Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 17: Chương ♚ mảnh vỡ kí ức 17: cút xa tôi ngay
Cô gái bước vào phòng thấy người yêu đang chơi game :
Girl : Lớn đầu rồi mà còn chơi mấy cái trò trẻ con ấy à ?
Boy : * tắt máy, đứng dậy” ờ thế đóng cửa lại, chúng mình chơi trò “người lớn” nhé…
Girl : Ai lại thế, chúng mình vẫn còn trẻ con mà =)))))
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
– ÁÁÁÁ MA MÁ ƠI.
– Ư… ưm…
Gì vậy trời??? Hàn Nhi hai mắt trợn ngược long sòng sọc, khẽ hô to một
tiếng trong lòng, hai cổ tay của cô bị nắm chặt lại đến nỗi muốn vùng
vẫy cũng không thể nào mà vùng vẫy được a. Ai? Là ai đang đứng kế cô? Ai đang cầm tay cô cứng ngắt lại giống như trói gà thế này. Oaaa còn có
thứ gì ngòn ngọt nữa nha, chỉ có điều không ngọt bằng mật ong mà cô vừa
ăn lúc chiều của chị hầu gái thôi. Nhưng… nhưng mà là… đây thật sự
không phải là “MA” chứ. Ông trời ơi, gì thế này, bàn tay đang cầm lấy cổ tay cô lạnh ngắt như thế ngoài “người chết” ra thì còn cái gì khác nữa?
Hàn Nhi hoảng sợ, đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần kia bỗng
trắch bệch đi mấy phần, có ai biết lúc này cô ngốc như thế nào không?
Hầu như cô không hề nhận ra rằng đó là Kì Nam. Bởi vì những lúc ở gần,
ngủ cùng với anh, cô luôn cảm nhận được cơ thể nam tính, hoàn mỹ ấy toả
ra những luồng nhiệt nồng ấm mặc dù xung quanh anh toàn toát ra những
hàn khí run sợ bức người. Cô loạn não loạn óc, rốt cuộc là cái quái gì
đang diễn ra, cảm giác ngọt như kẹo ở môi là sao? Vốn dĩ khi cô tỉnh dậy đã không thấy anh ở bên cạnh, chính bản thân cô cũng thấy lạ nhưng mà
không sao, không có anh càng tốt, cô liền nhanh chân chạy xuống nhà ăn
tìm một thứ gì đó lót dạ, nào ngờ mọi thứ đều tối đen như mực tàu, căn
biệt thự lớn rộng như thế này, cô làm sao mà biết được công tắt của bóng đèn, thế là cô liền lằn mò đi trong bóng tối, nhưng mà đi trong đêm thì mắt như mù, cô hết đụng cái này rồi tới rớt cái kia. Quả thật là rất
khổ a.
– Ưm… ai…
Hàn Nhi dường như thở không kịp, hai bên gò má ửng đỏ lên như một kẻ bị say men rượu, trái tim trong lòng ngực kia cũng bắt đầu đập nhanh đi. Mùi
hương này rất quen thuộc, chẳng lẽ là Kì Nam, anh… anh hôn cô? Anh là
về khi nào, tại sao cô không nghe thấy âm thanh gì. Con mẹ nó, hôn, lại
hôn, cô đâu phải con người dễ giải, khó chịu muốn chết được.
Ngay giờ phút Kì Nam đang uốn lấy lưỡi của Hàn Nhi mà thèm thuồng hút đi hết mật ngọt thì bỗng nhiên cô lấy chân mình đạp lên chân anh một cái mạnh, nhưng dường như không phải, là cô đang đạp sàn gạch mới đúng a. Còn bên phía Kì Nam mặc dù là đang nhắm mắt nhưng anh vẫn biết rõ từng hành
động của đối phương mà tiện thể kìm luôn chân của cô lại. Hai tay anh
cầm chặt đôi bàn tay bé nhỏ của cô còn chân thì kìm chân cô lại cứng
ngắt làm Hàn Nhi cô khóc thét trong lòng thảm thiết nha. Trạng thái này
không giống buộc gà thì cũng là giống bị cô lập nha. Cô sắp thở không
được rồi.
Cảm thấy hơi thở nong
nóng của Hàn Nhi phả vào mặt mình ngày càng dồn dập đi, anh vẫn không
quan tâm đến mà hôn cô cuồng nhiệt, sự thích thú trong anh luôn tăng vọt lên. Môi cô rất ngọt, ngọt hơn hẳn những ả đàn bà khác, nhưng sự ngọt
ngào tinh khiết này, nhất định chỉ một mình anh chiếm được. Dần dần anh
buông lỏng tay cô ra mà ép sát cả cơ thể của cô vào vách tường kia, tay
anh ôm chặt lấy gáy cô mà cắn mút, lúc ở Reign anh nhớ nhất cái cảm giác này, cái cảm giác từ đôi môi cherry của cô truyền sang. Lưỡi anh cuốn
lấy chiếc lưỡi của cô mà mút. Môi chạm môi, hai đầu lưỡi chạm nhau cứ
như có một dòng điện xẹt ngang qua làm Hàn Nhi tê người, bỗng chốc cô
cũng bị thôi miên mà lấy bàn tay đang chống cự ở lòng ngực săn chắc kia
vòng lên cổ anh mà vụng về đáp lại, ngọt, rất ngọt, cô thích cái mùi vị
này.
Kì Nam cứ như một kẻ nghiện mà hôn
điên cuồng Hàn Nhi không có ý định dừng lại. Anh dường như muốn nuốt
luôn cả đôi môi của cô vào miệng, bỗng đâu chiếc áo ngoài trên cơ thể do cô mặc vì lạnh lúc nãy đã tuột xuống khỏi làm lộ ra bên trong chỉ là
một cái váy không dây. Kì Nam hơi nhíu mày lại, bàn tay của anh cứ như
vô thức mà kéo xuống, sờ mó nhẹ nhàng mơn trớn lên từng vùng da trắng
nõn , lướt đi khắp những chỗ trần trụi của tấm lưng nhỏ bé, lòng bàn tay của anh thoải mái mà ma sát lên da thịt làm Hàn Nhi rợn người, cảm giác lành lạnh ở lưng truyền về quả là không tốt, nếu còn tiếp tục thì mười
tám năm đời con gái của cô sẽ tiêu luôn a. Đáng ghét, tôi cho anh chết
kẻ lợi dụng, hừ. Nói là làm ngay lập tức khi lưỡi anh chạm vào lưỡi cô
thì đột nhiên cô lấy răng mình mà cắn mạnh lưỡi anh một cái rồi xô anh
ra, cả cơ thể như không còn sức lực mà dựa cả người vô bức tường thở dồn dập.
Còn bên phía anh bị xô ra cũng
không bất ngờ gì lắm, chỉ là cái cảm giác tê dại ngọt ngào ở đầu lưỡi
khi nãy vẫn còn vương lại chút ít a, anh liền cúi cả nửa cơ thể mình
xuống mà nâng khuôn cằm của cô lên cắn mạnh đôi môi đang sưng đỏ mọng
kia một cái đến bật máu, sau đó liền nhẹ nhàng mà khẽ liếm hết huyết
hồng ở khóe môi đang chảy ra. Quay mặt sang phía bên tai của cô, anh
cười nhẹ mà trêu chọc bỡn cợt.
– Sao? “MA” biết hôn à?
Mà Hàn Nhi nghe anh nói thì cảm thấy hơi bị quê liền tức giận, cảm giác
đau đớn ở đôi môi truyền về làm cô hận không thể nào mà giết chết cái
con người ở trước mặt. Cũng phải thôi, cô nghĩ sai rồi, anh ta vốn dĩ
cũng đâu phải con người, là yêu nghiệt, là yêu tinh, là hồ ly dụ dỗ
người ta mới đúng nha. Mà nào ngờ cô lại là đối tượng bị dụ dỗ a. Nham
thạch phun trào tới đỉnh điểm, cô xô Kì Nam ra hung hăng mà trợn mắt
chửi.
– Con bà nó cái tên yêu tinh biến thái, biến, cút xa tôi ngay.
Hàn Nhi chửi xong liền xô mạnh anh, đạp lên chân anh thêm cái nữa rồi cầm
cái áo khoát ngoài chạy nhanh lên lầu, cô nhất định phải khóa kín cửa
phòng lại không cho anh vào quấy rối, hừ, mẹ nó bực thật, đáng tiếc cô
không thể làm gì được anh a.
Mà bên phía Kì Nam khi nhìn thấy thái độ của Hàn Nhi thì chỉ khẽ cười lạnh trong
lòng. Xoay lưng lại định mở tủ lấy một chai rượu thì bỗng một tiếng hét
dội lên cả không gian làm anh nhíu mày, bình thản mà xoay người lại xem
thử.
– AAA ĐAU QUÁ.
(Còn tiếp)
– Sad biến thái ~~
Chap hơi bị kì, văn không đc mượt, thông cảm giùm a.