Đọc truyện Này Vương Ác Thiếu Chớ Làm Loạn! – Chương 147
“Cái gì? Tôi mà lại nhìn nhầm sao?”
Thẩm Trí Trung thở “phì” một cái, ông ta lấy tay phẩy phẩy, nắm vào chiếc áo thun giũ giũ ở lồng ngực, trông có vẻ khá bức xúc, một phần vì trang phục quá dày nên có hơi nóng, phần còn lại là vì người phụ nữ kia hình như đã nói ra những lời hạ thấp đến cái danh “thợ săn ảnh số một” của ông ta nên trong giây phút có khiến ông ta hơi khó chịu.
Song, vì khách hàng là Thượng Đế nên Thẩm Trí Trung cũng ráng nhẫn nhịn…
“Trịnh tiểu thư, cô làm việc với tôi bao nhiêu lâu rồi mà lại không biết Thẩm Trí Trung này một khi đã chụp ảnh ai thì tuyệt đối không thể nhầm lẫn ư?”
Cảm thấy Trịnh An Nhã vẫn không tin, Thẩm Trí Trung nhanh trí nhắc lại…
“Khi trước nếu không nhờ tôi thì làm sao cô biết được Uông thiếu vẫn hay thường xuyên lui tới khu phố Y?”
Nghe đến đây, Trịnh An Nhã cư nhiên nhớ lại, cũng không phản ứng gì ngay, chỉ cố chấp hỏi lại một câu chẳng liên quan…
“Vậy ông nói xem? Tại sao Thiên Ân lại đứng xếp hàng để mua cái thứ đồ ăn vặt mà có cho anh ấy cũng chẳng thèm chứ?”
“Ơ hay! Tôi làm sao biết được?”
Thẩm Trí Trung dường như mất kiên nhẫn, ông ta cười cười gian manh, đi thẳng vào vấn đề…
“Trịnh tiểu thư yêu quý của tôi, trên quy tắc làm việc vẫn cần có trao đổi, đây chắc chắn sẽ là tin sốt dẻo, nếu cô không mua, tôi sẽ bán những bức ảnh này cho toà soạn.
Quyết định nhanh để tôi còn gửi ảnh, vị hôn phu của cô sắp rời khỏi đó rồi đấy.”
Trịnh An Nhã khẽ cắn móng tay, cô ta đang suy nghĩ không biết có nên tin lời cái gã săn ảnh này không?
Quả thật hắn là một paparazzi* rất có tiếng tăm, thường xuyên nắm bắt được nhiều khoảnh khắc của người nổi tiếng, những nhân vật có tầm cỡ trong giới thượng lưu, chẳng hạn như thông tin Uông Sở Diệu thường xuyên lui tới khu phố Y trước đó cũng là do hắn ta gửi ảnh đến toà soạn, vốn là săn tin tức của Vương Thiên Ân nhưng xui rủi sao lại trở thành Uông thiếu Uông Sở Diệu?
Đây rõ ràng là thu hoạch ngoài dự tính.
Hiện tại, khi nghe thấy hắn ta nói vị hôn phu của mình không biết vì lý do gì mà lại bỏ công xếp hàng như bao người chỉ để mua vài món đồ ăn vặt tầm thường của bọn con gái thì trong lòng Trịnh An Nhã bỗng có chút lo lắng.
Là mua cho ai?
Bản thân anh ấy ư?
Không…
Trịnh An Nhã bất giác lắc đầu.
Thiên Ân không thích ăn ngọt, bánh trôi đó chắc chắn là không phải mua cho anh ấy.
Là một người khác!
Chẳng lẽ…
“Này! Trịnh tiểu thư…”
Thẩm Trí Trung lên tiếng, cư nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trịnh An Nhã.
“Cô suy nghĩ xong chưa? Thế rốt cuộc là cô có mua không? Tôi còn rất nhiều việc, một giây một phút của tôi quý giá lắm đấy.”
“Được.
Tôi mua!”
Nghe Trịnh An Nhã quả quyết, khoé môi gian tà của Thẩm Trí Trung khẽ nhếch lên, thầm nghĩ…
Không mua không được, cô bắt buộc phải mua thôi.
Nếu không mua thì há chẳng phải tự bôi tro trét trấu vào mặt mình sao?
Đường đường là đại tiểu thư danh giá của Trịnh thị lại bị từ hôn? Bị hôn phu ghẻ lạnh? Lại còn có người khác ở bên ngoài?
Kịch bản gì đây?
Thẩm Trí Trung cười thầm…
Không mua tin tức đó thì người thiệt thòi nhất cũng chỉ có mình cô thôi, Trịnh An Nhã!
Yên lặng vài giây, lúc Thẩm Trí Trung vừa định tắt điện thoại, bỗng, Trịnh An Nhã lại lên tiếng…
“Còn một việc nữa.”
“Cô cứ nói, Trịnh tiểu thư.”
Trịnh Anh Nhã siết chặt tay, lửa giận trong lòng ngầm trỗi dậy…
“Giúp tôi điều tra xem rốt cuộc anh ấy mua thứ rác rưởi đó cho ai!? Tôi sẽ trả gấp đôi!”
“Được.”
…
Phía Nam, thành phố Thượng Hải.
Thẩm Trí Trung bị đám người của Lục Tư Thành bịt mắt dẫn tới một căn biệt thự ngoại thành, cách thành phố khoảng vài cây.
Xe dừng lại tại biệt thự riêng của Vương Thiên Ân.
Thẩm Trí Trung bị đẩy xuống xe, hiện tại trong lòng hắn thấp thỏm không yên, phải chăng ngày hôm nay có đi mà không có về?
Nghĩ đến đây, Thẩm Trí Trung vô thức nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc trên gương mặt cũng từ hồng hào mà hoá trắng bệch.
Hắn đi theo Lục Tư Thành vào trong nhà, chỉ thấy Vương Thiên Ân đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, chân phải bắt lên đùi trái, ung dung thưởng thức Đại Hồng Bào**…
“Thoải mái đi, trông tôi đáng sợ lắm sao?”
Thẩm Trí Trung hơi rùng mình, lúc này Vương Thiên Ân đang mặc một bộ âu phục được cắt may riêng màu đen, mái tóc ngang trán được chải ngược ra phía sau, ngũ quan tinh xảo cùng với ánh mắt sắc bén của hắn khiến người ta không rét mà run, đôi môi chẻ quyến rũ khẽ nhếch lên, toàn thân hắn toát ra một vẻ cao nhã, phong lưu khó diễn tả bằng lời.
Bảo sao đa số các cô gái đều si mê Vương Thiên Ân, thậm chí trong giới thượng lưu, có rất nhiều cô gái gia đình danh giá đều liều mạng để thu hút sự chú ý của hắn.
Họ làm những điều đó không chỉ vì thân phận và bối cảnh của hắn, mà còn là chiếc nhan sắc mê hoặc đó.
Thẩm Trí Trung vừa định cất lời, chợt…
Một tia sắc lạnh đột nhìn đột nhiên liếc về phía hắn ta, trong giây phút lại khiến hắn có cảm giác giống như mình đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm vào, cả người bất giác đông cứng lại, ngay cả việc hít thở cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Cảm giác như bản thân sắp phải nhận án tử, mà thẩm phán lại chính là người đàn ông có đôi con ngươi nâu thâm thuý kia, đôi mắt lạnh lẽo như ngâm trong đầm băng, giờ phút này đang nhìn chọc thẳng vào tâm can hắn ta.
Thẩm Trí Trung nở nụ cười gượng gạo, cố làm ra vẻ hoà nhã…
“Vương…Vương thiếu, rất vui được gặp ngài, không biết hôm nay là ngày may mắn gì mà lại có thể…”
“Hành động này của ông có được xem là “bán mạng” không?”
Giọng nói lạnh băng cư nhiên cắt ngang khiến Thẩm Trí Trung bất giác giật mình, cả thân thể đột nhiên run lên một cái, hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Quả nhiên…!Vương Thiên Ân là muốn nói đến chuyện đó!
Mặc dù Thẩm Trí Trung đã đoán trước được việc này rồi, nhưng khi nghe thấy Vương Thiên Ân đích thân nhắc đến thì trong lòng có vài suy đoán khác, song, dường như cũng đã biết được…
Hắn sớm đã phát hiện ra bản thân mình bị theo dõi từ lâu!
“Không…không, tôi không dám, thưa Vương thiếu!”
Thẩm Trí Trung lắc đầu liên hồi…
“Là do Trịnh tiểu thư!”
“Ph…!Phải!”
Thẩm Trí Trung lật đật quỳ xuống, bò lại nói…
“Là do Trịnh An Nhã đã thuê tôi!”
…
(*): Từ để chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng, thường là chụp lén khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư.
(**): Một loại trà của Trung Quốc có mức giá đắt hơn vàng 30 lần, được xem là một trong những loại trà đắt nhất thế giới.