Đọc truyện Này, Người Đàn Ông Của Em! – Chương 7: Oan gia ngõ hẹp
Chủ nhật, cô dẫn Tô Chính về nhà họ Trần. Bà Trần thức dậy từ sớm chuẩn bị mấy món ăn ngon. Lúc cả hai về đến nhà, bà đang ngồi trên ghế gỗ trong sân nhặt đậu que, bên cạnh còn có đủ loại rau tươi. Đặc biệt là có một con gà đang bị buộc dưới giàn nho, thấy có người vào, nhảy loạn xạ.
“Mới sáng sớm mà mẹ đã đi chợ rồi à?” Trữ Mặc vào bếp lấy tạp dề mặc vào rồi đến ngồi bên cạnh bà Trần, giúp bà nhặt đậu que.
Tô Chính vào nhà chào ông Trần rồi cũng ra ngồi bên cạnh bà Trần định giúp bà.
“Con vào phòng lên mạng hoặc xem tivi đi, ở đây con không cần làm gì đâu.” Bà Trần giành lại đậu que trong tay Tô Chính, “Đi chơi đi con.”
“Dì à, dì vẫn xem con là một thằng nhóc sao?” Tô Chính vừa cười vừa cầm đậu que lên, “Bây giờ con lớn rồi, không có phá dì nữa đâu.”
Bà Trần phì cười. Lúc nhỏ Tô Chính rất nghịch ngợm, thường hay nghịch phá lúc bà Trần nấu cơm.
Nhìn dáng cậu ngồi làm việc nhà, bà nói: “Cũng có vẻ biết làm việc đấy nhỉ.”
Tô Chính cười: “Ở nhà chỉ có con với ba, con không biết làm cũng tự nhiên phải biết. Mấy năm nay con cũng quen rồi.”
Tô Chính nói với vẻ không nghĩ ngợi, ngược lại bà Trần và Trữ Mặc lại thấy thương cậu. Bà Trần khẽ thở dài: “Vậy cũng được, cả hai đứa đều có thể làm phụ.” Bà quay sang nói với Trữ Mặc, “Hôm nay nhà mình có khách, có hai con phụ sẽ nhanh hơn.”
“Có khách à?” Trữ Mặc bỏ đậu que đã nhặt vào rổ, ngước lên nhìn bà Trần, “Ai đến vậy mẹ? Sao con không nghe nói gì cả? Vậy ra mẹ chuẩn bị bao nhiêu món thế này không phải cho con à?”
“Con chỉ biết ăn thôi!” Bà Trần nhìn con gái, “Là nhà chú Lâm đến chơi.”
Ông Trần lấy bộ ấm trà mà ông thích nhất ra bày lên bàn: “Hôm nay ông Lâm đến chơi, người cùng bình trà đánh cờ, thật tuyệt!”
Bà Trần không trả lời ông Trần mà quay sang Tô Chính: “Tiểu Chính à, con biết làm gà không? Rau cải cứ để đây con giúp dì xử lý con gà đi, sáng nay dì vừa ra chợ nông thôn mua được đấy.”
“Dạ, con biết làm.” Tô Chính bỏ đậu que xuống rồi đứng dậy.
Bà Trần đẩy nhẹ Trữ Mặc: “Con đi giúp nó đi.”
Trữ Mặc vào bếp, bắc ấm nước sau đó lấy thùng thiếc đem ra trước sân, lúc cô ra đến nơi thì Tô Chính đã cắt tiết gà. Trữ Mặc đặt thùng thiếc xuống cạnh chân Tô Chính: “Hóa ra cậu cũng tàn nhẫn thật đấy.”
Tô Chính nhìn Trữ Mặc: “Mặc Mặc làm em nhớ đến một câu chuyện cười.”
“Chuyện cười gì?”
“Có hai vợ chồng, người vợ rất thích ăn cua, nhưng nhát gan không dám làm, người chồng bèn nấu cua cho vợ ăn. Lúc người vợ vào bếp thì thấy con cua đang giãy giụa dữ dội trong nồi, nên vừa lắc đầu vừa nói “Thật là tàn nhẫn, tàn nhẫn quá…” Anh bỏ muối vào chưa?”
Trữ Mặc phì cười, vẩy nước trên tay vào mặt Tô Chính: “Dám chọc chị vậy hả?”
Tô Chính vừa nghiêng đầu tránh vừa lớn tiếng: “Dì ơi, lúc Mặc Mặc còn nhỏ, nhà mình có nuôi một con gà, dì còn nhớ không? Mặc Mặc rất thích con gà đó, còn đặt tên cho nó nữa, là gì nhỉ, à, Đại Bạch?”
Ông bà Trần nghe thấy cùng cười sảng khoái. Đó là chuyện hồi nhỏ của Trữ Mặc. Con gà mà cô yêu quý cuối cùng bị làm thịt, cô khóc mãi không thôi, mọi người vừa dỗ dành cô vừa nấu gà. Trữ Mặc tuyên bố sẽ không ăn cơm nhưng khi gà đã được nấu xong, cô ăn hết nguyên một cái đùi gà.
Cả nhà cười vui vẻ, nhà họ Lâm tới lúc ấy đều nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt.
Ông Trần thấy nhà họ Lâm liền đứng dậy: “Ồ, anh chị đến rồi, mời vào, mời vào!”
Bà Trần cũng lau tay rồi đứng dậy vào nhà tiếp khách.
Lâm Nghiêm gật đầu chào Tô Chính, hỏi thăm ông bà Trần rồi đưa túi quà ra: “Lần trước con đi chơi có mua ít nấm, là đặc sản địa phương, hầm canh rất ngon, con biếu cô chú ăn thử.”
“Cảm ơn con.” Bà Trần nhận quà rồi dẫn họ Lâm vào nhà, “Vào đây ngồi đi, đi nào.” Nói xong bà gọi Trữ Mặc, “Mặc Mặc à, nước sôi rồi đấy.”
Trữ Mặc “Dạ” một tiếng, định vào bếp thì Tô Chính cản lại: “Để em, không khéo bỏng đấy.”
“Cậu cũng là khách, sao để cậu làm được.” Nói xong, Trữ Mặc xắn tay áo lên định giúp Tô Chính thì bị cậu nắm chặt tay. Cậu nói nhỏ vừa đủ hai người nghe: “Để em làm mà, Mặc Mặc mà bị bỏng là em đau lòng lắm.”
Tim Trữ Mặc bỗng đập nhanh hơn. Tô Chính buông tay cô ra. Chỗ tay mà cậu vừa nắm, cô có cảm giác nóng rực.
Cha con nhà họ Lâm đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông Trần. Bà Lâm cũng vào bếp phụ bà Trần nấu ăn.
Lúc Trữ Mặc đi ngang qua phòng khách, cô mỉm cười chào Lâm Nghiêm.
Anh cũng gật đầu chào rồi bước đến bên cô: “Lúc nãy có chuyện gì vui thế?”
Trữ Mặc đỏ mặt, trả lời: “Chuyện trẻ con thôi mà.”
Lâm Nghiêm nhìn Trữ Mặc: “Bây giờ thì trong người lớn hơn rồi.” Tô Chính đã làm xong gà, bước vào nhà.
Trữ Mặc nói: “Nhìn em dơ quá, đi rửa tay cho sạch đi.” Tô Chính nghe lời, theo Trữ Mặc vào nhà tắm.
Lâm Nghiêm quay lại trò chuyện cùng ông Trần và ông Lâm.
Tô Chính rửa tay rửa mặt xong, nhân lúc Trữ Mặc lấy khăn cho cậu lau, đột nhiên ôm cô từ phía sau.
Trữ Mặc giật mình: “Cậu làm gì thế? Người khác nhìn thấy thì sao?”
“Em muốn ôm Mặc Mặc thôi mà.” Hơi thở của cậu nóng ấm phả vào một bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng khiến cô không thể cựa quậy, một cảm giác thật đặc biệt, mặt cô đỏ bừng lên. Không kiềm chế được cảm xúc đang dâng tràn, cậu hôn nhẹ lên môi cô.
Trữ Mặc giật thót, vùng vẫy: “Tiểu Chính, đừng…”
Cậu nắm chặt lấy cánh tay cô, càng hôn mãnh liệt. Cả người Trữ Mặc run lên.
Cậu cũng cảm nhận cô đang run lên nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ ôm cô một lát rồi buông ra: “Ra ngoài thôi.” Nhưng cô đứng yên không động đậy. Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Đi phụ dì nấu cơm đi.”
Tuy đã là tháng Mười nhưng không hề có ngọn gió nào cả, buổi trưa mọi người bày bàn trước sân, cả khách và chủ đều vừa ăn vừa nói chuyện hết sức vui vẻ. Ăn xong, nhà họ Lâm ngồi lại uống trà một lát rồi cáo từ ra về.
Ông Trần bảo Trữ Mặc lái xe đưa nhà họ Lâm về nhưng ông Lâm từ chối, ông Trần cũng không ép được nên dặn Trữ Mặc đưa họ ra đường lớn đón xe buýt.
Xe buýt vùng ngoại ô không dễ đón chút nào. Trong lúc đợi xe, Lâm Nghiêm nói: “Trữ Mặc, mình trao đổi số điện thoại đi, sau này dễ liên lạc hơn.”
“Sao? À được.” Trữ Mặc lấy điện thoại ra, “Anh đọc số điện thoại đi. Sau này có việc gì cần thì anh cứ gọi em.”
Lâm Nghiêm nói đùa: “Không phải em đã nói tìm em là có chuyện không hay sao? Em làm ở Phòng bệnh nặng mà.”
Trữ Mặc phì cười.
Lâm Nghiêm hỏi: “Khi nào em được nghỉ giao ca?”
Trữ Mặc thoáng bất ngờ: “Sao ạ?”
“Lúc nãy nói chuyện với chú Trần, anh có nói muốn tìm cơ hội đi đâu đó gần gần câu cá. Bây giờ đúng dịp nghỉ lễ Quốc khánh, ai cũng rảnh, anh hỏi thử xem em có thời gian không thì mình cùng đi. Anh có một người bạn mở câu lạc bộ sân vườn, nếu đi được thì anh gọi điện thoại liên lạc đặt chỗ.”
“Em nghỉ thứ Tư, thứ Năm tuần sau.”
Lâm Nghiêm gật đầu: “Vậy mình đi hôm thứ Tư nhé? Đi chơi dã ngoại khá mệt, nếu đi thứ Tư, thứ Năm em còn một ngày để nghỉ ngơi.”
“Vậy cũng được. Phiền anh gọi chỗ trước.”
“Không thành vấn đề.”
Xe buýt cũng vừa đến, Trữ Mặc đưa nhà họ Lâm lên xe. Xe đi được một đoạn, bà Lâm mới nói: “Con trai chúng ta biết suy nghĩ chu đáo từ khi nào vậy?
Còn biết nghĩ cho người ta có một ngày nghỉ ngơi?”
Lâm Nghiêm chỉ cười không nói gì.
Ông Lâm nói thêm: “Con bé ấy cũng tốt. Con thích thì nên tranh thủ tìm cơ hội, ba và mẹ đều ủng hộ.”
Lúc Trữ Mặc trở về thì Tô Chính đã giúp bà Trần dọn dẹp xong xuôi. Vì hôm sau Trữ Mặc phải đi làm nên cô đành quay lại nhà thuê sớm. Bà Trần thương con gái, đóng hộp các món ngon đưa cho cô mang về.
Ông Trần cầm một tách trà ngồi xuống sofa, hỏi: “Tiểu Chính, trường con cho nghỉ chưa?”
“Dạ, rồi.”
“Con không định về nhà à?”
“Dạ, không. Con nói với ở nhà rồi, đợi đến kỳ nghỉ đông con về một thể.
Con ở lại đây tìm công ty nào đó đi làm thêm.”
“Ừ, đi làm để lấy kinh nghiệm cũng tốt. Nghỉ như vậy trường có đóng cửa không? Con định ăn đâu, ở đâu? Hay vẫn ở trong ký túc xá?”
Tô Chính không do dự, nói thẳng: “Con định ở tạm chỗ Mặc Mặc vài ngày, lúc nào nhập học thì con về ký túc xá. Con ở đó đi đâu cũng tiện.”
Bà Trần đang đóng hộp thức ăn nghe Tô Chính nói vậy thì ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Tô Chính, rồi lại quay sang nhìn Trữ Mặc.
Ông Trần thì không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu: “Cũng được. Nói thật là một mình Mặc Mặc sống ở đó, chú với dì cũng không yên tâm, nó lại thường xuyên làm ca đêm nữa.”
Trữ Mặc nghe ông Trần nói vậy bèn trấn an: “Ba yên tâm. Con đã nói với ba rồi, chỗ con ở là khu phố buôn bán đông đúc, rất an ninh.”
Ông Trần tỏ vẻ không hài lòng, nghiêm mặt: “Nhưng con cũng phải cẩn thận, đặc biệt là ban đêm.”
“Con biết rồi, biết rồi. Ba yên tâm.” Trữ Mặc bước đến bên cạnh bà Trần, cầm lấy hộp thức ăn, “Vậy con đi đây.”
Ông Trần gật đầu: “Ừ, đi đi. Đi đường cẩn thận đó.”
Trữ Mặc và Tô Chính vừa đi khỏi, bà Trần không nhịn được, vỗ vai ông Trần một cái thật mạnh làm ông giật mình: “Ông hồ đồ quá, để Tiểu Chính ở nhà Mặc Mặc không nên đâu!”
“Bà nghĩ quá rồi.” Ông Trần nói, “Tô Chính nhỏ hơn Mặc Mặc nhiều tuổi, từ nhỏ chơi với nhau như hai chị em. Với lại bây giờ trường học nghỉ lễ, bà kêu nó phải làm sao đây? Lẽ nào kêu nó ra ngoài thuê phòng trọ? Nó đến đây đi học, chúng ta phải lo lắng cho nó mới đúng.”
“Tôi không nói là không lo lắng cho nó, cũng không nói giữa nó và Mặc Mặc có chuyện gì. Nhưng Tô Chính cũng đã lớn, ở chung vậy không nên.” Bà Trần lau tay vào tạp dề, thở dài, “Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ có mấy ngày. Lần này vậy đi, mai mốt tôi phải nhắc nhở Mặc Mặc chú ý hơn những chuyện này.”
Bà Trần không biết những chuyện mà bà lo lắng lại là sự thật. Trữ Mặc cũng không biết bà Trần đang lo lắng cho cô, nhìn dáng vẻ vui mừng của Tô Chính, cô hỏi: “Cậu vui lắm à?”
“Ừ”. Có thể danh chính ngôn thuận ở nhà cô, tất nhiên là cậu rất vui.
“Khi nào thì cậu tìm việc làm thêm? Đi làm vậy có ảnh hưởng đến việc học của cậu không?”
“Không đâu.” Tô Chính mỉm cười, “Bọn em phải làm thực tế, cũng tính như một học phần.”
“Vậy thì được.” Trữ Mặc nhìn hộp thức ăn trên tay Tô Chính, “Sao mẹ chị lấy nhiều thức ăn vậy, ăn không hết biết làm thế nào đây?”
Tuy bà Trần không ủng hộ việc Tô Chính sống ở nhà Trữ Mặc nhưng nghe cậu nói sẽ đến đó, bà cũng lấy nhiều thức ăn hơn bình thường, hai người ăn cũng không chắc hết.
“Chắc dì sợ em ăn không đủ.” Tô Chính nhấc nhấc hộp cơm: “Nặng thật đấy.”
Đến nhà, Tô Chính cất thức ăn, Trữ Mặc ngồi nghỉ ở ghế sofa. Sau đó, Tô Chính cũng đến ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô.
Cô cúi đầu, nét mặt nhìn nghiêng trông thật đẹp, sống mũi thẳng, bờ môi mềm mại… Tô Chính chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô, cảm thấy cổ họng mình khô ran. Cậu lấy nước uống, sau đó bật tivi, chuyển hết kênh này đến kênh khác, nhằm phân tán sự chú ý.
Trữ Mặc đứng dậy đi vào phòng ngủ. Tô Chính khẽ thở dài.
Trữ Mặc không ngờ lại gặp Tưởng Phi Phi ở bệnh viện.
Hôm Trữ Mặc trở lại làm việc, có một bệnh nhân được đưa đến chỗ của cô.
Hai đồng nghiệp đến các phòng bệnh xem tình hình, cô và Bạch Sa ở phòng y tá trực, một lúc sau thì người nhà bệnh nhân đến thăm bệnh, là Tưởng Phi Phi và mẹ cô ta.
Hai người đến phòng y tá hỏi thăm tình hình, Trữ Mặc vừa ngước lên nhìn thì chạm mặt Tưởng Phi Phi. Tưởng Phi Phi liền đổi sắc mặt, im lặng nhìn Trữ Mặc.
Mẹ Phi Phi nói: “Chúng tôi đến thăm bệnh nhân vừa được chuyển vào đây, tên là Tưởng Quốc.”
Trữ Mặc gặp Tưởng Phi Phi không tỏ ra phản ứng gì đặc biệt, cô vừa ghi chép thông tin bệnh nhân vừa nói: “Xin lỗi, bây giờ không phải giờ thăm bệnh, người nhà không được vào. Hai giờ đến hai giờ rưỡi mới là giờ thăm bệnh.”
Mẹ của Tưởng Phi Phi lộ vẻ thất vọng, bà nhìn về phía phòng bệnh, “Có thể nào cho tôi ngoại lệ một lần không? Chiều nay tôi còn có việc, giờ đó không vào được. Chúng tôi vào nhìn bệnh nhân một lát thôi được không?”
“Trữ Mặc, thái độ của cô vậy là sao?” Tưởng Phi Phi lên tiếng, giọng sắc lạnh, “Hỏi cái gì cô cũng nói không được là sao?”
Bà Tưởng thấy giọng điệu của con gái cũng lấy làm lạ nhưng khi nghe nhắc đến “Trữ Mặc”, bà sa sầm nét mặt.
Trữ Mặc ngước đầu, bình tĩnh nhìn Tưởng Phi Phi: “Đây là quy định của bệnh viện.”
“Quy định gì chứ?” Tưởng Phi Phi cười nhạt, “Bình thường người nhà đều có thể theo chăm sóc bệnh nhân, còn các người ở đây, vào thăm cũng không cho vào, có phải cô muốn làm khó chúng tôi không?”
“Tôi không cố ý làm khó gì cả. Cô chưa từng đến Phòng bệnh nặng nên thấy khó hiểu cũng phải. Ở đây không cho phép người nhà theo chăm sóc bệnh nhân, tất cả đều do y tá chúng tôi chăm sóc. Mỗi ngày có nửa tiếng để người nhà vào thăm thôi.”
“Ý cô là sao?” Tưởng Phi Phi lớn tiếng.
Cuộc tranh cãi gây sự chú ý cho những đồng nghiệp khác của Trữ Mặc.
Vừa lúc y tá trưởng bước vào, nhìn Trữ Mặc rồi nhìn mẹ con Tưởng Phi Phi: “Chuyện gì thế?”
Tưởng Phi Phi nhìn y tá trưởng dò xét: “Bà là ai?”
“Tôi là y tá trưởng ở đây.”
“Y tá trưởng à? Bà đến đúng lúc lắm, tôi muốn tố cáo thái độ của cô ta đối với người nhà bệnh nhân không tốt, ngăn chúng tôi vào thăm bệnh một cách vô lý, dám dùng tính mạng bệnh nhân đe dọa chúng tôi.”
Y tá trưởng nhíu mày: “Ngăn cản không cho vào thăm bệnh à? Bây giờ đâu phải là giờ thăm bệnh?”
Tưởng Phi Phi giận đỏ cả mặt: “Tại sao?”
“Đây là Phòng bệnh nặng. Những bệnh nhân vào đây bệnh tình đã nguy kịch, bệnh nhân nào cũng phải thở oxy. Người nhà muốn vào thăm phải qua quá trình tiệt trùng. Nếu cứ cho người nhà vào thăm như những phòng bệnh thông thường thì rất nguy hiểm cho bệnh nhân?” Y tá trưởng nghiêm nghị nói: “Chúng tôi rất hiểu tâm trạng của các vị, nhưng mong mọi người hãy tôn trọng quy định của bệnh viện. Các vị ở đây ồn ào cũng gây ảnh hưởng cho chính người thân của các vị. Đến giờ thăm bệnh, các vị hãy quay lại.” Y tá trưởng không khách khí mời mẹ con Phi Phi ra về.
“Cứ cho là như vậy, chúng tôi vẫn phải nói thái độ của y tá Trần Trữ Mặc không tốt.” Tưởng Phi Phi không nhượng bộ.
Y tá trưởng nhíu mày: “Việc này tôi sẽ điều tra, nếu đúng như cô nói, chúng tôi sẽ xử lý một cách công tư phân minh.” Y tá trưởng quay lại nhìn Trữ Mặc, “Vào phòng làm việc của tôi.” Nói xong không chờ Tưởng Phi Phi kịp phản ứng, bà đã bỏ đi.
Trữ Mặc ngước nhìn thấy Phi Phi nhếch mép cười.
Cô không nói gì, theo y tá trưởng ra ngoài.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Vừa đóng cửa phòng lại là y tá trưởng liền tra hỏi Trữ Mặc, “Sao lại để xảy ra xung đột với người nhà bệnh nhân? Chẳng phải cô đã luôn nhắc nhở mọi người quy định của bệnh viện hay sao?” Y tá trưởng dịu giọng, chỉ tay ra phía cửa, “Sự việc hôm nay ảnh hưởng thế nào đến chúng ta, con có biết không?”
Trữ Mặc cúi đầu im lặng.
Y tá trưởng mắng cô một hồi. Thấy cô im lặng, bà cũng không muốn nói nhiều: “Được rồi, ra ngoài đi, tập trung tinh thần làm việc. Sự việc hôm nay cô sẽ điều tra kỹ càng, sẽ không trách oan con đâu. Nhưng dù thế nào đi nữa thì sau này cũng nên chú ý đến thái độ của mình!”
“Cảm ơn y tá trưởng.” Trữ Mặc nói xong ra khỏi phòng. Tưởng Phi Phi và mẹ của cô ta đã rời khỏi bệnh viện.
“Trữ Mặc, không sao chứ?” Bạch Sa thấy cô liền chạy đến hỏi thăm tình hình, “Y tá trưởng la cậu một trận à?”
Trữ Mặc mỉm cười, lắc đầu: “Không sao, tớ không sao.”
“Không mắng cậu thì tốt rồi.” Bạch Sa nhún vai, chắc cô đã từng bị y tá trưởng la mắng nên có kinh nghiệm.
“Hai người lúc nãy đúng là kiếm cớ gây sự mà!”
Bạch Sa nói với vẻ bất bình, “Làm y tá như chúng ta thật là khổ, ngày ngày đã phải chăm sóc bệnh nhân đến mệt lả người, người nhà bệnh nhân không cảm ơn thì thôi, chỉ toàn kiếm cớ gây sự, ức chết đi được.”
Trữ Mặc mím chặt môi, cúi đầu không nói gì. Cô hiểu rõ do đâu mà xảy ra xung đột ngày hôm nay. Cô nhớ lại những lời Khương Túc nhắc nhở hôm đám cưới của Điền Tuấn mà bất giác rùng mình.