Bạn đang đọc Này Osin, Em Là Của Anh: Chương 17 *Tại quán bar Mai Thị
Tiếng nhạc nonstop vang lên và những điệu nhảy sôi động của mọi người làm nó nhức cả đầu. Tuy nhà nó khá giả nhưng là một cô gái ngoan, nó không bao giờ đi tới chỗ này một lần nào cả.Ngọc thì cùng haru nhảy, cô không biết nhảy nên dậm chân tùm lum, quơ tay túi bụi.
-sao cô không ra nhảy đi. –hắn cầm ly rượu lên lắc.
-tôi không thích nhảy, nơi này ồn quá cho tôi về được không?
-cô có uống thuốc chưa vậy, quán bar mà không ồn thì sao gọi là quán bar, vả lại mới chơi có chút mà cô đòi về à. –hắn lắc đầu chán nản.
Nó vẫn nhìn hắn, ánh mắt tội nghiệp của nó làm hắn không thể nào chơi được. “tha cho tôi đi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ” hắn cứ lẩm nhẩm trong miệng khó chịu. nó chống tay lên cằm chu môi nhìn hắn, ánh mắt vẫn không thay đổi.
“phình phịch…….phình phịch”
Trời ơi! Tim hắn đập mạnh quá, sao vậy nè, hắn không hiểu rõ bản thân mình đang làm gì. Nó cứ nhìn hắn như vậy sao chịu nổi. cũng may là sức chịu đựng của hắn cao chứ nếu không hắn cũng dám đè nó xuống mà hun đấy.
-tôi đi ra đây một lát, cô ngồi đó nha, nhớ đừng nói chuyện với ai hết. –hắn đứng lên và nói, khuôn mặt đỏ vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm.
-mà anh đi đâu thế? –nó hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
“sao nhìn hoài thế, tôi sắp chịu không nổi rồi nè.” Người hắn bây giờ rất run, có thể hắn sẻ không điều khiển nổi cơ thể mình nữa. phải đi ra khỏi đây nhanh trước khi chuyện đó xảy ra.
– sao cô đẹp thế không biết, bực bội. –hắn vừa đi vừa nói.
-ý của anh là sao? –nó ngớ ngẩn hỏi.
Câu nói của nó làm hắn nổi da gà, hắn vừa nói gì thế, ngay cả lời nói cũng không kiềm chế được rồi phải đi ra chỗ khác thôi. Thế là hắn bước ra ngoài cửa để lại nó với bộ mặt ngơ ngác.
Haru với Ngọc nhảy rất vui. Ngọc cứ nhảy mà không biết có người đang dòm mình nãy giờ. Haru vừa nhảy, mắt vừa liết qua Ngọc sau đó lại liết xuống phía dưới rồi lại lên phía trên. Tên này phải nói là quá dê xồm. bây giờ còn dám sờ mó nữa, cậu đưa tay vòng qua sau eo của Ngọc làm cô giật mình.
-anh làm gì thế? –Ngọc hỏi vẻ khó chịu.
-đây là cách nhảy theo cặp, cô đặt tay lên vai tôi đi. –hắn nói với vẻ mặt không kém phần gian tà.
-thì ra là vậy, tôi hiểu rồi. –Ngọc làm theo lời haru mà không biết là cô đang bị lợi dụng. chưa hết, cô đang mặc áo hở bụng chứ không phải bình thường. tên này quả thật là gian manh.
Nó đang chạy ra ngoài cửa, bên trong ngộp ngạc quá làm nó không được thoải mái. Nó hít thật sâu và sau đó thở ra, thật là khỏe quá đi. Đảo mắt qua lại, nó thấy yuki đang ngồi trên ghế đá, vẻ mặt trầm tư, suy nghĩ về một điều nào đó. Nó đi lại ngồi xuống cạnh yuki. Yuki vẫn cứ như vậy, không quay qua nó, mặt vẫn hướng lên phía trước.
-nè anh Quân, sao anh không vô chơi với mọi người. –nó mở miệng nói trước.
-………….-yuki vẫn im lặng không nói, mắt vẫn nhìn vào khoảng không vô định.
-anh không thích ồn ào phải không? Em cũng như anh vậy, không thích ồn ào.
-……………..
-sao anh không nói chuyện. –nó nhìn yuki nói, trong lòng đang bực bội. nói với anh ta thà nói với đầu gối còn sướng hơn. Cứ như vậy, người ta nhìn vô sẻ nghĩ nó ra sao. (tâm thần)
-………………
-nếu anh không quan tâm thì tôi đi đây. –nó tức giận đứng lên.
“bập”
Nó vừa đi thì yuki nắm tay nó lại như không muốn nó đi. Anh vẫn không nhìn, tay thì đang giữ chặt nó.
-cô ở lại với tôi một chút thôi, được không? –yuki mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng, không có một chút sự sống.
Nó ngồi xuống theo lời yuki, miệng không nói một tiếng. chắc anh ta có một chuyện gì đó đau buồn mà không nói ra được. nếu nó đi thì yuki sẻ rất cô đơn, nó sẻ ngồi đây cho tới khi nào anh vui vẻ trở lại nhưng chắc không được vì mặt yuki vẫn chưa có dấu hiệu thay đổi. trong chốc lát, yuki bỗng đưa đầu mình nằm lên vai nó khiến nó giật mình.
-anh làm gì thế? –nó vừa nói, tay vừa muốn đẩy đầu của yuki ra nhưng lại có một lực vô hình nào đó giữ nó lại.
-tôi muốn biết, bả vai của người phụ nữ như thế nào mà ai cũng thích nằm hết. –hắn nói tỉnh bơ mà không biết câu nói của mình có ảnh hưởng rất lớn.
Nó thoáng chốc mặt đỏ lên “sao anh ta tự nhiên thế?” nó cứ lẩm bẩm trong lòng câu nói đó. yuki không quan tâm nó nghĩ gì, vẫn cứ nhìn vào khoảng không vô định.