Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 10: Trừng phạt
. .Giấu mỘt chút Cô đƠn
Giữ trOng lÒng không nói . . .
. . . .Giấu một chút Nỗi
buồn. . .
Nơi góc nhỏ trái tim.
Nhiều khi…cứ nghĩ cho cảm giác của
người khác . . .
Để rồi … Cảm giác của chính mình
chẳng được ai quan tâm . .
Để rồi mỗi đêm lại gục đầu vào tường suy nghĩ .
Hạnh phúc đó
– sao mình không có … ?
************************
2 ngày sau.
Buổi trưa nóng gay gắt trong một thành phố lớn nơi có một ngôi biệt xa hoa đang tồn tại. Cái thứ ánh nắng mặt trời chói lóa càng nóng lên như được đun sôi bởi tiếng la hét không ngừng phát ra, sự công phá vô cùng lớn rung động cả căn biệt thự.
Rầm… Rầm… /// Tiếng đập cửa phòng không ngừng vang lên nồng nhiệt.
-DƯƠNG KÌ NAM, ANH THẢ TÔI RA NGAY.
-Hừ, ANH ĐỪNG ĐỂ TÔI THOÁT RA ĐƯỢC NẾU KHÔNG… ưm… sao nhỉ… à… NẾU KHÔNG TÔI BÁO CẢNH SÁT BẮT ANH CHO COI.
Rầm… Rầm…
Hàn Nhi bực tức, tay thì đập mạnh cửa phòng, chân cũng không rảnh rỗi mà đạp mãi ráng nại cánh cửa ra. Nhưng làm thế nào cái cửa vẫn cứng ngắt mà chỉ tội nghiệp cái chân đang đau tấy lên của cô. Hừ, hai ngày hôm nay không biết cô làm nên tội trạng lớn lao giết người diệt khẩu hay là cái qui qui gì mà Kì Nam lại nhốt cô chặt ở trong cái phòng này không hề cho cô ra ngoài.
Hàn Nhi khóc than trong lòng, oaaa cô có làm gì đâu chứ, nhốt cô vào một căn phòng chỉ có một màu đen như thế này, hàng ngày chỉ cung cấp cơm thì khác gì cô đang “ở tù” và được “ăn cơm tù” chứ. Cô có giết người cướp của gì đâu.
Hàn Nhi khẽ cắn môi. Đáng ghét, cái tên chết tiệt. Đã vậy thì đừng hòng cô cho tất cả yên tĩnh. Phải kiên trì, kiên trì. Nghĩ vậy, cái âm thanh đập cửa quen thuộc lại vang lên. Hàn Nhi cô đây không tin anh ta “không hề” sợ cảnh sát.
(Đéo sợ là đằng khác chị ơi)
-DƯƠNG KÌ NAM, TÔI NÓI CHO ANH BIẾT, TÔI SẼ BÁO CẢNH SÁT NHỐT ANH VÌ TỘI BẮT CÓC VÀ GIAM LỎNG TRẺ THƠ. ANH TỐT NHẤT THẢ TÔI RA.
-Nếu cô thoát được khỏi tôi.
Một âm điệu lạnh lẽo tận xương tủy ở phía ngoài vọng vào làm Hàn Nhi không rét mà run nhưng mà cô đâu thể chịu thua được.
-Anh thả tôi ra nhanh cái thứ biến thái DƯƠNG KÌ NAM.
Mặt Kì Nam ở phía ngoài đã đen nay càng đen hơn. Bị nhốt lại mà gan vẫn còn không nhỏ lại, dám gọi cả tên lẫn họ anh. Hay lắm.
Kì Nam mặc kệ Hàn Nhi, anh tựa người vào cửa khẽ nhắm mắt lại kiềm chế sự tức giận nếu không anh sẽ không dám chắc Hàn Nhi sẽ an toàn. Nhưng nào ngờ ở phía trong Hàn Nhi lại không chịu yên phận cứ đạp cửa “Rầm rầm”.
-Chết tiệt.
Nóng giận anh phun ra một câu chửi tục rồi nhanh chóng xuống gara lấy xe chạy đi, nếu không còn ở lại anh sẽ giết chết cô mất. Ánh mắt anh hằn lên tia lửa nhưng không nóng ngược lại còn lãnh khốc chết người. Hừ, cũng may cô là búp bê của tôi.
Ở trong phòng, Hàn Nhi cứ tưởng Kì Nam chưa rời đi nên đôi chân của cô bắt đầu đạp phát ra âm thanh mạnh hơn. Cô không hiểu cái rằng cái ổ khóa này “trẻ trâu” đến bao giờ mà vẫn cứng đơ không bị hư. Anh ta dùng loại gì mà tốt quá. Đáng chết, hại cô không tài nào thoát ra được.
Đáy mắt Hàn Nhi hiện lên tia thù hằn. Miệng hé mở càng ngày càng hét lớn hơn.
-KÌ NAM, ANH THẢ TÔI RA, THẢ RA, AAAAAA… HỨC… Oaoaoa…
Hàn Nhi giả vờ nấc lên, cứ như nếu mà bây giờ Kì Nam không mở cửa thả cô ra, thì ngay lập tức cô khóc to lên cho anh ta xem.
Rầm… Rầm…
-Hức… NAM… oa oa oa… NAM…
Cái tên thân thương của anh được phát ra nhẹ nhàng từ đôi môi cherry đang bặm lên của cô vô cùng đau lòng. Cũng may rằng là Kì Nam đã không có ở đây nếu không, chả biết cái cô gái lanh chanh lóc khóc trong phòng anh sẽ ra sao.
Đang đóng màn kịch giả vờ thê lương thảm thiết của cô thì ở ngoài cửa, một âm trong trẻo nói vọng vào làm Hàn Nhi cô tức sôi máu họng.
-Thưa tiểu thư, cậu chủ đã đi lâu rồi.
Cô hầu gái run run giọng nói, cô rõ là không hề biết Hàn Nhi đã chọc giận Kì Nam đến mức như thế nào nhưng vừa nãy khi cô nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc như tula của cậu chủ mình mà không khỏi hoảng sợ tột cùng và lo lắng cho Hàn Nhi. Nhưng điều cô ngạc nhiên là Hàn Nhi đều bình an vô sự không xảy ra chuyện gì. Đối với việc này cô ngạc nhiên bất ngờ là phải. Kì Nam trước giờ chưa bao giờ bỏ qua cho bất kì ai nhưng lần này lại khác. Chắc Hàn Nhi là “đặc biệt”.
Hàn Nhi đang bùng lửa tức giận thì đột nhiên ánh mắt lóe lên, lấy tay gõ nhẹ cửa, môi khẽ cười cất giọng đáng thương nhất để hỏi.
Cốc /// Cốc…
-Chị còn đó không?
-Tiểu thư có việc gì à?
-Chị mở cửa thả em ra đi chị… hức… đi mà… em là bị bắt cóc đó…
Chị người hầu đứng ở phía ngoài ngây người. Cô gái trong phòng là đang gạt ai???
Trong biệt thự này bây giờ ai chẳng cô là búp bê “của” cậu chủ. Cô hầu khẽ cúi người mặc dù là đứng bên ngoài, cô nên chuồn đi sớm một chút mới phải.
-Tôi không giúp được, xin lỗi tôi đi làm việc trước đây.
-Ơ NÀYYY…
Hàn Nhi hét lên, huhu sao ai cũng bỏ cô mà đi, Kì Nam đáng chết dám nhốt cô mà ra ngoài đi chơi, tôi nguyền rủa anh bị “VÔ SINH”. Hừ.
Hàn Nhi mếu máo chui lên giường chờ đợi từng phút từng giây trôi qua. Mà cô ngủ lúc nào cũng chả biết.
********************
Quán bar TheNight, không gian cứ mờ mờ ảo ảo dưới những ánh đèn led chớp nháy, tiếng DJ sôi động cứ vang lên, hàng trăm con người cứ hòa mình vào những điệu nhảy quyến rũ đến mê người.
-Kì Nam, chào anh.
Một cô gái nũng nịu nói bước chân khiêu gợi lại bàn có ba người con trai vô cùng hoàn mỹ. Trên người cô ta ăn mặc hở hang vô cùng, chỉ mặc một bộ váy đỏ chói mắt bó sát cơ thể, giống như chỉ che những chỗ cần che. Cô ta bỏ mặt qua hai tia nhìn của hai người con trai kế bên, nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ Kì Nam, lấy bờ ngực quá cỡ của mình mà dụi vào người anh ma sát gây kích thích.
Nhưng thái độ của Kì Nam vẫn dửng dưng vô cùng bình thản xem cô ta như là không khí. Tức giận vì thái độ của Kì Nam, cô ta cứ tưởng bản thân mình chưa đủ quyến rũ nên liền lấy bàn tay đang cầm ly rượu của anh đặt lên làn da trắng nõn trên đùi mình nhẹ nhàng mà đụng chạm.
Chátt /// Kì Nam mạnh bạo xô cô ta ra như thú vật, bàn tay không rảnh mà tát mạnh lên mặt cô ta một cái bật máu họng. Đối với anh, nam không tha, nữ thì càng không thể tha. Đôi môi quyến rũ khẽ cong lên một nụ cười lạnh phun ra hai chữ nhưng có sức ảnh hưởng rất mạnh.
-Gê tởm.
-Tắt nhạc nhanh đi, hàng của thằng nào?
Lập tức đèn được bật sáng lên, âm thanh ồn ào vừa nãy tắt hẳn làm gây sự chú ý của mọi người về một phía.
Nhất Minh gác chân lên bàn, miệng cười bỡn cợt với con mồi nằm phía dưới, hôm nay thái độ của Kì Nam đã không tốt, cô ta lại chẳng biết mà gây sự, quả thật
là… vui…
Im lặng…
Không một ai trả lời. Không gian trầm xuống,
-Tao hỏi con này là ở đâu ra?
-Anh… anh Minh… con nhỏ này… là của anh mà.
Một thằng con trai chui từ đám đông, run run nhìn biểu hiện của Kì Nam mà nói. Lập tức nụ cười bỡn cợt trên môi Nhất Minh cứng đơ. Tiêu rồi. Chết cậu rồi, không nói mà tự khui. Liếc con mắt nhìn qua phía Kì Nam thì thấy anh đang lạnh lẽo nhìn mình. Nhất Minh lo lắng trong lòng. Bỗng dưng mắt cậu lóe sáng. Có rồi nha, miệng cậu cười xòa lên, tay chỉ về phía cô gái đang muốn xỉu nói không lên tiếng ở phía dưới chân Kì Nam.
-À haha… nhỏ này hả, là con giúp việc nhà tôi.
Choảng //// Kì Nam ném mạnh ly rượu trên tay vào tượng, đôi mắt hổ phách lãnh khốc liếc xung quanh, ánh nhìn đáng sợ vô cùng dọa người làm ai ai cũng khiếp đảm, miệng anh nhàn nhạt mở ra hững hờ nhưng là một đòn sét đánh ngang tay với Nhất Minh.
-Gia nhập Dcula cho tôi.
Nói xong anh bình thản mà bước đi rời khỏi, không hề quan tâm vẻ mặt bực tức của ai kia. Đùa chứ, gia nhập Dcula á, chắc cậu phải chết mất. Nơi đó chỉ dành cho việc đào tạo những sát thủ cấp cao, vài trăm người chỉ lấy được vài người thì cậu làm sao sống sót đây. Nhất Minh chửi rủa trong lòng nhưng nào biết, Kì Nam đã chọn thì chắc chắn sẽ vượt qua được.
(Còn tiếp)
-Au: Chap sau hay hơn nhé :* :* tks all
Hàn Nhi biết tên Kì Nam là do hỏi mấy hầu gái.