Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!

Chương 44: Trí nhớ hồi phục (10%)


Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 44: Trí nhớ hồi phục (10%)

★ Kiều Nữ Còn Trinh ★

❊ Gió mang anh đến … ♥

❊ Và rồi … ♡

❊ Chó tha anh đi 소ㅅ소

☆ Giả tạo 🙂

☆ Là một trò ảo thuật ㅑㅗㅕ

☆ Rất khéo … Rất hay …

☆ Cũng như không ai biết …

☆ Thủ thuật bên trong nó là gì?

☆ Cũng như không ai biết …

☆ Bộ mặt thật của một diễn viên =)) – Status ngắn #Sad

♤♧♡♢♤♧♡♢♤♧♡♢♤

“Cạch” Nguyên Lâm nhíu mày nhìn tập bệnh án trên tay, chân nhẹ nhàng bước ra
khỏi phòng cấp cứu. Lại nhìn chàng trai đang ngồi ở hàng ghế chờ nhìn
mình như tên bắn. Cậu khẽ tặc lưỡi một cái, cái tên băng trôi này khi có chuyện gì mới đến tìm mình, còn không thì xem mình như áo giáp tàng
hình vậy, thật hết chịu nổi. Định mở miệng nói chuyện, ai ngờ lời lại bị nghẹn ngay cổ họng bởi tiếng quát của ai đó.

Kì Nam cau mày giận dữ nhìn cậu, đáy mắt lạnh lùng mất hết kiên nhẫn quát lên: “Làm việc chậm chạp, cô ấy như thế nào rồi?”.

Hai chân mày Nguyên Lâm cau lại, bộ dáng của cái tên này nhìn thật giống
ông cố nội đã mất của cậu. Ai bảo anh ta là sếp làm gì, bất đắc dĩ anh
lại cong môi hớn hở: “Chúc mừng, tiểu búp bê của cậu đang dần hồi phục
kí ức”. Hừ, cậu vốn dĩ không muốn cười như vậy. Chỉ tại cậu biết chắc Kì Nam sẽ tức điên lên vì Hàn Nhi hồi phục trí nhớ. Chắc chắn cậu ta sẽ sợ tiểu mỹ nhân bỏ đi chết mất. Chơi chung cùng với cậu ta từ hồi trung
học, ngoài cậu và Bách Minh ra thì còn ai có thể hiểu rõ cậu ta hơn.
Nhưng mà kết quả vừa mới kiểm tra xong thì tiểu mỹ nhân thật sự là đang
hồi phục trí nhớ thật.

Chết tiệt!

Kì Nam chửi thầm một tiếng, anh nắm chặt bàn tay của mình lại thành nắm
đấm, tức giận đến nỗi nổi cả gân xanh. Dường như là đang muốn xử ngay
cái tên bốn mắt trước mặt mình thật. Hàn Nhi nhớ lại rồi, cô đang nhớ
lại. Anh phải làm sao đây, chắc chắn cô sẽ muốn đi tìm người thân của
mình. Đến lúc đó thì anh sẽ phải làm sao đây. Hừ, có chết thì anh cũng
không để cô đi đâu. Anh chết thì cô chết, tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện để cô biến mất. Nghĩ vậy, một nụ cười ma quỷ liền xuất hiện ngay trên khóe môi nhợt nhạt.

Nguyên Lâm có
chút phòng bị nhìn anh, trong lòng cả kinh. Tên này cười chắc chắn sẽ có suy nghĩ đen tối. Uầy, cậu lại có chuyện kể cho Bách Minh nghe rồi.
Thật sự là giống hai ông tám soi mói chuyện nhà người ta. Nơi đáy mắt
liền ẩn hiện lên một chút giảo hoạt: “Tuy nhiên do bị di chứng đau đầu
nên tiểu mỹ nhân sẽ chưa tỉnh lại, chậm nhất là vào tối mai thôi, yên
tâm”. Cậu cười cười vỗ vỗ vào vai anh, sau đó thì lại gian xảo nói tiếp: “Tối mai sẽ là tiệc sinh nhật của tình cũ cậu, đi không?”.


Anh lạnh băng đẩy bàn tay của Nguyên Lâm ra khỏi vai của mình, bộ dạng tỏ
ra ghê tởm đừng bao giờ đụng vào bổn thiếu gia, đôi mắt hổ phách đỏ
rực băng lãnh híp lại nguy hiểm tựa như dao cắt: “Đừng bao giờ gọi búp
bê của tôi là tiểu mỹ nhân, nếu không tôi liền cắt lưỡi cậu. Lâm Á Quân
không liên quan đến tôi, hơn nữa tôi điều tra được cha của cô ta đang âm thầm mua lại tất cả cổ phần của Dương thị, thật là không hổ là con cáo
già ở thành phố S”. Nói đến đây anh liền câu môi cười lạnh, cáo già cuối cùng cũng lòi ra cái đuôi nhỏ. Ông ta tưởng mua cổ phần của Dương thị
dễ lắm sao, anh nắm trong tay đã 50%, ít ra dù có mua hết thì cũng chỉ
bằng anh. Hơn nữa các cổ đông đa số là người của anh. Lật đổ thứ do anh
tạo ra còn lâu mới làm được.

Nguyên Lâm
ho khan vài cái, ngượng ngùng rút tay mình về. Ở đây là bệnh viện mà ai
nuôi giấm thế, mùi chua thoang thoảng a. Prinz cao cao tại thượng đừng
tức giận, cậu kêu Hàn Nhi là tiểu mỹ nhân chỉ bởi vì cô rất đáng yêu
& xinh đẹp nha. Dám cá An Tiệp Nhi mà biết cậu gọi tiểu mỹ nhân
như vậy, chắc chắn sẽ ghen điên lên đi tìm tiểu mỹ nhân kiếm chuyện.
Lại nhớ đến những lời anh vừa nói, cậu nhíu mày nghiêm túc: “Thật sao?
Theo tôi nghĩ chắc chắn tổ chức bí ẩn sẽ có liên quan đến ông ta”. Bởi
vì trên người Lâm Á Quân có hình xăm hồ điệp, hai cánh bướm. Mà cô ta là con gái của Lâm Nhất Dân. Lại nói theo những hành động thu mua cổ phần
muốn chiếm hữu lấy Dương thị thì rất có thể sẽ liên quan.

Đôi mắt lạnh nhạt bình thản Kì Nam lúc bấy giờ lại đột nhiên lóe lên tia
kinh hoảng. Ngay sau đó thì lại biến mầt ngay lập tức. Tròng mắt đỏ au
như hai ngọn lửa than thâm sâu mà khó lường. Có ai biết anh đang nghĩ về một khả năng liên quan đến Hàn Nhi. Liếc mắt nhìn Nguyên Lâm một cái,
anh đi thẳng vào phòng cấp cứu không nói gì.

Cậu nheo mắt nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa phòng, anh mãi mãi vẫn
như vậy. Kiêu ngạo không xem ai ra gì. Khẽ lắc đầu cầm bệnh án rời khỏi, chỉ có tiểu mỹ nhân xinh đẹp kia mới chịu nổi cậu ta thôi.

Khóe môi nhẹ nhàng kéo ra ưhm lên một nhỏ tựa như đang làm nũng. Hàn Nhi
tỉnh lại cũng đã là ba bốn giờ chiều. Hình như không cũng không tỉnh táo lắm, cô xoay người thì lại có cảm giác ai đó đang ôm chặt lấy eo mình.
Giật thót mình bật dậy. Cô kinh ngạc nhìn cái cảnh đang hiện ra trong
đôi mắt ngơ ngác.

Kì Nam đang ngủ, trông bộ dạng hiền lành khác hẳn với bộ mặt lạnh mà được anh dán lên hàng
ngày. Lông mi dài cong cong còn khiến ngay cả cô cũng ganh tỵ. Khóe môi
đỏ hồng lại hơi nhếch nhếch lên tựa như đang cười. Trông thật giống như
một đứa bé to xác. Đột nhiên cảm thấy anh thật là đáng yêu a. Ừm, sau
này cô phải bám dính lấy anh như keo dính chuột nha, khiến anh yêu mình
a. Kế hoạch dụ dỗ trai của cô bắt đầu nha.

Nghĩ vậy, Hàn Nhi liền bật lên tiếng cười khanh khách nhỏ. Giật nảy mình đưa tay ra bụm miệng nhỏ lại tránh làm anh thức tỉnh khỏi giấc. Nghĩ đến
anh vì mình mà ngủ trong bệnh viện, cô bỗng cảm động không thôi. Sao lúc trước anh không tốt với cô như thế, để cô biết mình yêu anh sớm hơn một chút. Ha ha! Nào ngờ tiếng cười lần này của con búp bê nhỏ lại làm anh
tỉnh lại thật.

Kì Nam cau mày lạnh nhạt nhìn một màn trước mắt. Chỉ thấy trước mắt một cô gái bộ dạng đáng yêu sắc mặt nhợt nhạt mặc đồ bệnh nhân bụm miệng cười tủm tỉm. (Bệnh
nhân tâm thần tự kỷ?) Đột nhiên anh đứng dậy khỏi ghế, đưa bàn tay hơi
mạnh mẽ nắm chặt lấy bã vai của cô: “Cô nhớ ra cái gì rồi, nhớ ra cái
gì, hả?”. Giọng điệu anh có hơi run rẩy mang theo hoà âm một chút lo sợ
cùng tức giận. Anh nói như hét lên. Đáy mắt sâu thẳm như lỗ đen của vũ
trụ bao la.


Câu hỏi của Kì Nam đột nhiên
làm cho Hàn Nhi thất thần. Khóe mắt của cô bất giác lại đỏ lên ươn ướt.
Cái cô nhớ, duy chỉ là một số thứ. Một trận mưa nước mắt lại sắp chảy
xuống. Cô quệt má mình, cắn cắn môi khổ sở vô cùng: “Tôi tên Lâm Á Kỳ,
căn bản không phải tên Hàn Nhi”. Phải rồi, tên này là do chính anh tự
đặt mà. Hơi ngập ngừng một chút, cô lại có chút đau nhức vì vết thương ở trên trán, nhăn mặt tiếp lời: “Gia đình tôi, tôi không rõ, cha mẹ tôi
cũng không rõ. Tôi chỉ biết gia đình tôi rất giàu, cực kì giàu có, chỉ
là hình như ít hơn anh, ngoài ra tôi không nhớ gì nữa.” Chưa hết, ngoài
ra cô còn nhớ một chuyện nhưng cô không muốn nói cho anh biết.

Lâm Á Kỳ …

Lâm Á Kỳ …

Lâm Á Quân …

Kì Nam tức giận giơ chân đá chiếc ghế sắt bay thẳng vào tường. Một tiếng
“Rầm” vào lên làm cho Lâm Á Kỳ giật mình hoảng hốt. Cô sợ hãi nhìn anh:
“Anh bị gi vậy?”.

Dương Kì Nam cười nhạt nhìn cô, khả năng anh đoán cuối cùng cũng xảy ra. Cô cùng Lâm Á Quân có cùng hình xăm, có cùng họ, cùng chữ lót. Không phải chị em thì là gì
đi? Vậy cô chắc chắn là con gái của Lâm Nhất Dân, người muốn lật đổ
chiếm Dương thị của anh. Hai người bọn họ gần cô như vậy, có thể nào
biết được mà đến bắt búp bê của anh đi không?

Nhưng mà nếu cô là con gái của Lâm Nhất Dân, tập đoàn Lâm Phùng cũng lớn như
vậy. Tiểu thư của tập đoàn Lâm Phùng mất tích thì tại sao bọn chó săn
của giới truyền thông không có đăng tin báo, rất có khả năng ngay cả bọn họ không biết tin cô mất tích. Chẳng lẽ Lâm Nhất Dân đang che giấu con
gái mình, để làm gì chứ? Quái lạ, quá mâu thuẫn.

Kì Nam mệt mỏi đưa tay xoa xoa hai thái dương, sau đó thì lại nhìn Lâm Á
Kỳ đang khó hiểu nhìn mình. Tuyệt đối anh phải nhốt cô trong biệt thự,
không cho cô ra khỏi khu vực đó. Hơn nữa cũng không thể để cho bọn họ
biết được cô đang ở chỗ anh. Phải cho người điều tra rõ.

Ngay sau đó, Lâm Á Kỳ nghe theo Kì Nam ngoan ngoãn như sủng vật theo anh trở về nhà. Không phải vì cô ngoan ngoãn thật sự, mà là vì cô còn có chuyện phải làm.

“Cái gì?” Nguyên Lâm phun tất
cả rượu trong miệng ra khỏi, bắn tất cả thẳng vào áo của người đối diện. Anh thật sự không thể nào tin được.

Bách Minh tức giận trừng mắt nhìn Nguyên Lâm, bộ dạng của cậu hôm khá sành
điệu sát gái vô cùng, đáy mắt thanh tĩnh lộ rõ ra vẻ khinh bỉ chán ghét
đến vô độ: “Tôi nói này anh bác sĩ à, bớt ở dơ đi được không, bộ đồ hôm
nay tôi mới nhờ mẹ lấy về từ Pari đó, là Pari đó, anh sang Pari lấy về
cái khác đền đi, tôi định dùng để dụ dỗ vài con nai nhỏ, ai ngờ lại bị
cậu làm hỏng mất, hừ”.

Nguyên Lâm líu

lưỡi bỏ ly rượu xuống bàn. Tại sao lại trách anh, trách cái tảng băng
ngồi bình thản ung dung nảy giờ kia kìa. Bất công, bất công a!

Hiện tại cả ba người đang ngồi trong một phòng vip của quán bar NewYali. Một quán bar nằm trong sự cai quản của tổ chức Reigh.

Dương Kì Nam ngạo nghễ ung dung bắt chéo chân ngồi ở ghế giữa, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo liếc xem một màn trước mặt. Cảm thấy rõ ràng là rất rồ. Tại
sao mình lại có thể chơi chung với hai tên điên này được. Một tên mọt
sách, văn chương. Một tên hám sắc phá gia chi tử. Thật chẳng ra đâu vào
đâu. Giọng nói nhàn nhạt của anh lại bắt đầu vang lên trong không gian
đầy ảo lòi. Không phải hoà cùng với DJ mà hoà cùng một bản Piano buồn
bã: “Cô ấy là con gái của Lâm Nhất Dân”. Giọng nói còn kèm theo một chút bất lực, anh tức giận cầm ly rượu lên uống hết. Sau đó thì lại ném
xuống chân “choang”.

Bách Minh hoảng hồn, vội vã né chân mình ra, ánh mắt không thể tin nhìn Kì Nam: “Nam, cậu nói thật? Sao có thể?”.

Anh hừ lạnh, không tin thì đã sao, anh thậm chí cũng không muốn tin. Nhưng
nó vẫn là sự thật. Giương tay tự rót rượu định đưa lên miệng mình uống
nhưng nào ngờ lại bị Nguyên Lâm đưa tay chặn lại. Ánh nhìn nóng rực tức
giận như tên lửa liền đặt trên người cậu.

Nguyên Lâm cười hì hì với Kì Nam, hai tay từ từ ôm chai rượu về phía mình như
bảo vật, đôi mắt còn lóe lên chút lo lắng mà lắc đầu: “Nam a, chuyện
tiểu mỹ nhân thì từ từ chúng ta tính, cậu đừng vì tức giận mà uống
rượu, bộ dạng say của cậu, ách… Không chừng sẽ dọa tiểu mỹ nhân chạy
mất không yêu cậu nữa —-“. Bộ dạng say rượu của anh, nói thật … theo nghĩa tiếng anh thì là khá kute boy nha, mà chuyện này thì anh không hề biết, chỉ có cậu và Bách Minh biết thôi.

Kì Nam chán ghét liếc mắt nhìn cả hai người. Giơ tay giật chai rượu lại
phía mình rót uống, đôi mắt lạnh nhạt như được phủ lên một màn sương
băng lúc này bắt đầu không thể giấu được cảm xúc như bình thường, vài
tia đau khổ chợt lóe: “Câm miệng, coi chừng cậu bị đưa vào Reigh, hơn
nữa Hàn Nhi không yêu tôi”. Anh chán ghét nghe người khác gọi cô thân
mật như vậy.

Nguyên Lâm cùng Bách Minh
bất đắc dĩ nhìn anh, bạn bè thân thiết nhiều năm như anh em ruột, hai
người cũng hiểu rõ Kì Nam hơn ai hết. Từ nhỏ cậu ta đã bị hắt hủi, chỉ
có hai người chơi cùng. Trước đây tiểu mỹ nhân bước vào cuộc sống của
cậu ta, nếu bây giờ tiểu mỹ nhân biến mất thì làm sao cậu ta chịu nổi.
Kì Nam chính là một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng sợ
người khác rời bỏ mình a, aizz đã uống thì cùng uống. Hôm nay bỏ qua hết cùng nhau say. Cả hai đồng thanh hô to: “Chúng ta cùng uống”.

Thế là ba tên con trai, người rót kẻ uống, người uống kẻ rót. Chẳng bỗng chốc lại say mèm.

Kì Nam nằm trên ghế sofa, chân thì gác trên bàn rượu. Cà-vạt lỏng lẽo,
quần áo xộc xệch chả ra bộ tây trang nghiêm nghị hàng ngày, đầu tóc anh
lù xù. Mắt nhắm nghiền đi miệng cùng môi lẩm bẩm lải nhãi: “Búp bê của
tôi, Hàn Nhi của tôi, búp bê của tôi, hai tên chết tiệt kia mang búp bê
đến cho tôi, nếu không tôi mang hai người đi chém đầu”.

Đây là luật lệ thời phong kiến nha, cái tên băng trôi này lại bị gì à? Bách Minh nằm trên đùi Nguyên Lâm mà không ý thức, cậu bực bội giơ hai tay
mình lên bịt tai lại khổ sở hét: “Aaa! Nam, cậu im cho tôi ngủ, đi về
nhà mà tìm tiểu búp bê của cậu, tôi phải ngủ … ưm”. Lời còn chưa dứt
cậu đã phát ra tiếng kêu nhỏ, theo đó mà chìm vào giấc ngủ. Đầu tóc xịt
keo bù xù như ổ gà mái.

Trong ba người,
Nguyên Lâm là kẻ tỉnh táo nhất, cậu trừng mắt nhìn Bách Minh nằm trên
đùi mình. Một phát đá cậu ta rớt xuống ghế. “Rầm”.

“Ui da!” Bách Minh bị đá xuống phía dưới, thân thể đau nhức lòm còm bò dậy
không tỉnh táo nhìn Nguyên Lâm, ánh mắt lờ đờ đúng là say quá chén: “Sao hả? trời sập à, tôi ngủ đây, good morning”. Trời ạ, good morning là

chào buổi sáng mà.

Nguyên Lâm bất lực nhìn Bách Minh, sao đó lại tạch lưỡi sang nhìn cái tên băng trôi lãi nhãi nãy giờ, cậu thở dài: “Haizzz”.

Kì Nam nhăn mặt tỏ ra rõ vẻ khó chịu, đột nhiên như trẻ em làm nũng mà đá
cái bàn: “Búp bê của tôi, đưa tôi tìm cô ấy, Hàn Nhi cô không được bỏ
đi, bỏ tôi”.

Nguyên Lâm bước sang chỗ Kì Nam thở dài nhìn. Sao cậu ta lãi nhãi nhiều thế. Nhìn đồng hồ đã mười
giờ tối. Nếu bỏ cậu ta ở đây không chừng sáng mai thức dậy, cậu ta sẽ
theo phong kiến mà chém đầu mình thật mất. Quyết định cuối là đưa cậu ta về với tiểu mỹ nhân. Còn tên hám sắc hay đi bar, cứ bỏ mặc cậu ta ở
đây.

Nghĩ vậy cậu liền cố gắng đỡ anh
lên, người ăn ít mà sao nặng như heo thế. Đi xuống bãi đỗ xe khó nhọc
ném anh vào ghế phía sau, sau đó láy xe chạy thẳng về ngoại ô thành phố
K.

Trong bóng đêm của một căn phòng xa
hoa, một hình ảnh quen thuộc ẩn hiện dưới ánh đèn vàng mờ nhạt. Người
đàn ông kiêu ngạo ngồi ở ghế sofa, phía sau là một hàng vệ sĩ, hai tay
ông ta ôm mèo tuyết trong lòng vuốt ve. Nhàn nhạt mà nghe âm thanh
truyền đến từ phía đối diện.

“Con gái của ông, có phải đã mất tích rồi đúng không, tại sao ông lại che giấu?”

Lâm Nhất Dân hừ lạnh, đôi mắt đầy khinh bỉ híp lại: “Liên quan gì đến ông
sao, lão Dương?”. Giọng điệu của ông bỡn cợt đầy ngạo mạn.

“Lão Lâm, con gái của ông đang ở cùng với thằng nghiệt tử nhà tôi”. Dương
Chí Uy cong môi cười như có như không. Ánh mắt nguy hiểm chán ghét nhìn
người ở phía đối diện. Nói đúng hơn thì địch thù.

Mà Lâm Nhất Dân không phản ứng gì nhiều, ông ta nhàn nhạt cười, đôi mắt
sắc bén như cáo săn nai lộ rõ ra vẻ đắc ý, thật không nằm ngoài dự đoán: “Tối mai là sinh nhật của Á Quân nhà tôi, lão Dương ông cũng sang chơi
đi. Hơn nữa bí mật của chúng ta, giữ ước hẹn ban đầu, ai nói thì chết,
con trai ông tôi sẽ làm cho nó tán gia bại sản, Dương thị và cả Reigh
thật là hai món mồi ngon, ha ha”. Một tràn cười thâm độc vang lên khiến
người ta cảm thấy đáng sợ, Dương Chí Uy cười nhạt khinh bỉ bước chân rời khỏi.

Lâm Nhất Dân vuốt ve mèo tuyết âm
hiểm cười, ánh mắt thâm sâu khó lường trước: “Trịnh thiếu gia, cậu biết
được tung tích của con gái tôi rồi, cũng nên rời khỏi”.

Câu nói vừa dứt, chỉ thấy một bóng đen vụt như tên ra khỏi căn phòng. Cánh
cửa mở toang sáng bóng vang vọng một chất điệu đầy tự tin.

“Tôi sẽ bảo vệ Kỳ Kỳ, ông đừng hòng tiếp tục hại cô ấy”.

Lâm Nhất Dân lạnh băng nhìn cánh cửa phòng, bờ môi khô khốc khẽ cười tàn
nhẫn. Con gái a con gái, con phải gán bảo trọng, chờ cha. Haha!

Chuyện gì xảy ra đây?

(Còn tiếp)

– Thay đổi cách trình bày: Ok

– Thay đổi lối viết: Ok

– 3356 : ~ Bại lộ thân phận rồi nha, từ nay đổi Hàn Nhi thành Lâm Á Kỳ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.