Đọc truyện Này Vương Ác Thiếu Chớ Làm Loạn! – Chương 12
Chủ tịch Uông đang thư thả uống trà xem tranh thì nhìn thấy Uông Sở Diệu về đến.
Uông Đại Đồng nhướn mày, cười tỏ vẻ khiêu khích:
“Sao rồi? Làm ăn được gì không?”
Uông Sở Diệu không lẽ lại trả lời Uyển Đình Nhu kia đến tên cháu còn chẳng biết, cơm cũng chưa mời được thì mất mặt nam nhân nhà họ Uông quá.
Vả lại, tính ông nội lại hay đùa nhây, nghe nói thế chắc những ngày sắp tới, ngày nào cũng lấy đó ra chọc quê hắn mất.
Đường đường là cháu đích tôn độc nhất của tập đoàn Uông Đại, đẹp trai thông minh lại xán lạn như hắn mà bị ông nội chơi trên cơ sao được?
Nghĩ vậy, Uông Sở Diệu ung dung vuốt mái tóc, mặt hất nhẹ, dõng dạc đáp:
“Cháu chẳng những mời được cô ấy ăn cơm mà còn bày tỏ được thành ý của cháu đối với cô ấy.”
“Gì cơ?”
“Mới đó đã tỏ tình rồi à? Haha, khá đấy.”
Uông Đại Đồng đắc chí, cười lớn.
Uông Sở Diệu sợ ông nội lại giở trò bảo hắn mời bạn gái về nhà ăn cơm lại lộ hết mọi chuyện nên nhanh chóng chữa lửa:
“Ông nội già rồi sao hiểu được ngữ tuổi trẻ bây giờ của bọn cháu?”
“Bày tỏ thành ý ở đây tức là cháu chỉ mới hỏi thăm tình hình xem người ta có đang độc thân không? Nếu cô ấy đang độc thân thì liệu cháu có cơ hội hay không thôi chứ cháu đã ngỏ lời tỏ tình gì với cô ấy đâu.”
Uông Đại Đồng nghe xong liền cười phá lên, mỉa mai:
“Hahaha cái thằng này, đã không cưa được thì thôi lại còn bày đặt lí lẽ vẽ vời.
Dăm ba cái lẽ sự của cháu ta còn không hiểu hết?”
Uông Sở Diệu bị động chạm đến lòng tự tôn, dù rất cay cú nhưng thần thái hiên ngang toát ra vô cùng bình tĩnh, mạnh dạn tiếp lời:
“Ai bảo ông là cháu không cưa được cô ấy?”
Uông gia gia mỉm cười, vừa nói vừa chỉ tay về Uông Sở Diệu như đang dạy dỗ một đứa trẻ non dại đang không hiểu tình trường.
“Đàn ông bản lĩnh là phải biết đánh nhanh rút gọn.
Đàn ông mà chậm trễ do dự là người phụ nữ của họ sẽ bị kẻ khác cướp mất đấy.”
“Thế ông có dám cá cược với cháu không? Một tháng.
Đúng một tháng sau cháu sẽ dắt cháu dâu về ra mắt ông.”
Uông Đại Đồng dường như muốn nói điều gì đó nhưng ông ta thở dài rồi cho qua.
“Được thôi.
Thế nếu cháu thua thì sao?”