Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 39: Đo độ dài của da mặt
Tình yêu của anh….
~Có khổ đau
~Có đắng cay
~Có ngọt ngào
….khi sâu lắng dạt dào.
….lúc vỡ òa bùng nổ
Nhưng anh muốn bíêt
Anh là gì trong cụôc đời em….°°°°°
Là tình yêu hay là trò chơi khám phá…???
Hay đơn giản anh chỉ là của lạ…????
Là chút ngọt ngào để quên vị đắng trong em…????
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
Sad: – Dạo này siêng năng, ngày post 1 chap, ==!!! Sau này lười lại 3-5 ngày/1chap nhá :v
– Vụ này Sad hônq hứa nha :3, chap 39 này dài lắm, đọc đã đi.
– À quên, mb có đọc fic thì bấm like qiúp mình ha, xem như trả “nhuận bút” đi?
– Ai đọc fic ở .com thì nên lên tại google
lấy chap về đọc lại nha ^^~ tại lấy sai chap, bỏ hết 1 chap
của mình, từ 35 nhảy chap đến 37.
( Thật ra là do mình post nhầm ở )
– Thôi nói nhiều quá, lần sau lại tiếp nhé, bai bai~
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
Dương thị, từ bên ngoài đại sảnh công ty, tiếng giày cao gót, giày da va chạm với nền gạch vang vọng mãi. Mọi người cũng trở lại, ai nấy cũng đều tự
đi làm việc của mình ngoại trừ cái khu vực lộn xộn và có rất nhiều hoa
si – phòng maketing.
Bên ngoài cửa phòng
maketing, mọi người ào vào. Có thể nói đa số đều là đàn bà phụ nữ. Một
người con gái mặc đồ công sở đi len lỏi trong đám nhân viên bước đến bàn làm việc của mình, ngồi phịch xuống ghế xoay, hai gò má ửng đỏ, tay đặt trên ngực lẩm bẩm.
– Oa, tôi cảm thấy tổng giám đốc của chúng ta, ngày càng ưu tú, đẹp trai ra nha. Tôi sẽ chết mất.
Tuy nói là lẩm bẩm nhưng thật ra âm thanh cũng rất lớn, đám người nhân viên lúc nãy đi vào, ai nấy cũng đều ngồi xuống bàn làm việc riêng của mình. Bắt đầu tám dốc. Một người con gái khoảng hai mươi tuổi đầu tên Ngữ
Liên liếc nhìn người đàn bà khi nãy, thuận thế nói theo.
– Nha chị Lương, em thấy chị nói cũng rất phải, em vào công ty cũng một năm, vậy mà tổng tài cũng chưa từng để mắt.
– Hừ, cô em, nhìn lại nhan sắc mình đi, chị đây cũng đã vào trước em hai năm.
Câu nói phát ra từ miệng của một cô gái ngồi phía xa. Ngay lập tức Ngữ Liên liền cười trào phúng đốp lại.
– Điền Ngọc, chị cũng không phải nói tôi xấu chứ, ít ra vẻ đẹp của tôi còn hơn chị.
Vào công ty một năm, cũng là khoảng thời gian Ngữ Liên yêu thầm Kì Nam một năm. Tuy là không dài, nhưng cũng không quá ngắn đi?
Chàng trai hoàng kim, hoàn mỹ như vậy ai mà chả thích chứ. Nếu không phải cô
chỉ là một nhân viên nho nhỏ thì cũng đã được tổng giám đốc yêu thương.
Cô tin chắc, tài năng của mình cũng chả thua gì cái cô gái lúc sáng. Còn nói, ngay từ đầu khi vào công ty, cô đã bị Điền Ngọc ức hiếp tới, ức
hiếp lui. Giở trò ma cũ bắt nạt ma mới với cô.
Điền Ngọc tức run người, tay đập xuống bàn một cái “rầm”. Câu nói phát ra
đều là nghiến răng nghiến lợi để nói, không chút nể tình.
– Cái con ả Ngữ Liên kia, nếu không phải trưởng phòng đỡ lưng, cô còn ngồi ở đây mà mơ tưởng tới tổng tài sao, hừ. Làm ơn đi.
Tuy Điền Ngọc thực sự cũng có yêu Kì Nam, rất yêu là đằng khác nhưng cô
cũng không phải loại con gái như Ngữ Liên. Cô chính là cô gái cầm ly cà
phê lúc nãy nga!
– Cô gọi ai là con ả, nói lại xem.
Thái độ của Ngữ Liên cũng không kém, chạy tới bàn làm việc của Điền Ngọc tán vào má cô ta một cái “Ba”. Mọi người trong phòng làm việc nhất thời sợ
hãi chạy lại ngăn, họ biết rõ hai người này từ lâu đã không ưa gì nhau.
– Ngữ Liên, cô bỏ đi đừng gây chuyện.
– Ngữ Liên em có sao không?
– Ngữ Liên đừng phá nữa, trưởng phòng biết được là nguy to.
– Ngữ Liên . . .
– Ngữ Liên . . .
Trong đầu bọn họ toàn Ngữ Liên, Điền Ngọc tức giận xô đám người đang cản mình ra, trực tiếp giơ tay lên muốn trả thù.
Lúc này, đột nhiên cánh cửa phòng lại bật mở. Phạm Hồ bước vào nhìn thấy
cảnh một đám nhân viên bu lại một chỗ, còn có tư thế đánh nhau mà không
lo làm việc, tức giận quát lên.
– Các
người làm gì thế, Điền Ngọc, ai cho cô đánh người, bỏ tay xuống nhanh.
Đi theo tôi, còn các người nữa còn không mau làm việc của mình, lát sau
tôi quay lại xử lý. Tổng tài có lệnh đuổi hết những người vô dụng, hừ
coi chừng đó.
“Rầm” mọi người nhìn cánh
cửa bị đóng ầm lại nhất thời hoảng hốt buông Ngữ Liên cùng Điền Ngọc ra
chạy về bàn làm việc của mình, ai cũng lo sợ bị đuổi việc.
Ngữ Liên cười khích nhìn Điền Ngọc đá đểu một cái, liền trở về bàn làm việc của mình, lần này xem ra cô ta còn ở lại đây được bao lâu.
Mà Điền Ngọc cô chỉ biết cười khổ xếp lại hồ sơ trên bàn đi theo Phạm Hồ.
Đi ngang qua chỗ Ngữ Liên không thèm liếc nhìn cô ta một cái. Cô còn
phải lo cho em trai và mẹ, khó khăn lắm mới vào được một tập đoàn lớn
như thế này. Bây giờ thì sao đây, tất cả đều bị tính nóng nảy của cô phá cho tan tành.
Lúc này, ở tầng sáu mươi
của toà cao ốc Dương thị. Kì Nam cùng Hàn Nhi bước ra khỏi thang máy.
Lúc nãy vì lý do đỡ phiền óc nhức tay anh đã cho Phạm Hồ rời đi, trực
tiếp kêu thư kí Lâm vào phòng làm việc của mình đợi sẵn.
Vừa rời khỏi thang máy, nhân viên xung quanh đã bắt đầu xôn xao lên chỉ trỏ nhìn Hàn Nhi.
– Này cô ta là ai vậy?
– Sao lại có phụ nữ đi bên cạnh tổng tài?
– Im lặng đi, nhìn khuôn mặt cô ta đơn thuần như vậy, còn không phải đóng tuồng đi?
. . .
Nghe mọi người xôn xao bàn tán về mình, Hàn Nhi có hơi mất tự nhiên, ngượng
nghịu trực tiếp ghé sát người vào lưng anh khiến người ta thật không thể không liên tưởng đến hình ảnh “gấu mẹ che chở gấu con”.
*Hình ảnh này mà cũng so sánh được hả Sad? =)))*
Cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lưng truyền về. Kì Nam có hơi nhíu nhíu mày rời mắt khỏi công văn ngước mặt lên lạnh lẽo nhìn.
– Lo làm việc đi, không thì biến khỏi công ty.
Nghe được câu nói của Kì Nam, nhất thời mọi người run bàn tay của mình. Cho
dù làm việc ở đây lâu bao nhiêu, kinh nghiệm nhiều bao nhiêu đi nữa anh
vẫn tuyệt tình như thế. Muốn đuổi ai thì đuổi, thật khiến người ta sợ
hãi cùng căng thẳng.
Hàn Nhi bỗng nhiên
đưa tay bụm miệng cười trộm. Không phải cô cười vì người khác bị chửi
nha, mà là vì anh đang bảo vệ cô a. Được anh bảo vệ thật thích. Làm tổng giám đốc ra oai cũng thật thích.
Kì Nam cùng Hàn Nhi bước vào phòng tổng giám đốc. Ấn tượng đầu tiên của cô là căn phòng này rất xa hoa. Trang trí rất tinh tế và lộng lẫy, phòng
rất rộng. Phía sau bàn làm việc của anh là cả một thành phố K hiện ra.
Do được lắp kính trong suốt, Hàn Nhi thật khó tưởng tượng ở trên đây vào buổi tối mà nhìn ra bên ngoài, thì sẽ đẹp như thế nào?
Kì Nam quăng tập công văn lên bàn làm việc, thuận thế ngồi xuống ghế, ngả
lưng ra phía sau dựa vào, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo khẽ khép hờ lại.
Hàn Nhi bây giờ buồn tủi ngồi một mình ở ghế sofa, bĩu môi nhìn Kì Nam. Aizzz, tự dưng cô lại ngồi không ở đây làm gì a?
“Cạch” Lúc này, cửa phòng mới chợt mở cửa ra. Từ bên ngoài, có một cô gái bước vào, trên người cô ta khoát lên một bộ váy công sở. Trông quyến rũ lạ
thường. Trên tay là nước uống, một là cafe, một là sữa bò tươi.
Bước chân nhẹ lại phía Hàn Nhi đang ngồi, cô ta đặt ly sữa xuống mỉm cười chào hỏi.
– Chào Hàn tiểu thư, nay mới được gặp cô.
Hàn Nhi từ đầu cho tới cuối vẫn nhìn cô ta không chớp mắt, bây giờ mới
hoàn hồn, mỉm cười lại gật đầu, mặc dù cô cũng chả biết cô ta là ai nha?
– Cảm ơn vì ly sữa.
– Không có gì, là tổng tài dặn tôi.
Đột nhiên, đôi mắt đang nhắm nghiền của Kì Nam dần dần mở ra. Môi mỏng nhẹ
nhàng nhếch lên ra lệnh, chỉ thấy, khuôn mặt lạnh như băng này vô cùng
hoàn mỹ, hoàn hảo, hoàn hảo đến từng góc cạnh.
– Thư ký Lâm, đọc lịch làm việc của tôi đi.
Thư ký Lâm nghe thấy vậy, “vâng” khẽ một tiếng. Chân dần bước chân lại phía Kì Nam, bỏ ly cafe của anh xuống bàn. Lật hồ sơ ra xem gì đó.
– Tổng tài, do anh không đến công ty nên đã có hai cuộc họp bị trì hoãn,
ngày mốt anh phải bay sang Anh cắt băng khánh thành chi nhánh của khách
sạn Lục Hạc, tối mai có Lâm Nhất Dân, Lâm tổng ở thành phố S mời ngài đi dự tiệc sinh nhật con gái ông ấy. Bảy giờ sáng mai có cuộc họp, buổi
trưa có Lý Chiêu Cầu, nhị tiểu thư của tập đoàn Lý Hoàn mời ngài dùng
cơm, đồng thời CEO của tập đoàn Lý Hoàn vừa mời về nước đang tìm ngài
bàn chuyện dự án mới, còn có hai buổi tiệc vào tối mai trùng với buổi
tiệc sinh nhật con gái Lâm Nhất Dân.
Kì Nam mệt mỏi dựa người ra sau ghế, anh im lặng một lúc lâu làm người ta cảm thấy rất sốt ruột, bạc môi khẽ hé mở ra.
– Điều trợ lý Phạm, đi cắt băng khánh thành, hai buổi họp tất cả dời lại
tuần sau. Hai buổi tiệc thì cô tự tìm người điều đi giúp tôi, chuyện
dùng cơm thì từ chối, dự án S thì tôi đã có bản thảo, còn buổi sinh nhật của con gái Lâm Nhất Dân . . . để đó, tôi sẽ lo liệu.
Nói tới đây, Kì Nam chợt có hơi ngập ngừng. Nếu anh nhớ không lầm thì con
gái của Lâm Nhất Dân lại là Lâm Á Quân. Nhìn thấy thư ký Lâm còn ở đó,
anh phất tay ý bảo ra ngoài. Ngay lập tức thì đã thấy bóng dáng cô ta
khuất sau cánh cửa. Thư ký Lâm khá tốt, công tư phân minh, cô cũng không mê luyến muốn quyến rũ ai. Lát sau, khuôn mặt của anh đã vùi vào màn
hình của máy vi tính lo công việc của mình.
Hàn Nhi ngồi đó, ngốc si nhìn anh. Lúc anh làm việc, thực nghiêm túc. Cô
cầm ly sữa trên tay, lâu lâu giơ lên uống một chút. Bộ dạng đơn thuần vô tư vô hại cứ như một đóa hoa bách hợp, xinh đẹp đáng yêu vô cùng.
Lúc này, Kì Nam mới ngước mặt lên nhìn cô xem thử. Ánh mắt lạnh lẽo, lạnh
lẽo nhưng chẳng như trước đây. Cô cảm nhận được nó vẫn còn có một hơi ấm nhỏ nhoi. Anh nhìn cô, bàn tay bỏ cây viết xuống bàn. Khóe môi bất giác giương lên một nụ cười nhàn nhạt. Bộ dạng ngoan ngoãn như thỏ con ngồi
im lặng uống sữa của cô thật ngốc nghếch, làm anh muốn cười nhạo một
phen. Đột nhiên nhớ tới mùi vị trên người cô, bạc môi vô tình khẽ hé mở
ra.
– Búp bê, lại đây.
Hàn Nhi hoàn hồn giật mình trừng mắt nhìn Kì Nam một cái, bĩu môi khinh bỉ, ai là búp bê của anh ta? Cứ thích kêu cô như vậy. Mặt dày thật a!!
Cô nghe lời bỏ ly sữa xuống bước lại bàn làm việc của anh. Chẳng hiểu sao
hôm nay cô lại ngoan ngoãn thế? Bỗng chốc Hàn Nhi đã đứng kế bên cạnh Kì Nam, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra.
– Chuyện gì, nó. . .
Nghe âm điệu của Hàn Nhi thật giống như “bà chủ nhà đòi tiền nợ”.
*Sad à! Mày lại so sánh tào lao rồi ==~*
Ngay sau đó cô chưa kịp dứt lời liền hối hận muốn chết. Hàn Nhi chỉ thấy đang có một đàn quạ đen bay ngang đầu mình.
Trời ạ! Cái gì thế này?
Kì Nam giơ tay ra ôm chặt eo Hàn Nhi, kéo cô ngồi vào lòng mình, vòng tay
ôm lấy cô. Ngồi trên đùi của mình. Anh khẽ cúi người xuống vùi mặt vào
hõm vai của cô hít ngửi mùi sữa nhẹ nhẹ. Anh thích mùi vị của cô, các cô gái khác đa số đều dùng nước hoa. Còn Hàn Nhi cô thì không, trên người
luôn luôn thoang thoảng một mùi hương nhẹ của sữa tắm. Mùi hương này rất dễ ngửi.
Cô vùng vằng cắn vào cánh tay đang ôm chặt lấy mình một cái, khẽ nghiến răng nghiến lợi.
– Anh thả tôi ra nhanh.
Mà Kì Nam đối với thái độ của Hàn Nhi chỉ cười như không cười. Do anh là
con trai, hơn nữa còn có áo vest bên ngoài nên khi bị cô cắn, căn bản là không hề có cảm giác, huống chi là đau. Xoay mặt cô lại, giơ tay khẽ
nâng cằm cô lên, anh cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô. Anh
không làm gì, chỉ để hai đôi môi chạm vào nhau.
Hàn Nhi trợn mắt, theo bản năng lắc mạnh người muốn bỏ chạy nhưng mà đều bị anh giữ chặt lại. Cả cơ thể nhỏ bé – bị kiềm hãm.
Đôi môi lạnh nhạt nào đó bây giờ mới rời khỏi môi Hàn Nhi, khẽ nhếch lên
cười tà mị, quyến rũ chúng sinh. Rõ ràng là đại nghiệt cho nhân loại.
– Ngồi trên đùi tôi, không đã bằng ghế salong sao, không vui sao?
– Tất nhiên không bằng ghế salong, không vui, hừ, thả tôi xuống nhanh.
Anh có biết da mặt anh dày lắm không hả, có biết anh vô liêm sĩ lắm
không?
Nhìn thái độ của con búp bê sống
đang ngồi trong lòng mình, Kì Nam chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua thêm một
cái nữa, giơ tay ra lấy cây viết tiếp tục làm việc, một tay thì lại ôm
chặt lấy thân thể cô, không cho cô rời khỏi mình. Lâu lâu còn cúi xuống
hôn vành tai, . . . hít ngửi cô một cái. Xem cô như sủng vật. (Chó lông
xù???)
Hàn Nhi tức giận đến run người,
hai tay nắm chặt thành quyền. Cô thật muốn giết người. Làm sao bây giờ,
cô không muốn người khác thấy cảnh này. Hơn nữa . . . cô và Kì Nam là
quan hệ gì đây, càng ngày cô càng thấy nó không rõ ràng. Dần dần cô rất
thích ở bên anh, hầu như muốn quấn lấy anh như bạch tuột. Dạo này không
thấy anh, cô liền có cảm giác bị bỏ rơi. Bởi vì sao ư? Vì anh là “người
thân” duy nhất hiện giờ của cô. Cô buồn bã cụp đầu xuống, mặc kệ anh.
Bỗng dưng bên ngoài phòng có tiếng động mạnh. Cánh cửa lúc này đột nhiên bật toan ra. Ngữ Liên nhìn cảnh bên trong, Kì Nam đang ôm Hàn Nhi trên đùi
mình. Đầu còn dựa lên vai cô, hai tay ôm thật chặt. Tư thế vô cùng thân
mật, ám muội. Nhất thời hét lên một tiếng “A!” toàn bộ hồ sơ trên tay
rơi xuống lộp cộp.
Kì Nam ngước mặt lên,
Hàn Nhi cũng giật mình. Bị người ta phát hiện rồi, người ta sẽ nói gì về cô đây. Những lời bàn tán, chửi bới sau lưng lúc nãy. Không phải cô
không nghe. Đôi khóe mi đột nhiên đỏ lên, rất muốn khóc to vì oan ức.
Kì Nam cảm thấy cơ gái trong lòng ngực có chút run run, liền cười lạnh
nhìn Liên Ngữ thâm trầm rít từng chữ qua kẽ răng. Ánh mắt lạnh lẽo tựa
như đỉnh tuyết sơn ngàn năm.
– Cút ra khỏi đây.
Liên Ngữ hận thù nhìn Hàn Nhi, khi nhìn Kì Nam thì có chút thống khổ. Nước
mắt không tự chủ trào ra khỏi khóe mắt. Vội vã nhặt hồ sơ lên.
– Tổng tài . . . Tôi, tôi xin lỗi, tôi quên gõ cửa phòng.
Nói xong, thoát cái đã không thấy bóng dáng của cô ta. Hàn Nhi rưng rưng
nhìn anh. Đây là lần thứ hai trong ngày, có thể gọi là anh bảo vệ cô
không?
Kì Nam nhìn Hàn Nhi đáng thươg,
đột nhiên không hiểu sao lại muốn bảo vệ cô. Đôi môi mỏng tách rời ra,
phát ngôn một câu, dù không có hơi ấm. Sớm đã quen với thái độ lạnh nhạt của anh từ lâu. Nghe anh nói câu này đột nhiên cô cảm thấy trái tim
mình đang mềm nhũn ra.
– Có tôi ở đây, đừng sợ.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu. Chỉ thấy bây giờ Kì Nam vẫn nghiêm túc làm việc của mình, mắt luôn hướng vào máy tính, lâu lâu lại ký tên,
viết viết gì đó mà Hàn Nhi không thể nào hiểu nổi. Toàn số là số.
Cô ngồi trên đùi Kỳ Nam, bây giờ đã chịu ngoan ngoãn. Chả hiểu bây giờ cô
lấy gan ở đâu ra. Giơ hai bàn tay nhỏ nhắn của mình lên áp vào mặt anh
sờ soạn, miệng nhỏ lẩm bẩm: “Da đẹp thật”.
Bàn tay cô lành lạnh, chạm vào từng tấc da tấc thịt trên khuôn mặt của anh. Cảm giác thật dễ chịu, thoải mái. Nên căn bản anh cũng không muốn cô
dừng động tác của mình lại.
Cô sờ hai
bên má của anh, lại sờ đến cằm sau đó lại đến cổ của anh. Lâu lâu từ đôi môi nhỏ đỏ hồng lại phát ra tiếng cười khanh khách nghe rất êm tai. Cảm giác cô thật đơn thuần, đáng yêu.
Cô sờ mó cổ anh, sau đó thì lại đưa tay trở về khuôn mặt, hai tay áp lấy má anh vuốt ve.
Lúc này Kì Nam mới nhíu mày, đôi đồng tử nhạt nhẽo không mang lên một chút
tư vị vui tươi của cuộc sống. Anh bỏ bộ hồ sơ đấu thầu xuống, khóe môi
giương lên, nhướng mày lạnh nhạt.
– Cô làm gì thế?
Hàn Nhi cười cười, bàn tay vẫn không dừng hành động của mình lại. Đây cũng
là lần đầu tiên Kì Nam cho phép cô chọc phá, làm loạn trên người anh.
Bất giác đôi môi đỏ mọng hơi chu lên, chớp chớp mắt nhìn anh như đứa bé
đáng yêu khả ái, nhìn bộ dạng của cô. Kì Nam thật muốn phạm tội “cưỡng
hiếp con nít quỷ”.
– Tôi là đang muốn xem xem da mặt anh dày bao nhiêu xen-ti-méc (cm) bằng bức tường ở biệt thự chưa nha?
(Còn tiếp)
– “Giả như” Sad drop fic “Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!” mb có cảm giác muốn giết Sad không nhỉ? :v