Này Osin, Em Là Của Anh

Chương 46


Đọc truyện Này Osin, Em Là Của Anh – Chương 46

Tiếng hét của nó rất to, khủng khiếp, có thể sánh ngang với âm li bật max số. ba nó và hắn im phăng phắc, hai người cứ đuổi nhau mà không biết ác quỷ đang đứng gần mình nãy giờ với bộ mặt không dể mến.
-con gái yêu của mẹ về rồi à, mười năm rồi không gặp con, trong con ốm đi nhiều đó. –một bóng dáng người phụ nữ thân hình mảnh mai đang từ trong nhà bước ra.
-mẹ yêu dấu của con. –nó nói và chạy đến ôm mẹ mình.
Trong nhà này, nó chỉ trao tình cảm của mình ẹ thôi. Còn ba nó cũng thương nhưng không thương nhiều.
-em ra coi nè, thằng này nó ức hiếp con mình đấy. –ba nó chỉ vào hắn nói.
-ai vậy con? -Mẹ nó bình tĩnh hỏi con.
-dạ…….dạ…..dạ -mặt nó đỏ như khỉ ăn ớt, nuốt nước bọt nói: -anh ấy là người yêu của con.
-hả…….hả…..hả, thằng ôn con này hả. –ba nó ngạc nhiên, há hốc mồm đứng nhìn.
-bác à, cháu đâu có tội gì đâu. –hắn mình đầy mồ hôi, nó nói đúng, phải nên cẩn thận với ba nó nhiều hơn nữa.
-vậy mà nói là không có tội gì hả, mày bỏ bùa mê thuốc lúa gì vào con tao.

-con không có làm mấy chuyện đó.
-mày còn trối nữa hả.
-nè ba, con yêu anh ấy thật lòng mà –nó bực bội xen vào cuộc cãi nhau.
-đó, bác nghe Nhi nói rồi đó, con không có làm chuyện đó. –mồ hôi ngày càng dể dãi, hắn mệt mỏi với người ba của nó.
-thôi không cãi nữa, con vào nhà đi. –mẹ nó đổi đề tài để không khí bớt căng thẳng.
-dạ cảm ơn bác.
Thế là tất cả vào nhà, mẹ nó bưng nước lên và bắt đầu cuộc nói chuyện. Hắn đang rất căng thẳng, nói chuyện với ba mẹ nó để bàn về tương lai thì không có người nào không căng thẳng cả. hít một hơi thật sâu, hắn điềm tĩnh nói:
-con muốn nói với hai bác điều này, con quen Nhi đã được một năm rồi.
-thật sao, bác tưởng con bác không ai theo đuổi chứ. –mẹ nó cười dở trò châm chọc.
-mẹ này, kì quá à. –nó nhõng nhẻo.
-ở đúng rồi, em kì quá à. –ba nó cũng nhõng nhẻo theo.
-nó làm được rồi, anh làm người ta nói anh sao.
-con vào chủ đề chính luôn đi. –mẹ nó quay sang hắn.
-dạ, con muốn….muốn….c….u..o…i…… -hắn không nói được chữ “cưới” vì quá hồi hộp, tim đập rất mạnh và nhanh.
Nó ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ có lúc hắn phải bị như vậy. nhìn hắn mắc cở nó thật thấy thích, người đàn ông nó thích cho dù như thế nào cũng thấy thật dể thương trước mắt nó. Mẹ nó vẫn lắng tai để nghe, bà biết rõ hắn nói câu gì nên rất bình tĩnh để chờ đợi.
-con muốn……….muốn…..lấy…..lấy…… -hắn nuốt nước bọt, hít thở thật sâu nhưng vẫn không nói được câu hắn muốn nói.
-vậy là con tới đây để chơi với con bác thôi sao! Vậy thì bác đi làm việc đây, chúc các con chơi vui vẻ. –mẹ nó vừa nói vừa đứng dậy, vẻ mặt nhìn không mấy hài lòng.

-bác….bác, đừng đi….con muốn nói….. –hắn cũng đứng dậy.
-hôm nay công ty tôi có nhiều việc bận, tôi muốn bà phụ tôi một chút. –ba nó đứng dậy nói với mẹ nó như muốn đổi chủ đề.
Mẹ nó cũng đồng ý và bắt đầu đi theo. Hai ông bà bắt đầu rời khỏi ghế và đi ra ngoài. Hắn không muốn hai người đó đi còn mình thì không đủ tự tin để nói. Nó nhìn qua hắn với ánh mắt mếu máo, thất vọng. Không được, công sức một năm nay không lẽ đổ xuống sông hết, nắm hết mọi sự tự tin trong tay, hắn thốt lên:
-con muốn cười Nhi làm vợ, mong hai bác đồng ý.
Tiếng bước chân có vẻ dừng lại, hai ánh mắt sắc sảo đang nhìn về phía hắn. siết tay thành nắm đấm, hắn mong nhận được câu trả lời đúng đắn từ ba mẹ nó.
-không bao giờ! –mẹ nó thốt lên một câu làm tất cả xung quanh đều đứng im, bất động.
Không thể nào như vậy, không lẽ đây là câu hắn chờ đợi trong năm qua sao. Nó thì nước mắt bắt đầu tuôn ra, hắn và nó sẻ rời xa nhau thật sao, nó không muốn như vậy, thà chết chứ không chấp nhận.
-không bao giờ bác nói không đồng ý trong việc này cả.
-bác vừa nói gì? –hắn như mới vừa nghe một thứ gì thoáng qua mà rất đã tai nên hỏi lại.
-câu hay không nói lại lần hai. –mẹ nó cười nói.
-bà nói hay lắm! được, bác đồng ý cho hai con kết hôn, sau này nhớ phải thương yêu nhau và không có sự mâu thuân nha, giống hai bác bây giờ đây. –ba nó mỉm cười với nó và hắn.
-con/cháu cảm ơn ba/bác –nó và hắn cùng mừng rỡ đồng thanh.

Hắn và nó vui sướng nhìn nhau, khuôn mặt ai cũng biểu lộ sự hạnh phúc. Hai người nhớ lại ngày đầu tiên gặp nhau, tự việc tranh giựt bánh kếp cho tới khi nó làm osin cho hắn. một kỉ niệm dài nhưng trôi qua rất là nhanh. Dù gì, nó vẫn là một cô osin bé bỏng trong lòng hắn, một cô osin có một không hai trên thế giới mà hắn có được. hắn ngày càng tiến sát nó, muốn trao cho nó nụ hôn chứa chan tình cảm của hắn. Một nụ hôn hắn chỉ dành cho cô osin của mình.
-e…..hèm. –ba nó đưa tay lên miệng ho lập tức mọi hành động của nó và hắn đều ngừng lại.
-con gái tao là cành vàng lá ngọc, mày muốn đụng chạm cũng phải xin phép tao, hiểu chưa.
-nhưng bác đã đồng ý rồi mà. –hắn thắc mắc.
-aaa, mày dám đổ lỗi cho tao, đứng lại đó, tao ày biết tay. –ba nó vừa chạy vừa nói.
-khoan đã, con không làm gì sai cả. –hắn vừa nói vừa tránh đòn của ba nó.
Ba nó rượt hắn chạy xung quanh nhà, chạy qua nó rồi tới mẹ nó. Hắn dùng hai người con gái làm tấm khiên để đở còn ba nó thì đánh làm sao để không trúng hai người con gái đó. Khi sức chịu đựng đã đạt tới đỉnh điểm, một tiếng hét thất thanh vang lên:
-HAI NGƯỜI CÓ THÔI NGAY CHO TÔI KHÔNG? –nó và mẹ nó tức giận đồng thanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.