Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!

Chương 50


Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 50

Rồi màn đêm cũng nhanh chóng hạ xuống. Tối đến, thành phố K lên đèn.
Đâu đâu cũng có những ánh đèn sáng rực. Quán bar, chợ đêm. Các khu vui
chơi sầm uất mở ra.

Cả buổi chiều hôm
nay, bọn người của Nguyên Lâm đều ở lại nhà Kì Nam. Dự tính sẽ đi tiệc
chung với nhau. Sau khi ăn chiều xong, An Tiệp Kha bỗng dưng chạy ra xe
lấy vào một túi quần áo, cô đã chuẩn bị sẵn cho Lâm Á Kỳ cùng với Thẩm
Như My. Cũng chỉ vì bản thân mình là một chuyên gia trang điểm nên không cần đi đến trung tâm hay khu thương mại.

Lâm Á Kỳ để cho An Tiệp Kha dằn vặt cả buổi trời, cuối cùng cũng xong. Cô
chỉ trang điểm nhẹ, nhìn rất thoải mái thanh khiết, bởi vì da mặt đã
trơn bóng mịn màng sẵn nên không cần đánh nhiều phấn, trông có vẻ tự
nhiên hơn. Ngược lại khi An Tiệp Kha make up cho Thẩm Như My thì lại rất sắc xảo, toát lên vẻ quyến rũ của một người con gái. Còn An Tiệp Kha
thì tự mình make up, cô trang điểm kiểu cổ điển, rất đậm.

Lâm Á Kỳ thì chỉ biết trợn mắt nhìn, cô rất khâm phục bọn họ khi có thể
thoải mái mà điểm lên mặt mình một đống phấn. Ui, nếu như là cô thì đã
sớm ngứa ngáy khó chịu muốn chết.

Cả ba
cùng nhau lấy đồ thay. Khi bước xuống lầu thì đã thấy Kì Nam cùng Bách
Minh và Nguyên Lâm ngồi ghế sofa chờ. Hình như đang nói gì đó rất quan
trọng.

Lâm Á Kỳ ngường ngượng nhìn Kì Nam chợt đỏ mặt. Rất muốn biết sau khi anh xem mình mặc đồ đẹp thì phản ứng sẽ như thế nào?


Rất tiếc, Kì Nam chỉ khoanh tay đứng lên nhìn thoáng qua Lâm Á Kỳ một cái.
Cô thất vọng não nề trề môi ra. Nhưng cô đâu để ý ánh nhìn của anh rất
khác lạ.

Hai mắt Kì Nam lóe tinh quang,
anh mặc một bộ vest màu đen như thường ngày. Nhưng lại có vẻ nghiêm
trang, lạnh lùng hơn. Khắp cả cơ thể nam tính tỏa ra mùi hương nước hoa
Chanel ngào ngạt. Khóe môi hơi nhếch lên có ý cười. Thật không ngờ búp
bê của anh lại xinh đẹp như vậy. Cô mặc một bộ váy lệch vai màu đỏ rực,
đỏ như màu máu, vô cùng chói mắt nhưng lại tôn lên làn da trắng nõn nà
mịn màng như da em bé. Mái tóc dài được búi lên cao để ra vài ngọn tóc
lưa thưa vô cùng đáng yêu. Bã vai trần cùng với một phần lưng trắng mịn
lộ ra thật khiến người ta muốn giơ tay chạm vào để tận hưởng. Hai đôi
mắt to tròn lúng liếng chớp chớp đáng yêu đến cực điểm. Đôi môi đỏ mọng
nay vì son nhẹ lại đỏ lên như máu. Làn môi cong cong vểnh lên, nhìn thật muốn … hôn một cái. Kì Nam lắc đầu, anh bị điên rồi. Đột nhiên lúc
này có một tiếng điện thoại truyền đến. Anh tức giận cười, đè nén khát
vọng muốn hôn cô xuống. Bật điện thoại nhưng chỉ thấy một tin nhắn vô
danh.

Kì Nam nhíu mày, môi khẽ cong lên cười lạnh.

“Nhớ đưa cô ấy tới”

Cô ấy không phải chỉ Lâm Á Kỳ thì còn ai? Anh tàn độc cười, đột nhiên lại
nheo mắt nhìn Lâm Á Kỳ, lạnh băng ra lệnh: “Ở đây chờ tôi”. Nói xong
liền đi thẳng lên lầu.

Cả bọn khó hiểu
nhìn theo dáng Kì Nam rời khỏi. Nguyên Lâm nhíu mày, anh khẽ liếc Bách
Minh: “Nam làm gì vậy, sắp tới giờ rồi”. Nói xong anh còn giơ đồng hồ
lên xem.

Bách Minh nhún nhún hai bã vai:
“Tôi làm sao biết, bảo chờ thì chờ thôi”. Đúng là như vậy, từ trước tới
nay Kì Nam muốn làm gì thì đâu phải ai cũng hiểu. Uầy, nói đúng ra thì
là khó hiểu đó.

Lát sau Kì Nam cũng đi xuống, cả đám người nheo mắt lại khó hiểu, chú ý tấm áo áo choàng lông cừu trên tay của anh.

Kì Nam bước nhanh đến chân nhanh về phía Lâm Á Kỳ, anh lạnh nhạt đem chiếc áo choàng choàng qua bã vai cô. Hai mắt lạnh lẽo phóng ra hàng loạt tia nguy hiểm đề phòng nhìn An Tiệp Kha, có phải cô ta cho búp bê của anh
ăn mặc quá hở hang phải không?

Lâm Á Kỳ

trợn ngược hai mắt, ngại ngùng nhìn mọi người. Cô cắn cắn môi dưới cười
gượng lộ rõ ra vẻ quẩn bách: “Anh làm gì vậy?” Lúc cô cần quan tâm thì
anh không quan tâm. Lúc trước mặt người khác thì lại tỏ ra quan tâm. Ý
gì đây?

“Hở hang” Kì Nam nhíu mày, lạnh
nhạt phun ra hai chữ cứng ngắc. Hừ, quá hở hang mới đúng. Anh chỉ là bớt chữ đi thôi. Khóe môi hơi giương lên, cảnh cáo liếc mắt nhìn An Tiệp
Kha.

Khóe môi An Tiệp Kha cứng ngắc, theo bản năng lùi về phía sau Nguyên Lâm rụt đầu lại, oán hận giơ tay nhéo
hông anh một cái. Ngày trước ai cho anh làm anh em với tên ác ma như Kì
Nam hả? Rõ ràng chỉ lộ ra một phần lưng với bã vai thôi mà, có cái gì mà hở hang chứ.

Bách Minh buồn cười nhìn
khung cảnh trước mặt, cũng đã sắp trễ thời gian. Anh nháy mắt mấy cái
lại cười cười nắm lấy tay của Thẩm Như My đi trước.

Kì Nam thấy vậy cũng ôm vai của Lâm Á Kỳ bình thản đi theo. Một tay ôm vai cô, một tay đút túi quần giống như kiểu đại gia. Trong lòng còn có xíu
rung động muốn hôn cô giống khi nãy.

Cả
người Lâm Á Kỳ bị hành động chủ động của anh làm thẹn thùng. Hai má
không tự chủ chuyển màu sang đỏ hồng. Cả cơ thể cứng đờ di chuyển theo
tốc độ của anh.

Nguyên Lâm
nhẹ lắc đầu kéo tay An Tiệp Kha, môi khẽ kề xuống hôn lên môi cô một
cái. Cười âu yếm nói: “Hôm nay, em đẹp lắm”. Ánh mắt nhu tình, toát lên
đầy vẻ cưng chiều tột đỉnh. Chậc, xém xíu nữa bạn gái anh bị tảng băng
trôi kia dọa chạy mất dép.

An Tiệp Kha

nhẹ nhàng chu môi nhỏ hướng về phía Nguyên Lâm chụt một tiếng, tay
vòng qua tay anh cười thẹn thùng đi theo. Ánh mắt cũng không còn tia hờn dỗi. Thậm chí là hối hận chính mình hôm nãy đã nhéo anh.

Ba chiếc xe nhanh chóng vọt ra khỏi biệt thự. Lâm Á Kỳ ngồi kế bên Kì Nam, cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng giơ tay kéo kéo vạt áo người nào đó như
đang làm nũng: “Áo lông cừu này ở đâu ra vậy?” Áo này màu hồng là áo nữ
nha. Tại sao anh có? Hơn nữa khẳng định là không rẻ tiền.

Kì Nam chăm chú láy xe, ánh mắt thoáng cái toát lên vẻ cô đơn. Khóe môi
anh chợt kéo lên cười nhạt: “Lo việc sắp gặp ba và chị gái đi”. Lo gì,
anh đã lo cho cô hết rồi. Chỉ nói cho có thôi.

Lâm Á Kỳ phồng má thất vọng rút tay về. Hừ, không cho biết thì thôi. Việc
gặp ba và chị, hình như cô không để tâm lắm. Rõ ràng lúc chiều còn rất
vui mừng. Nay sao lại có cảm giác không muốn gặp, là bất an a?

Chỉ lo suy nghĩ, Kì Nam nhàn nhạt nhìn cô một cái. Anh nhanh chóng cho tăng tốc độ. Nháy mắt trong không gian chỉ còn nghe tiếng gió bên ngoài cửa
sổ. Mà hai chiếc xe phía sau thì giống như đang muốn vi phạm pháp luật.
Lạng tới lạng lui.

Bách Minh xiếc tay
Thẩm Như My la lên: “Nắm cho chắc, anh phải cho xe của Nguyên Lâm rớt ra khỏi đường cao tốc”. Nói xong anh cũng liền tăng tốc vọt lên.

Thoáng cái, ba chiếc xe đều lao nhanh như tên bắn.

(Còn tiếp)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.