Bạn đang đọc Này Osin, Em Là Của Anh: Chương 32
tôi về trước đây. –nó đứng dậy chạy đi, khuôn mặt đỏ hoe vẫn còn in đậm trên mặt nó.
Hắn ngồi đó tay chạm môi của mình, sợ hãi như mới vừa làm chuyện khủng khiếp nào đó. “mình làm gì thế này, tại sao mình không kiềm chế được bản thân thế, chắc là cô ta giận lắm.”
Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng trên biển, trước khi mặt trời lên cao, tụi nó phải ra bơi thật nhanh để còn đi về. Bốn chàng trai ga lăng đem bàn, ghế ra trước, nói bốn người chứ thực ra có ba người khiên thôi còn một người thì cầm robot chạy vòng vòng. Bốn người mặc đồ bơi khoe vùng bụng săn chắc, mạnh mẻ khiến những người con gái nhìn vào muốn xịt máu mũi. Tụi nó bước đến chỗ bọn hắn, mặc đồ bơi cực kì gợi cảm, khoe body chuẩn và dáng đẹp. mấy tụi con trai xung quanh không nhắc cũng xì máu mũi, kể cả bọn hắn đã quen mà còn nữa huống chi nhưng chỉ có một người là không thôi. (ai các bạn tự biết)
Nó và hắn gặp nhau liền đỏ mặt, chắc chuyện hôm qua vẫn còn in trong đầu hai người. Nó lấy tay che đi phần gợi cảm trên người mình vì không muốn hắn nhìn, mắc cỡ là từ duy nhất diễn tả trạng thái của nó bây giờ. Ngọc nhìn con bạn của mình thì ngạc nhiên, sao nó mềm yếu thế.
-chúng ta xuống bơi đi. –An nói làm tâm trạng của nó bình thường trở lại, An nhìn biển mà muốn nhảy cẩn lên vi vui sướng, chắc đây là lần đầu cô đi biển. An lại không biết có một người nhìn mình nãy giờ.
Tất cả phóng cái ào ra biển, mấy đứa con gái thì bắn nước vào nhau còn con trai thì mạnh bạo hơn bằng trò vật lộn dưới nước. Huy không bơi, cậu chỉ ngồi trên bờ xếp cát, đếm số bước đi của con cua và ốc. con cua bò xuống nước rồi cậu đi theo. Một hồi không thấy con cua đâu, Huy nhìn xung quanh thì biết mình đang ở cách bờ khá xa, nước chỉ một thoáng nữa là ngập qua đầu. Huy không biết bơi đứng đó khóc gọi anh mình.
Tất cả bơi mệt mỏi nên lên bờ nghĩ mệt. hắn nhìn xung quanh không thấy Huy đâu thì đăm ra lo lắng.
-Huy đâu rồi mọi người. –hắn hoảng hốt nói.
-em ấy đâu ta, chúng ta chơi nên không có ai canh cả. –nó cũng nhìn xung quanh rồi phán.
-nếu không có trên bờ thì chắc là Huy bơi đâu đó quanh đây. –Ngọc cũng thêm câu vô nói.
-không thể nào, Huy đâu có biết bơi, nó sợ nước lắm mà. –hắn càng ngày càng hoảng.
-chia nhau ra kiếm, Huy chắc không đi xa đâu. –Haru điều động mọi người bình tĩnh rồi chia nhau ra tìm kiếm.
Hắn nhờ người cứu hộ vùng biển mượn ống kính quan sát. được một hồi, hắn thấy Huy đang hấp hối trên biển, vẻ mặt hắn biến sắc. quay người cứu hộ, hắn lắc mạnh vai người đó nói:
-anh lập tức đưa thuyền cứu hộ ra biển, tôi cần cứu em tôi.
Nói rồi, hắn chạy tới chỗ đặt thuyền cứu hộ, chưa xin phép gì cả thì hắn lao lên thuyền và phóng ra ngoài trước con mắt ngay thơ của mọi người.
“cố lên Huy ơi, anh tới cứu em đây” hắn cứ lẩm bẩm mãi câu nói trong đầu, hắn không muốn quá khứ đó tiếp diễn đâu. Cuối cùng, hắn cũng tới được chỗ Huy, đưa tay cho Huy nắm, nhưng chưa kịp nắm được thì bị cơn sóng đập mạnh Huy ra chỗ khác. Huy dần dần chìm xuống, hắn tức quá nhảy thẳng xuống nước, bơi đến chỗ Huy.
-cứu em, anh hai ơi, huhuhu. –Huy khóc lóc kêu cứu.
-yên tâm đi, anh sẻ cứu em, anh không để mất em đâu. –hắn nói, cố gắng bơi đến chỗ Huy nhưng cơn sóng biển quá mạnh, cứ sắp tới là bị đánh ra ngoài. Quá khứ từ khi còn bé dồn dập về đầu óc hai người.
*flashback:
-cứu em, anh hai ơi.
-yên tâm, anh sẻ cứu em, anh không để mất em đâu.
Hắn đang cố cứu Huy khi đang ở dòng sông. Nơi đây khác xa biển nhưng hai người còn quá nhỏ nên kí ức đã lưu lại tới bây giờ. Khi được mọi người cứu lên, Huy bị điên do quá khứ đó xiết chặc trong lòng. Tâm trạng em ấy quá yếu, không thể nào chịu nối một quá khứ kinh hoàng như vậy. Gia đình hắn ai cũng buồn cả nhưng buồn nhất vẫn là hắn vì không bảo vệ được người em trai của mình.
*end flashback.
Hiện giờ, hắn đang cố gắng cứu người em của mình. Tàu của tụi nó đang tiến đến, nó lo không biết hắn có bị sao không. Cuối cùng, tụi nó cũng tới nơi nhưng thoáng buồn khi thấy hắn và Huy chìm ngũm trên nước.
-hai người đưa tay cho tôi. –Haru và Yuki đồng thanh.
-hãy cứu…ộc..ộc….em tôi trước…..ộc….ộc. –hắn vừa sặc nước vừa nói.
Huy được kéo lên, Ngọc thực hiện hô hấp nhân tạo. tới lược hắn, Yuki đưa tay ra kéo hắn lên. vết thương hiện rõ trên đôi chân của hắn.
-chân cậu bị sao thế. –Yuki ngạc nhiên hỏi không kém phần lo lắng.
-không sao, chắc là lúc nhảy xuống đập vào mạng thuyền.
-anh chảy nhiều máu lắm rồi, phải đưa đi cấp cứu thôi. –nó lo lắng nói, trong lòng nó rất đau khi thấy hắn bị như vậy.
-nếu kiếp sau gặp lại em, anh muốn em làm người yêu anh. –hắn châm chọc nó, tới lúc này mà còn giỡn được.
-anh giỡn mặt hả.
“bốp, tũm”
Nó đấm hắn rơi xuống thuyền, lọt xuống biển. Yuki một lần nữa vớt hắn lên, cho chừa cái tội nói ngu. Thế là hắn được đưa đi cấp cứu trong bệnh viện Mai Thị.