Đọc truyện Này Vương Ác Thiếu Chớ Làm Loạn! – Chương 137
“Em…”
Uyển Đình Nhu khẽ mím môi, cô ngập ngừng…
“Vậy em nằm dưới sàn, anh ngủ trên giường đi.”
Chậc! Đúng thật là…
Vương Thiên Ân đảo mắt một vòng, khuôn mặt rõ vẻ mệt mỏi, hắn thật không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả cô cho đúng?
Là quá đỗi ngây thơ sao?
Ai đời có người con gái nào lại đi nhường giường cho con trai chứ?
Song, Uyển Đình Nhu vừa ôm lấy con gấu to bằng thân trèo xuống giường, đi chưa được ba bước, Vương Thiên Ân đã ngáng chân cô, một tay kéo phắt cô lại…
Ngay lập tức, đôi mắt bồ câu mở to, Vương Thiên Ân nắm lấy cổ tay Đình Nhu giật mạnh khiến cô hốt hoảng, gót chân bị trượt, theo phản xạ xoay một vòng, vừa vặn ngồi xuống đùi hắn.
“A Hạo anh…!!! Anh muốn làm gì?”
“Giường em ở đây, em còn muốn đi đâu?”
“Không…em…”
Đình Nhu cố gắng né tránh hơi thở nam tính của hắn, cô lắp bắp nói.
“Nếu đã làm người tốt, chi bằng tốt cho trót.”
Vương Thiên Ân tiếp lời, hàm ý trong câu nói phút chốc có hơi khó hiểu.
Đôi mày xinh đẹp của Đình Nhu bất giác nghi hoặc mà chau lại, ánh mắt trong trẻo tuy luôn tĩnh lặng nhưng hiện tại lại có một chút dao động…
“Anh…ý anh là…”
“Ngủ cùng đi.”
Gì cơ?
Uyển Đình Nhu tròn mắt nhìn Vương Thiên Ân, hắn nói xen vào, giọng nói trầm ấm xen lẫn dục vọng, giống như ra lệnh, nhàn nhạt cất lên bên tai cô.
Tuy Đình Nhu đã chuẩn bị tâm lý bình tĩnh từ trước, nhưng khi nghe thấy, không tránh khỏi có chút giật mình, cảm nhận được hơi thở của người đàn ông này đột nhiên tiến đến gần, trong giây phút tưởng chừng hòa lẫn với hơi thở của cô.
Thật khiến cô cảm thấy nguy hiểm khôn lường!
Vương Thiên Ân buồn cười nhìn cô gái đang trang bị cho mình như một con nhím, cô rất nhỏ, rất mềm mại, cái đầu nho nhỏ của cô chỉ cần nghiêng qua một tí là đã có thể tựa vào vai hắn.
“Ngủ lạ chỗ dễ khiến tôi gặp phải ác mộng, tôi sợ lắm.”
“…”
Không đợi cô từ chối, hắn đã nhanh trí chặn trước…
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em.”
“Anh…nhưng mà…”
“Tiểu Uyển…”
Uyển Đình Nhu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi con ngươi như hố sâu không đáy của Vương Thiên Ân.
Vương Thiên Ân cười, hắn cúi người xuống, đem khuôn mặt tuấn tú của mình sát lại gần Đình Nhu, gần đến mức có thể khiến cô ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người hắn.
Mùi hương mang theo sự bản lĩnh, mạnh mẽ của đàn ông, hoà quyện vào trong hương thơm thanh mát, ngọt ngào của cô, tạo ra bầu một bầu không khí vô cùng ám muội.
“Chúng ta là anh em mà, sao tôi có thể làm gì em chứ?”
Huống hồ nếu tôi muốn, em cũng không thể chạy thoát…
Cánh tay Vương Thiên Ân đột nhiên cố định vòng quanh cái eo mảnh mai của Đình Nhu, nhìn thấy một bên dây áo ngủ của cô bị tuột xuống, hắn không ngần ngại chạm vào, chậm rãi kéo chúng đặt lên đôi vai mảnh khảnh của cô, phút chốc khiến Đình Nhu cả kinh, cô tự hỏi, loại hành động này là gì chứ?
Như vậy có khác gì người yêu của nhau?
Cái mũi thẳng tắp khẽ lướt qua bờ vai mềm mại, hắn nhắm mắt, cảm nhận mùi hương trên cơ thể cô, giọng nói khàn khàn đầy sự dụ hoặc.
“Ngủ cùng tôi…!nhé?”
Vương Thiên Ân thì thầm.
Hơi thở hỗn độn phả vào bên tai, trêu chọc vành tai mẫn cảm của cô.
“A…A Hạo…”
Uyển Đình Nhu lúng túng, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, nhìn đăm đăm người đàn ông có đôi mắt phượng trước mặt, toàn thân hắn toát ra một sự nguy hiểm không thể diễn tả bằng lời, cô vô thức nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng cười nói…
“Em có thể đợi đến khi anh ngủ rồi ngủ cũng được, chúng ta không nhất thiết phải…”
“Em gái của tôi…”
Đôi môi mỏng của Vương Thiên Ân gợi lên nụ cười nhạt.
Đôi mắt sâu lắng nhìn cô chăm chú.
Hắn đem toàn bộ phản ứng của Đình Nhu thu vào trong đáy mắt.
Nói nhỏ ở vào tai cô, cánh môi phong trần khẽ lướt nhẹ qua lưng…
“Có phải em hối hận vì đã để tôi tá túc?”
Bỗng chốc Đình Nhu đứng bật dậy.
Đôi mắt đẹp run run nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén kia…
“Em không!”
Cô quả quyết.
Ánh đèn vàng trắng mờ ảo đang chiếu khắp căn phòng, khẽ len lỏi qua ánh mắt, đôi mắt sâu thẳm của hắn, tựa như dòng chảy có màu sắc kỳ lạ, bên trong đôi mắt giống như đang có vòng xoáy, xoáy thẳng vào trong tâm can cô, bất giác khiến cô giật mình…
Hắn không nói gì, chỉ nhìn cô, hai ánh mắt giao nhau, cùng đắm chìm, cùng lắng đọng, vô cùng tuyệt mỹ.
“A Hạo, em là trẻ mồ côi, duyên phận có thể để chúng ta được trở thành anh em, em thật sự rất vui, nhưng em muốn anh biết, kể cả khi chúng ta không mang danh nghĩa là người nhà, em vẫn chưa từng hối hận vì đã để anh ở lại đây.
Sao anh có thể…”
Đình Nhu khựng lại, cô vô thức cắn lấy môi dưới, quay mặt sang hướng khác, trong ánh mắt có chút giận dỗi.
Vương Thiên Ân cười nhạt, đôi con ngươi kiêu ngạo nhìn chằm chằm dáng vẻ xinh đẹp của Đình Nhu.
“Cô em gái” này, thật khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Thời gian qua lâu như vậy, từ sau khi sự việc đó xảy ra, lúc hắn tự mình đắm chìm vào những xa hoa truỵ lạc đó, đã có bao nhiêu mỹ nhân tình nguyện quỳ dưới thân hắn?
Thật sự đếm không xuể!
Những đêm thác loạn khi ấy, hắn ngoài tra tấn hành hạ bọn họ ra thì còn làm gì?
Vốn dĩ là chẳng làm gì cả!
Ấy vậy mà đám người trong Bar Kim Cát lẫn giới thượng lưu bên ngoài đều thêu dệt lên vô số chuyện biến hắn trở thành một kẻ không bằng cầm thú, hắn cũng chẳng mảy may mà quan tâm hay thanh minh.
Chỉ không hiểu sao, lũ đàn ông ở đó lại bỏ bê sự nghiệp, bỏ cả gia đình, ngày đêm mê muội trầm luân, giống như người bị câu dẫn hồn phách, tôn thờ đám kiều nữ đấy như nữ thần, trong khi bọn họ ở cạnh hắn lại tự mình hiến dâng, chẳng khác hạng kỹ nữ rẻ mạt là bao?
Vương Thiên Ân cười tà mị, hắn nhìn cô không chớp mắt, cư nhiên mang tất cả cảm xúc của cô hoạ nên một tuyệt tác trong tâm trí, đem cả vẻ mặt giận dỗi của cô thu hết vào trong đôi con ngươi sâu thẳm, trong lòng bỗng cảm thấy có chút ấm áp.
Hắn thừa nhận cô gái này khiến lòng hắn trùng xuống, mà từ trước đến giờ cái cảm giác này hắn chưa từng cảm nhận được ở những cô gái khác.
Nhất là thời điểm bất cần đời ấy, ở cái hậu cung hơn ngàn giai lệ, lại không thể sánh bằng một người con gái đang hiện diện trước mặt hắn ngay tại lúc này.
Vương Thiên Ân nhếch mép cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngón cái thon dài khẽ mân mê mu bàn tay nhỏ nhắn…
“Vậy thì ngoan ngoãn nằm xuống.
Hứa, em sẽ ở cạnh tôi đến khi tôi thức giấc?”