Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!

Chương 42: Giết cô ta đi


Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 42: Giết cô ta đi

Nắng chợt tắt khi hoàng hôn buông xuống …

Em chợt cười khi nghĩ đến ai kia …

Lệ chợt rơi khi nhìn anh hạnh phúc …

Tim chợt nhói khi quá khứ hiện về …

Rồi chợt hét khi nỗi đau càng quấy …

“Hôm nay em nhớ anh, nhớ nhiều lắm”

Kì Nam nắm tay Hàn Nhi kéo cô rời khỏi công ty. Nhưng nào ngờ vừa ra khỏi
thang máy chuyên dụng liền gặp ngay Điền Ngọc, do cô vùng vẫy mạnh muốn
thoát khỏi anh nên liền bất ngờ đụng trúng bã vai của cô ta, khiến cô ta té ngã. Thấy thế cô liền cuống quít xin lỗi.

– A! Xin lỗi tôi không cố ý.

Kì Nam nhìn con búp bê của mình vùng tay ra chạy lại đỡ người kia lên. Đôi mắt hổ phách lạnh nhạt chợt lóe sáng băng lãnh. Lại có chút ghen tỵ,
rất ghen tỵ, muốn người được cô quan tâm, xin lỗi hiện giờ là anh chứ
không phải cô nhân viên kia. Tâm trạng cực kì khó chịu. Nghĩ đến đây mày đẹp của anh chợt nhíu chặt lại, cảm thấy mình dạo gần đây thật quái lạ, đầy những suy nghĩ điên loạn.

– Không sao, tôi không sao, tiểu thư với tổng giám đốc cứ đi trước.

Hàn Nhi nghe Điền Ngọc nói, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Còn tưởng mình đã
gây ra họa gì chứ, cô thật là nghiêm trọng hóa vấn đề. Đột nhiên cảm
thấy có một ánh mắt cứ lạnh lẽo bắn vào mình, cô không tự chủ được mà
run run hai tay. Đi về phía Kì Nam cùng anh bước đi, chỉ bỏ lại một câu
nói cho Điền Ngọc.

– Xin lỗi, nếu có gặp lại tôi sẽ đền tội với cô.

Bước đi theo anh cô lại thở dài, tự do cô còn không có huống chi là muốn gặp lại cô gái khi nãy đền tội nha. Mà Kì Nam, anh lại khá hài lòng dắt tay cô. Xem ra cô còn rất ngoan ngoãn, còn rất nghe lời anh.

Điền Ngọc nhìn theo bóng dáng Hàn Nhi cùng Kì Nam, một thoáng sững sờ khổ ải chợt hiện ra. Rõ ràng cô thấy tổng tài rất gần mình nhưng sao chẳng thể sánh vai cùng anh mà lại là một cô gái không rõ danh tính kia. Khóe môi cô chợt cong lên mỉm cười yếu ớt, anh mãi mãi không phải thế giới của

cô. Trong ánh mắt của anh mãi mãi cô chỉ thấy được hình ảnh của cô gái
đó, còn lại tất cả không có gì có thể lọt vào mắt anh. Cô ấy chỉ đụng
chạm xíu thôi mà, cần gì phải đền tội? Huống chi hôm nay cô cũng sắp bị
đuổi việc rời khỏi đây rồi. Quả thực là ngây thơ, chân thật.

Thấy mọi người trong đại sảnh đi qua đi lại ai ai cũng chú ý đến mình, Điền
Ngọc liền lắc đầu mình lấy lại tinh thần, sau đó cũng nhanh chóng bước
vào thang máy đi tìm Phạm Hồ.

Cuộc gặp gỡ này là họa hay phúc đây?

Kì Nam nhốt Hàn Nhi vào trong xe, ôm cả người cô đặt ngồi lên đùi của
mình. Vòng hai tay sang cố định ở vòng eo thon gọn. Cả người cứ thoải
mái để cô dựa vào, mà thân thể của cô cũng không tự chủ làm theo hành
động của anh. Xiu vẹo mà tựa vào bờ ngực tràn đầy mùi hương nam tính. Tư thế vô cùng thân mật, ái muội. Anh hôn lên tóc cô, vùi mặt vào hít ngửi lấy mùi hương nhè nhẹ còn vương vấn.

Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ Hàn Nhi khiến cô run người, cả cơ thể
tê dại như có một dòng điện xẹt qua, đỏ mặt đến tận mang tai. Đột nhiên
anh cúi đầu xuống hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô, dần dần lại lướt
xuống bã vai gầy, hai cánh môi ướt át nhẹ nhàng mà mơn trớn làn da trắng nõn non mịn. Trong xe, một cỗ khí nóng bỏng đột nhiên xộc lên thật
khiến người ta khó thở.

Hàn Nhi run người, căng thẳng tránh né nụ hôn đầy gợi tình của anh. Cô cảm thấy da gà của mình đang nổi lên từng đợt.

– Anh, tôi, thả tôi ra, quan hệ tôi với anh, tôi, anh không phải như vậy, mau thả ra.

Hàn Nhi căng thẳng, căng thẳng đến nỗi cả câu nói cũng lắp bắp. Anh khẽ
cười nhạt, ánh mắt nhìn cô đầy thích thú như nhìn một món đồ chơi lạ
lẩm. Kiềm cả thân thể của cô lại không để cho cô có cơ hội tránh né
thoát khỏi vòng tay của anh.

– Quan hệ gì? Tôi muốn cái gì liền là cái đó.

– Anh, kiêu ngạo.


Hàn Nhi bặm môi cắn cắn cánh môi dưới của mình nhỏ giọng chửi một tiếng. Cả không gian bỗng chốc cũng chùn xuống, im lặng như tờ. Tim Hàn Nhi bỗng
dưng đập mạnh, mạnh đến nỗi khiến cô muốn ngừng thở. Hai bên má của cô
gợn đỏ lên như cà chua, cô không thể không thừa nhận càng ngày cô càng
có cảm giác với anh. Không phải là cô đang thích anh rồi chứ?

Nghe Hàn Nhi chửi mình, anh cũng không phiền mà để ý, cũng không muốn làm gì cô nữa. Nhận thấy sự im lặng từ phía đối diện, cô chỉ thấy mí mắt của
mình ngày càng nặng trĩu xuống. Trong lòng anh ấm áp như vậy làm cô thật muốn ngủ. Nhưng cô đâu biết được rằng anh đang đưa cô đi đâu.

Bánh xe chợt chạy chậm dần rồi dừng hẳn lại “Kít” , bên ngoài cửa xe liền
xuất hiện ra một tòa thánh uy nghi quen thuộc. Kì Nam không để cho người của mình mở cửa xe mà anh tự ý kéo cô ra ngoài.

Hàn Nhi bị kéo đến tỉnh ngủ, cô kinh hãi nhìn tòa nhà cao lớn như tòa lâu
đài của vua chúa đang ở trong tầm mắt của mình, trôn thật âm u, thật
đẹp, thật lộng lẫy nhưng cũng thật ghê rợn. Tòa nhà mang một loại hàn
khí lạnh lẽo như cửa địa ngục đang dần khép lại, ở khắp các góc cạnh,
ngõ ngách xung quanh tòa nhà đều có vệ sĩ canh gác. Cô đưa mắt nhìn đi
xung quanh, thì ra là mình đang đứng ở phía bên trong, cô thấy phía bên
ngoài còn có một rào cản cùng hai hàng vệ sĩ đang hiện diện. Nếu cô đoán không lầm đây là một hang ổ của xã hội đen. A! Anh đưa cô đến đây làm
gì?

Đột nhiên từ ở phía đằng xa truyền
đến một tiếng bước chân gấp gáp. Rất nhanh sau đó thì liền xuất hiện
trước mặt của Kì Nam cùng Hàn Nhi, anh ta liếc nhìn cô, sau đó lại hướng đến anh khẽ cúi đầu.

– Prinz, ngài lại đến tổ chức, tất cả đều làm như theo lời ngài căn dặn.

Kì Nam hơi nhếch môi gật đầu, lại xoay người híp mắt nguy hiểm nhắm thẳng vào cô. Cả người tảng ra hơi thở buốt giá lạnh băng.

– Búp bê đi thôi, tôi đưa cô đi chơi.

Hàn Nhi ngẩn người sợ hãi nhìn anh. Ngốc si bước chân nhanh đi theo. Đi chơi mà đi đến chỗ này ư?


Kì Nam dẫn cô đi xuyên qua khu vực chính của tổ chức. Đưa cô đi đến một
nơi tăm tối. Anh dẫn cô đi dần, đi càng ngày càng sâu vào một căn phòng
thậm chí cô cũng không biết đây có phải là căn phòng hay không. Giờ phút này nơi đây thật âm u, tối tăm như ban đêm, lâu lâu chỉ len lỏi một vài tia sáng nhỏ nhoi của quạt thông gió. Hai đôi mắt của anh sáng rực đỏ
huyết trong bóng tối nhìn thật dọa người. Cô sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay của anh, giọng nói có phần run run nức nở.

– Anh đưa tôi đi đâu? Nơi này là nơi nào?

Khóe môi nhợt nhạt của anh chợt mỉm cười đầy yếu ớt. Trong màn bóng tối chỉ
nghe thấy tiếng bước chân “Sột soạt” của hai người. Giọng nói anh chợt
vang dần lên, rất lãnh khốc.

– Nơi này rất đẹp phải không? Nó đưa sơn bằng máu của rất nhiều người. Nhà ngục.

Hai từ cuối cùng được anh tàn nhẫn nhấn mạnh, ngay sau đó một tràn cười ma
quỷ vang lên khiến tâm trí cô sợ hãi không dám đi tiếp. Trong đôi mắt cô còn thấy rất rõ, một hàng xiềng xích bị ánh sáng mặt trời rọi lên. Trên đó còn lưu lại những vết máu đỏ sậm đã khô cứng. Đột nhiên từ phía đằng xa một tiếng hét thất thanh vang lại khiến cô đã sợ nay lại còn sợ hơn. Giọng hét này khiến cô không thể quên được, là – Dương Ân Diệp.

– Nam, anh tới cứu em phải không, người của anh bắt em. Nào, nhanh nhanh kêu họ thả em ra, thả em ra, em sợ lắm.

Dương Ân Diệp từ xa đã nghe thấy được tiếng bước chân. Cô ta sợ hãi đến nỗi
nức nở khóc lớn. Hàn Nhi cũng theo tiếng khóc của cô ta mà hoảng loạn
không thôi. Thật là giống oan hồn khóc kêu oan. Kì Nam kéo tay cô đi về
phía cô ta. Hai tròng mắt của anh đột nhiên sắc lại, đỏ ngầu lạnh lẽo
như yêu quỷ. Cô ta nhìn anh vui mừng không thôi, cứu tinh, cứu tinh tới.

Anh chợt buông Hàn Nhi ra, từ phía trên nhìn xuống Dương Ân Diệp đang thống khổ dưới chân mình. Vẫn là một bộ dáng cao cao tại thượng khi ấy, anh
bỗng bật cười, cười căm thù, cười điên loạn khiến ngay cả Hàn Nhi cũng
kinh hãi lùi chân về phía sau.

– Em gái, nghe nói em rất yêu tôi?

Câu hỏi của anh vừa phát ra ngay lập tức đều khiến cả hai người con gái
giật mình. Dương Ân Diệp cười rạng rỡ vội vàng gật đầu mạnh. Bộ dạng
không biết là có bao nhiêu mê muội ngu ngốc. Kì Nam hỏi cô yêu anh
không, chả lẽ là anh đã yêu cô. Chấp nhận cô?

– Có, có, em rất thích anh, rất yêu anh.

Dương Kì Nam âm lãnh nhìn đứa em gái không cùng huyết thống đang hiện diện

trước mắt mình. Bao nhiêu kí ức quá khứ của năm xưa cũng như cơn gió bão táp mạnh mẽ mà ùa về. Đôi con ngươi lạnh lẽo tựa như cây dao vô hình
giết người trong chớp mắt. Bộ dạng của anh tàn độc, lạnh lẽo chứa đầy
nỗi cô đơn. Bàn tay nắm chặt đến nổi hiện lên gân xanh.

– Năm xưa là do cô khiến tôi giết chết cô ấy, là do cô hại cô ấy. Bây giờ tôi sẽ giết chết cô, cho cô đi theo cô ấy. Rõ chưa?

Hàn Nhi ở trong một góc tối nghe anh tàn nhẫn nói muốn giết chết đứa em gái của mình chỉ vì một cô gái. Tim cô đột nhiên co thắt lại từng đợt mạnh
mẽ. Cảm thấy đầy xót xa, đau đớn như bị đánh rơi một thứ gì đó quan
trọng, anh yêu cô gái kia, là yêu cô gái kia, là vì muốn trả thù cho cô
gái kia. Anh không phải yêu cô, không bao giờ yêu cô, cô là kẻ thay thế. Nhưng bây giờ làm sao đây, cô biết, mình đã lỡ đặt tình cảm của mình
lên anh. Cô không thích ép bản thân mình làm những việc mình không muốn
làm. Cô thích anh nên tuyệt đối sẽ không chốt bỏ.

Hàn Nhi chỉ cảm thấy một cỗ sợ hãi đang dần tràn lên bao trùm lấy mình, cô
sợ anh bỏ rơi cô, rất sợ. Cánh mũi chua sót không thôi. Mà khóe mắt,
những giọt lệ trong suốt không tự chủ mà chảy dài như thác nước.

Dương Ân Diệp khóc thét lắc mạnh đầu của mình. Không thể tin nhìn anh. Nước
mắt giàn giụa chảy ra. Bộ dạng đáng thương không thôi.

– Không, Heri là do anh giết, không phải em, không phải.

Anh chợt cười, cười điên dại trong đau đớn của quá khứ. Không biết từ đâu
anh đã lấy ra một khẩu súng lục. Chậm rãi bước đến phía Hàn Nhi đang
đứng, anh vòng tay ngang vai ôm lấy cô vào trong lòng ngực của mình, nhẹ nhàng đặt súng vào tay cô, nét mặt yêu nghiệt tràn đầy bi phẫn thoáng
qua một nụ cười nhạn nhạt. Anh cầm tay cô nhắm súng thẳng vào đầu Dương
Ân Diệp. Ánh mắt lạnh nhạt như một lưỡi dao vô hình nhuộm đầy máu tươi.
Nhìn nước mắt cô đang rơi không hiểu sao tâm anh lại như đang bị thiêu
đốt.

– Chả phải cô ta từng đánh cô sao, giết cô ta đi, Hàn Nhi.

( Còn tiếp)

ʚiɞS Xùx Ús Nussʚiɞ

– Tà Đảnh hôm nay thứ sáu 20:47 27/11/2015 sinh nhật vui vẻ nha Sad

– Happy Birthday ( Tự chúc mình ^^ )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.