Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 24: Chương ♚ mảnh vỡ kí ức 24: đồ chơi thay thế (2)
ღ ♥ ღ Tôi là “nam chính”
ღ ♥ ღ Cô ấy là “nữ chính”
… Còn em …
.
.
.
.
.
.
ღ ♥ ღ Là diễn viên “dự bị”
=)))
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
Kítttt ///
Ở trước cánh cổng cao lớn nguy hiểm của một ngôi biệt thự xa hoa và giàu
có quen thuộc. Giờ phút này lại xuất hiện thêm một chiếc ôtô khoát lên
một màu đen bí ẩn tăm tối đỗ vào.
Cạch… Người con trai lịch lãm ngồi ở hàng ghế tài xế sau khi dừng xe liền
không nghỉ ngơi mà vội vội vàng vàng mở cửa kính xe chạy về phía sau,
lại giơ tay mở cánh cửa khác, bộ dáng vô cùng khẩn trương.
Cạch… Lại một tiếng kêu nhỏ vang lên.
– Prinz, tới nơi rồi.
Người con trai mở cánh cửa khẽ khom người xuống đều đều nói, cũng không dám
đưa mắt nhìn thẳng vào người ngồi trong xe. Mà bên phía đối diện, người
kia cũng không hề nói gì, chỉ thoảng lạnh nhạt liếc mắt qua một cái, sau đó liền bước xuống xe.
Thời điểm đôi
giày đen sang trọng vừa đặt xuống mặt cỏ, lập tức cũng thu hút tất cả vệ sĩ xung quanh khu vực. Mọi người ở gần chỗ anh ta đứng, ai ai cũng lẵng lẽ cúi người xuống như chào hỏi.
Bóng
dáng tiêu sái lạnh lùng mà nhấc chân chậm rãi bước đi. Những hình ảnh
như thế này, dường như đã quá quen thuộc. Đút tay vào túi quần, Kì Nam
bình thản nhếch nhếch khóe môi mà lướt qua từng hàng người. Ba ngày nay
không có anh, con búp bê ấy như thế nào?
Thả rông cô ba ngày, quá dư thừa.
Đang đi sắp tới cửa lớn, Kì Nam bỗng nhiên khựng chân lại, nhìn chiếc xe màu trắng sữa vô cùng nổi bật ở đằng xa trong khuôn viên, mày anh bất giác
nhíu chặt lại như sắp đụng tới đôi mắt, xe này nhất định là của…
– Prinz, tiểu thư Ân Diệp vừa mới tới đây, cô ấy nói muốn lấy đồ cho ông chủ nên đã đi vào bên trong, tôi cản không được.
– Câm miệng.
Kì Nam tức giận lạnh lẽo rích từng chữ qua kẽ răng nhìn người đàn ông đang run sợ vừa chạy lại đứng kế bên mình. Rõ ràng anh đã nói không cho phép ai vào? Sao bọn người này cư nhiên lại dám cãi lời, còn dám cho đứa con gái “không bình thường” đó chạy vào. Ngu xuẩn, đây là nơi của anh, tại
sao nói lấy đồ là có thể lấy. Còn nói, nếu cô ta trông thấy Hàn Nhi,
chắc chắn sẽ gây chuyện.
Khốn kiếp!!!
Hừ lạnh một cái, anh bước chân nhanh chóng muốn vào phía trong xem tình
hình. Nhưng chân chỉ bước được vài bước, lập tức khựng lại như một bản
nhạc bị rích. Sâu thẳm trong đôi con ngươi hổ phách từ lúc nào đã hiện
diện ra hình ảnh của một cô gái trẻ xinh đẹp, cả cơ thể chỉ khoát lên
một chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình, xốc xếch chạy nhanh lại phía
một anh vệ sĩ như cầu cứu.
Đáng chết!!!
Cô không thấy anh sao? Quyền sở hữu cô là của anh, như vậy mà cư nhiên
vẫn dám níu tay thằng khác trước mặt anh? Ăn mặc như thế mà dám bước
chân ra khỏi biệt thự, muốn quyến rũ người của anh ư? Cơ thể cô, chỉ một mình anh được ngắm. Cho dù chỉ muốn nhìn chân của cô thì cũng đừng hòng mà mơ tới. Lửa nóng trong lòng dâng trào, anh tức giận di chuyển nhanh
chóng về phía con búp bê nào đó. Đến gần phía sau cô, cư nhiên mà cô vẫn không hề biết đến sự hiện diện của anh. Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn Hàn
Nhi như muốn nuốt chửng cô luôn vào bụng. Tia sáng chợt lóe, hình như
là… cô khóc. Nhưng anh không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
– Cô muốn tạo phản?
Bất thình lình giật lấy tay cô từ phía sau, anh nắm chặt cổ tay như muốn
bóp nát từng mảnh xương trong khớp. Đôi môi khẽ cười lạnh mà thốt ra
từng chữ như mang hàm ý đe dọa run người.
– Prin… cậu chủ…
Anh chàng vệ sĩ run run vội vàng rút cánh tay đang bị Hàn Nhi kéo lấy trở
về. Vốn thường gọi là Prinz nhưng lần trước Prinz đã dặn kĩ, những lúc
có mặt Hàn Nhi tiểu thư, phải gọi bằng cậu chủ. Vừa nãy khi cậu chủ xuất hiện, xém tý nữa là cậu bị hù chết. Cậu chủ tức giận, vốn không phải do cậu a!!! Là do Hàn Nhi, không biết từ đâu chạy ra kéo tay cậu mà thở
hồng hộc nói không nên lời.
– Cút.
Đối với sự chào hỏi run sợ của anh chàng kia, ánh mắt Kì Nam lại thêm âm
trầm vài phần. Không câu nệ giữ thái độ bình thản như bình thường được
mà thẳng thừng dùng từ nặng nề mà đuổi đi. Vừa nãy con búp bê đó là ôm
tay cái tên chết tiệt này. Anh phải thay đổi toàn bộ vệ sĩ ở đây rồi.
Hừ. Đối với anh cô ta còn chưa thân mật như thế.
– A ĐAU!!! Buông ra.
Mà bên phía Hàn Nhi, cảm giác đau nhức bất ngờ truyền đến cổ tay làm cô
không chịu được mà liền nhanh chóng xoay người lại, càng bất ngờ hơn
người muốn “bẻ gãy” tay cô lại là Kì Nam? Tại sao anh lại xuất hiện ở
đây? Cái gì mà tạo phản? Cô không hiểu. Đang định hét lên kêu anh buông
ra một lần nữa thì ở đằng sau đã có một cô gái nào đó nhanh miệng hơn
cô.
– MÀY ĐỨNG LẠI.
Hàn Nhi nghe tiếng hét, cả cơ thể cứng đờ lại. Khuôn mặt cũng không được
như bình thường. Ngược lại còn tái mét đi. Trời ơi, cô ta đến rồi.
Kì Nam nhìn sắc thái như bị bệnh trên mặt Hàn Nhi, nhất thời cau chặt mày
mà buông lỏng tay cô ra khiến nó buông lơi xuống, mà Hàn Nhi, lại không
có biểu hiện gì. Khóe mắt cô ứ ra nước như muốn chực khóc ngay lập tức.
Cùng với tiếng hét hung tợn kia. Kì Nam khẳng định, việc anh lo lắng đã
xảy ra.
– Cô ta tới, anh làm ơn cứu tôi, cứu tôi đi… hức…
Kì Nam nghe Hàn Nhi nói như van xin mình, vốn định không quan tâm xem cô
xử lý ra sao. Nhưng nhìn thấy cô nấc lên từng tiếng, lại cũng không nỡ
nhìn nước mắt cô rơi. Nên không nói không rằng, lãnh đạm liếc nhìn từ
trên xuống dưới người cô, bộ dạng quyến rũ này của cô, anh cũng không
muốn chia sẻ cho ánh mắt người khác. Nghĩ vậy liền trực tiếp bế cô lên
làm cô bất ngờ mà hô lên một tiếng.
– Này, tôi chỉ nhờ anh cứu tôi thôi mà.
Thân thể cô vốn nhỏ bé, vì vậy mà nằm trong lòng anh cũng giống như bế một
đứa bé nhỏ tuổi. Cô đỏ mặt ngại ngùng ôm cổ anh mà nói nhỏ, nếu không
chỉ sợ bị té, cô sợ nhất là đau a!!! Chỉ vì như vậy nên cô mới muốn anh
giúp mình.
– Nếu muốn xuống thì tiếp tục nói, hừ.
Kì Nam hừ lạnh không chút cảm xúc cảnh cáo Hàn Nhi làm cô bĩu môi lầm bầm nói: “Bộ cười với mình một lần thì chết à?”
– Câm miệng.
Cô nằm sát trong lòng ngực anh, những lời cô nói tất nhiên anh đều nghe.
Muốn anh cười với cô à? Đòi hỏi. Môi anh khẽ cong lên hừ lạnh, sau đó
liền đặt chân bước vào.
Mà lúc này từ
trong biệt thự. Một bóng dáng quyến rũ chạy gấp gáp ra. Trên tay còn giơ lên “món vũ khí kim châm” tán vào đầu Hàn Nhi khi nãy.
Dương Ân Diệp cầm túi xách đen từ phía trong chạy ào ra. Gặp được anh thì
giống như “cá sắp chết gặp được nước”. Đôi mắt sắc sảo được trang điểm
cần thận lấp lánh như châu sa. Miệng mở ra hét to làm Hàn Nhi đang im
lặng cũng giật mình.
– Anh Nam.
Kì Nam nhìn Dương Ân Diệp, đôi mắt chợt lóe sáng băng lãnh. Đứa em gái
nuôi này, anh là chán ghét từ đầu tới cuối muốn giết bỏ, cô ta biết quá
nhiều chuyện về anh. Nếu không phải nể tình ba, mạng của cô ta đã không
còn từ lâu.
– Nói.
– Anh buông cô ta ra, cô ta dám xông vào lấy quần áo của anh mặc, là hồ ly, anh tuyệt đừng tin cô ta.
Dương Ân Diệp vốn đang vui mừng vì gặp được Kì Nam thì ánh mắt bỗng tối đi
vội vàng nói, trên tay anh là đang ôm con quỷ cái đó. Chết tiệt.
Kì Nam nghe cô ta nói thì ngay lập tức ngước xuống nhìn Hàn Nhi, tuy cô ta nói là sai, nhưng lấy đồ anh mặc là thật. Từ lúc nào cô có quyền tùy
tiện như vậy.
Mà Hàn Nhi đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của anh, tâm trạng bỗng chốc chùn xuống. Anh xem cô là hồ ly quyến rũ người thật sao? Cô là không biết lấy đồ ở đâu mà mặc a!!!
Nhất thời lại không biết trả lời anh thế nào mới đúng. Cô liền buồn bã
mà cụp mắt xuống.
Kì Nam hơi khó chịu nhìn biểu hiện của Hàn Nhi, sau đó cũng không quan tâm mà lãnh khốc nói, ánh mắt xa lạ vô cùng.
– Là tôi cho phép, còn nữa hôm nay cô đã làm gì Hàn Nhi, tôi bỏ qua. Nếu còn lần sau thì cô nên tự hiểu, về đi.
Hàn Nhi ở trong lòng Kì Nam, từ trong lòng truyền lên một cỗ khí thất vọng. Cứ tưởng anh sẽ “trả thù” giùm mình. Cô gái này có quan hệ gì với anh,
cô rất tò mò, rất muốn biết.
Mà bên phía
Dương Ân Diệp, biểu hiện của cô ta vô cùng kì lạ. Cũng không quan tâm
đến lời nói cảnh cáo của anh. Từ đầu đến cuối chỉ chú ý vào một điểm.
Một bàn tay cô ta bụm miệng mình để để thoát ra tiếng hét lớn, ánh mắt
không thể tin nhìn Kì Nam. Một tay còn lại chỉ thẳng vào cơ thể anh đang ôm Hàn Nhi run run cất giọng nói.
– Cô… cô ta… cô ta tên Hàn… Nhi sao, chả phải… chả phải…
Giọng Dương Ân Diệp run rẫy đứt quãng nói, lúc này Kì Nam mới biết… anh lỡ lời.
– Im miệng cút về cho tôi.
Chết tiệt!!! Anh tức giận xiếc mạnh cánh tay của mình. Không hề muốn cô nghe thấy. Những việc này cô không nên biết. Mà Dương Ân Diệp, đột nhiên lại cười lớn lên, bộ dạng vô cùng khổ sở.
– Ha ha~!!! Anh lấy tên con ả kia gán ghép vào cơ thể của con hồ ly tinh này, anh thấy đáng sao? đáng sao? Ha ha~
Anh điên rồi.
Kì Nam nghe thấy cô ta nói, ánh mắt chợt thâm trầm đi vài phần, từ sâu
trong đáy mắt bừng lên hai ngọn lửa tức giận, tay anh không kiềm chế
được mà xiếc thật mạnh làm Hàn Nhi mặc dù muốn giả vờ ngủ cũng vô cùng
đau đớn mà nhăn mặt, nhưng lúc này anh nào nghĩ đến cảm giác của cô nữa. Đôi con ngươi lạnh lẽo thấu tim gan hằn lên từng tơ máu đáng sợ. Anh
rích từng chữ qua kẽ răng nói như hét, âm điệu không mang lên nổi một
hơi ấm.
– CÚT NHANH CHO TÔI.
Nói xong anh liền tức giận không lưu tình Dương Ân Diệp là con gái, giơ cao chân đá thẳng vào mặt cô ta một cái “bốp” khiến cô ta chỉ biết trợn mắt nhìn anh, choáng váng ngã xuống đất, máu chảy dài khóe miệng. Mà Kì Nam nhìn cô ta, vẫn không thương xót mà ngược lại còn âm trầm cười lạnh một tiếng vô tình. Mạng của cô ta, anh không lấy không được.
– Xéo khỏi đây chờ chết đi, cô biết quá nhiều.
Mà cô gái nằm dưới đám cỏ kia, từ lúc nào đã ngất đi. Môi anh khẽ nhếch
lên cười đau khổ. Nhìn thấy Hàn Nhi thở đều đều trong lòng. Nghĩ rằng cô đã ngủ nên anh từ từ chậm rãi đi vào bên trong biệt thự, không liếc
nhìn mặt Dương Ân Diệp trắng bệch dù chỉ một lần. Mà anh nào biết, con
búp bê nào đó lại không hề ngủ, từ đầu tới cuối hoàn toàn nghe hết tất
cả.
(Còn tiếp)
– Haizzz Sad bk mb rất bất mãn vì Sad post chap chậm, nhưng hãy thông cảm T^T a!!! Đừng bơ, do Sad bị sốt a!!!