Bạn đang đọc Này Osin, Em Là Của Anh: Chương 4 Vào buổi tối hôm đó, tại căn trọ số 10.
Nè cậu, tớ bỏ xuống được chưa? –nó khóc lóc hỏi. hiện giờ chắc các bạn phải há hốc mồm vì cách trừng phạt của con bạn nó. Nó phải đeo bao khoai tây nặng 15k trên người và hai tay khiên thùng nước 5k mỗi bên. Ngọc thì ngồi ăn uống say xưa còn nó thì thèm thuồng đứng nhìn, vì nó bị phạt mà, phải chảy nước vãi để con bạn mình ăn xong nó mới được thả.
-Chưa được đâu, cậu làm sao mà hiểu nổi khổ của tớ khi dọn bãi chiến trường cho cậu. –Ngọc ung dung gắp từng miếng ăn lên miệng nói.
Con bạn cố gắng câu giờ, ăn từng chút một chậm chạp để kéo dài hình phạt của nó. Nó thì tức quá không làm gì được vì luật lệ cả hai đặt ra trong căn trọ này. Điều 1: phải thành thật với nhau không nói dối. Điều 2: không được để đồ trong nhà bừa bãi. Điều 3:phải luôn chia sẻ nổi buồn cho nhau không được giấu mãi trong lòng.nếu vi phạm ba điều này thì người vi phạm sẻ nhận bất cứ hình phạt tàn khốc của người kia. Ngọc ăn xong cũng chính là lúc nó thoát khỏi “địa ngục trần gian”của mình. Nó thả những dụng cụ tra tấn xuống xoay người xoay tay vì mỏi. chạy lại bàn ăn, nó ăn một cách sốt sắng vì nãy giờ toàn cử tạ khiến thức ăn của nó tiêu hóa hẳn.
-Cậu đã kiếm được việc làm ình chưa. –Ngọc cầm ly nước hỏi nó.
-ồi, àm ười úp ệc, ê ưa. –nó nói với cái miệng đầy thức ăn.
-Nuốt lẹ đi rồi nói, tớ không phải siêu nhân. –Ngọc nói.
Nó nuốt cái ực, uống một ngụm nước. lấy hơi chuẩn bị tinh thần, nó nói:
-Rồi, làm người giúp việc, ghê chưa.
-Cậu có chắc là làm được không?
-Cậu kinh thường tài nghệ của tớ sao. –nó xụ mặt xuống.
-Tớ sao dám, trong mắt tớ tài nghệ của cậu là số một. –Ngọc đưa tay khen ngợi nó, nhưng hàm ý thì lại sâu xa.
-Ý cậu là trong mắt cậu, tớ mới là số một thôi còn bên ngoài tớ vẫn tệ hại chứ gì. –nó tức giận nói.
-very right!! –Ngọc cười khinh khỉnh nói.
-Cậu hay lắm, biết tay tớ. –nó đứng dậy rượt bạn nó khắp nhà. Bây giờ trong nhà vang lên những tiếng chửi rủa, la hét làm không khí thêm phần sôi động.
Nhà thì trật trội mà tụi nó cứ rượt đuổi nhau, đứa thì “đứng lại đó” còn đứa thì “ngu gì dứng”. Cứ giàn đồng ca như vậy lập đi lập lại cho đến khi bà chủ nhà tới giải quyết mới xong. Người xung quanh khu trọ không thể yên tĩnh được với hai con tâm thần này.
Buổi sáng đẹp trời, ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng trọ của hai cô gái đang say xưa giấc ngủ. nó mở mắt dậy ngáp ngắn ngáp dài. Người của nó vẫn còn nhức từ cái hình phạt hôm qua. Nhìn lên cái đồng hồ chỉ 8 giờ, trường của nó thường học vào buổi chiều nên nó chẳng cần lo gì cả cứ ngủ thoải mái, nó ngoắc con bạn mình dậy. vì biết hôm nay nó và Ngọc nhận việc làm nên nó lo lắng không ngủ được. Ngọc ngẩn đầu dậy đưa bộ mặt say ke nhìn nó:
-Chuyện gì thế!
-Dậy đi, tớ không ngủ được. –nó nói
-Cậu không ngủ được thì lôi tớ dậy là sao? Nếu tớ chán tớ lôi cậu ra ngồi với tớ từ sáng tới chiều cậu chịu không?
-Nhưng bây giờ cũng đâu còn sớm, hôm nay mình nhận việc mà. –nó chùi mắt nói.
-Thôi được, làm vệ sinh đi rồi tớ với cậu ăn sáng.
Thế là hai người tức tốc làm vệ sinh thân thể, làm xong thì ngồi vào bếp. nó nấu mỗi đứa tô mì gói để ăn, ăn xong thì nó thay đồ. Hôm nay cũng vậy, nó diện áo thun trơn from rộng với quần bó đen và giầy cao gót. Nó kêu bạn nó làm xong thì khóa cửa lại rồi nó tung tăng bước đi. 20 phút sau, nó tới trung tâm tuyển người giúp việc gặp chị nhân viên. Trong lòng nó rất vui vì hôm nay không gặp chuyện gì khó khăn cả.
-Số nhà địa chỉ làm việc của em đây. –cô nhân viên đưa nó tờ giấy chỉ địa điểm nhà cần làm.
Nó không nói gì chỉ lẳng lặng bước ra khỏi cửa và đi đến địa chỉ ghi trong tờ giấy này. Vừa đi, nó vừa ca hát trong rất vui. Hôm nay, nó quyết định phải cho chủ nó hãnh diện ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một lúc sau, xe ôm dừng chân tại một căn biệt thự lớn. Nó bước xuống xe đưa tiền cho tài xế rồi nhìn chăm chú vào cánh cửa đó. Nó bấm chuông kêu cửa. Trong chốc lát, một chị mở cửa, trong chị ta rất nghênh ngang, nó không thích khi nhìn chị ta.
-Tôi là quản gia căn biệt thự này, cô muốn gì? Muốn kiếm cậu chủ thì đừng hòng. –chị ta nói với thái độ cực kì khó ưa. Làm như cậu chủ là của chị ta hay sao ấy, vã lại nó cũng chưa từng gặp cậu chủ bao giờ mà muốn, có cho nó cũng không thèm.
-Theo địa chỉ này, em đến đây để làm giúp việc. –nó nhẹ nhàng nói.
-Ở đây không cần tuyển người đâu, cô về đi. –chị ta khoanh tay trước ngực nói. Rõ ràng là nó được nhận vào làm cho nhà này rồi mà, giờ lại nói là không, không lẽ chị ta muốn đùa giỡn với nó sao.
-Là tôi mướn cô ta đấy. –một giọng nói phát ra từ bên trong, cũng may là có người trợ giúp chứ nếu không thì nó không chắc chắn chị ta toàn mạng đâu.
-ơ………….cậu chủ. –chị ta giọng run run nói.