Này, Người Đàn Ông Của Em!

Chương 12: Người yêu thương


Đọc truyện Này, Người Đàn Ông Của Em! – Chương 12: Người yêu thương

Chuyện Trữ Mặc tạm thời bị đình chỉ công việc, ông Trần đã tìm người giúp, nhưng lần này không thuận lợi như lần trước, nhờ người đi thuyết phục khắp nơi đều gặp khó khăn. Trữ Mặc gọi điện thoại cho y tá trưởng thì được biết gần đây bệnh viện đang đánh giá lại nhân viên, việc của Trữ Mặc ảnh hưởng rất nhiều đến cô, biết đâu không đơn giản chỉ là tạm nghỉ, có thể cô sẽ bị đuổi việc. Thông tin này khiến cho tâm trạng của Trữ Mặc thêm tệ.

Cô nằm trong bệnh viện hai ngày thì về nhà dưỡng bệnh. Ông bà Trần bảo Tô Chính cũng theo về nhà. Cậu từ chối, lấy lý do bận học nên về ký túc xá của trường ở.

Lúc Trữ Mặc ở nhà, Điền Tuấn mấy lần gọi điện đến, cô không nghe máy. Ông Trần thấy Trữ Mặc ngắt điện thoại, ông vẫy tay gọi Trữ Mặc: “Mặc Mặc, con qua đây, ba nói chuyện với con một lát.”

Trữ Mặc không rõ chuyện gì, những vẫn nghe lời, ngồi xuống trước mặt ông Trần.

Ông Trần nhìn Trữ Mặc: “Là điện thoại của Điền Tuấn?”

Trữ Mặc bất ngờ: “Sao ba biết?”

Ông Trần lắc đầu: “Người nhà họ Tưởng đến bệnh viện gây sự, động tay động chân với con không phải lần đầu. Những chuyện này sao không nói cho ba mẹ biết?”

Trữ Mặc cúi đầu: “Con sợ ba mẹ lo lắng.”

Ông Trần thở dài, mặt giãn ra: “Chuyện này con nên nói với ba mẹ từ sớm.

Con có biết ba mẹ lo lắng cho con thế nào không?”

“Ba, con xin lỗi…” Trữ Mặc cảm thấy hối hận, Lý Diệp từng nhắc cô, cô lại không để tâm.

“Con xin lỗi làm gì, ba mẹ lo lắng cho con là điều tất nhiên. Những chuyện như thế con phải nói sớm với ba mẹ chứ? Chúng ta cùng bàn bạc, có lẽ sẽ không đến nỗi này. À, hôm nay Điền Tuấn có gọi điện thoại cho ba, kể những chuyện đã xảy ra.” Ông Trần khựng lại, “Con với Điền Tuấn rốt cuộc có chuyện gì?”

Trữ Mặc cảm thấy hơi khó chịu: “Sau lần con với ba gặp nhà họ Điền để giải quyết chuyện tài sản, con và anh ta không liên lạc nữa. Con với anh ta có thể có chuyện gì được?”

Ông Trần tỏ vẻ khó hiểu: “Con nghĩ như vậy, nhưng ba thấy Điền Tuấn nó không nghĩ vậy đâu, bây giờ chắc nó thấy hối hận rồi.”

“Ba, anh ta nói gì với ba?”

“Nó nói gì con đừng để ý. Nếu nó đến tìm con, con cũng phải chú ý giữ khoảng cách. Dù gì nó cũng đã kết hôn.” Ông Trần nhìn Trữ Mặc, “Tuy hai đứa từng yêu nhau nhưng nếu cứ dây dưa, con sẽ tổn thương nhiều hơn.”

“Ba, bây giờ con không còn nghĩ gì tới anh ta. Chuyện này con biết lo liệu.”

Ông Trần bán tín bán nghi, Trữ Mặc quen Điền Tuấn lâu như vậy, chia tay cũng chưa bao lâu, tuy ông không nghĩ con gái mình còn tình ý gì với Điền Tuấn nhưng chỉ sợ hai bên cứ dây dưa thì Trữ Mặc càng đau buồn hơn. Ông đổi chủ đề: “Chuyện ở bệnh viện, con tính thế nào?”

Trữ Mặc uể oải: “Bị đình chỉ công việc rồi thì làm sao được, chờ bệnh viện thông báo thôi.”

Ông Trần thở dài, lắc đầu: “Tuy bị đình chỉ công tác, nhưng con cũng phải hỏi tình hình cụ thể thế nào. Nếu có thể cứu vãn, cố gắng cứu vãn, giảm thiểu tổn thất. Con cứ ngồi chờ ở nhà, nếu bệnh viện đuổi việc thật, con đình nghỉ luôn à?”

Trữ Mặc cúi đầu im lặng.

“Nếu con bị bệnh viện đuổi việc thật, sau này cho dù con đến nơi khác tìm việc, có quá khứ như vậy thì làm sao? Người ta đâu có hiểu mọi chuyện chứ? Họ chỉ biết con phạm lỗi nên mới bị bệnh viện đuổi, còn ai dám thuê con nữa?”

“Con cũng không biết phải làm sao.”

Ông Trần trầm ngâm: “Thời gian này con cố gắng liên hệ với y tá trưởng, nghe ngóng tình hình, xem bệnh viện định xử trí thế nào. Nếu tình hình không tốt, chúng ta chủ động nghỉ việc chứ không đợi bị đuổi.”

“Dạ.” Trữ Mặc không nói gì thêm.

Ông Trần thở dài, vỗ vai con gái an ủi: “Mặc Mặc…”, ông Trần đổi chủ đề, “Dạo này con có suy nghĩ chuyện của con không?”

“Gì ạ?” Trữ Mặc ngước lên nhìn, không hiểu ý ông lắm.

Ông Trần nhìn con gái: “Con cũng không còn nhỏ, qua Tết là 27 tuổi rồi.

Vấn đề của mình, con suy nghĩ sao rồi?”

“Ba!” Trữ Mặc không vui, “27 tuổi lớn lắm sao?”

“Lớn vậy rồi, còn nói thế nữa!” Ông Trần cười, “Trong mắt ba, con mãi mãi là con gái bé bỏng của ba, nhưng 27 tuổi quả thật không còn là nhỏ nữa. Đừng vì chuyện tình cảm thất bại mà lãng phí tuổi xuân của mình. Con cứ nghĩ đi, rồi tìm người khác. Hai năm nữa, lúc đó con bao nhiêu rồi? Con làm việc ở bệnh viện, biết phụ nữ thích hợp để sinh con là ở tuổi 25 đến 30, con xem mình còn mấy năm nữa?”

Trữ Mặc ngắt ngang: “Ba, ba cũng biết chuyện này sao?”

Ông Trần giả vờ nổi nóng: “Ba đang nói chuyện nghiêm túc đó.”

“Dạ, con biết rồi.” Trữ Mặc đứng lên, “Nếu có ai thích hợp xuất hiện, con sẽ lập tức nắm lấy không cho anh ta bỏ trốn, có được không ạ?”

Ông Trần vốn định theo lời bà Trần hỏi về chuyện của Lâm Nghiêm, suy nghĩ một lúc rồi lại im lặng.

Chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên, nếu quả thật Trữ Mặc muốn thì cũng sẽ đến lúc.

Trữ Mặc về nhà, trong lòng cứ nhớ đến Tô Chính.


Khi liên lạc với cậu, cậu chỉ nói sắp đến đợt thi cuối kỳ, dạo này bận học, mỗi lần nhận điện thoại đều nói vậy. Trữ Mặc không muốn phiền cậu, hai người cứ nói vội vài câu rồi tắt máy.

Trữ Mặc cảm nhận dạo này Tô Chính đột nhiên tỏ vẻ xa lạ với cô. Khi cậu nói chuyện với cô, giọng điệu lạnh nhạt, cũng không chủ động gọi cho cô. Cô thấy hình như giữa họ xảy ra chuyện, nhưng lại không biết rất cuộc đó là chuyện gì. Nhớ lại lúc trước trong phòng bệnh, cậu còn bảo cô cho cậu thời gian, cô đành phải tin là dạo này cậu rất bận để tự an ủi.

Lý Diệp đến thăm cô mấy lần, đưa thuốc làm mờ sẹo cho cô, nói là nhờ đồng nghiệp của Khương Túc mua, rất hiệu quả.

Một buổi sáng, Trữ Mặc còn đang mơ ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hình như là bà Trần đang gây với ai đó. Trữ Mặc thấy lạ, mẹ cô có quan hệ thân thiết với người ở đây, sao lại có chuyện như vậy? Cô vội vã thay quần áo xuống lầu.

Xuống tới nơi mới biết là người nhà họ Tưởng tìm đến. Đi đầu là bà Tưởng, sau lưng cờn có một người đàn ông lạ mặt và ba mẹ của Điền Tuấn. Ông Trần nét mặt sa sầm đứng sau lưng vợ, bà Trần đứng trước hành lang, không cho đám người đó vào nhà.

Bà Trần tức giận: “Cút, cút đi. Tôi không muốn nhìn thấy các người!”

Trữ Mặc thấy đủ các loại hộp bày trước sân, có vẻ là quà của họ mang tới.

Rốt cuộc định diễn tuồng gì đây chứ?

Trữ Mặc đến sau lưng ông Trần, kéo tay ông hỏi: “Ba, sao vậy?”

Ông Trần bây giờ mới biết sự có mặt của con gái: “Con vào nhà đi, ở đây không có chuyện của con.”

“Mặc Mặc.” Mẹ Điền Tuấn nhìn thấy Trữ Mặc, vội nói: “Con mau kéo mẹ con lại đi. Cho dù Tiểu Tuấn lúc đó có lỗi với con, chúng tôi cũng không làm gì nên tội mà, đừng đuổi chúng tôi đi có được không?”

“Đừng có gọi Mặc Mặc!” Bà Trần cướp lời, “Hôm nay các người đến quậy phá chứ có lòng tốt gì?”

Ông Điền thở dài: “Anh Trần, dù sao chúng ta cũng biết nhau nhiều năm, đây đều là nợ con cái. Hôm nay chúng tôi vác mặt đến đây cầu xin anh, anh xem như nể mặt tôi chút đi.”

Mặt bà Tưởng đỏ lên, phản ứng lạ thường, không dám lên tiếng.

Ông Trần cũng thở dài, kéo vợ lại: “Cửa nhà chúng ta cứ ồn ào vậy thật khó coi, có chuyện gì vào nhà nói chuyện cũng được.”

Bà Trần không muốn làm mất mặt chồng, tuy trong lòng không vui, nhưng vẫn quay vào nhà.

Bà Tưởng và người đàn ông lạ mặt lúc này cúi xuống nhặt những thứ dưới đất lên, ông bà Điền cũng giúp một tay. Bốn người cùng đi vào nhà.

Trữ Mặc định tránh đi nhưng ông Trần nói: “Mặc Mặc, con ngồi đi. Chuyện này có liên quan đến con.”

Trữ Mặc nghe vậy nán lại, ngồi xuống bên cạnh ba mẹ.

Bà Trần đang tức giận, cũng không để ý đến việc đón khách, mặt đanh lại không nói câu nào. Bầu không khí rất căng thẳng.

Cuối cũng cũng là ông Điền miễn cưỡng ho vài tiếng rồi nói: “Hôm nay đến đây, một là thay mặt Điền Tuấn xin lỗi Trữ Mặc rồi bàn chuyện bồi thường, hai là cầu xin Trữ Mặc, hi vọng con bé có thể tha thứ cho Phi Phi.”

“Tha thứ? Không đời nào?” Bà Trần quay người nhìn họ, ánh mắt sắc bén lướt qua chỗ bà Tưởng, “Chuyện này ban đầu là do Điền Tuấn có lỗi với Mặc Mặc nhà chúng tôi. Cứ xem như chúng nó không có duyên phận! Rốt cuộc Mặc Mặc nhà tôi đã làm gì các người? Cách vài ngày là lại đến gây phiền phức cho nó, ai làm gì các người đâu?”

Bà Trần tức giận nhìn bà Tưởng: “Rốt cuộc ai mới là người đâm ngang vào chuyện này?”

Thấy nhà họ Trần không hề nể mặt, bà Tưởng không kìm nén được, đứng phắt dậy, “Lúc đó chúng nó là trai chưa vợ, gái chưa chồng, trách được Phi Phi nhà chúng tôi sao?”

Thấy mọi việc có vẻ không ổn, người đàn ông lạ mặt mở miệng ngăn cản bà Tưởng: “Bà ít nói vài câu đi! Bà không dạy con cho tốt, còn ở đây nói lý lẽ nữa sao!”

“Tôi không dạy con cho tốt? Vậy ông dạy đi!” Bà Tưởng nổi giận trút hết vào người đàn ông lạ mặt đó, “Ngày xưa nếu ông không bỏ rơi mẹ con tôi, tôi và Phi Phi có khổ cực vậy không? Một mình tôi nuôi nó khôn lớn, còn ông làm gì? Bây giờ ông còn chê tôi dạy con không tốt nữa?”

Ông bà Điền bất lực nhìn bà Tưởng cứ như thùng thuốc nổ, bà Điền thở dài: “Bà thông gia, nếu bà muốn tốt cho Phi Phi thì kìm nén đi. Bà đừng quên mình đến đây để làm gì.”

Giọng bà Điền không lớn nhưng có hiệu quả tức khắc. Bà Tưởng đành kìm cơn tức giận, ngồi xuống.

“Bà ấy là vậy. Tôi xin lỗi anh chị.” Thì ra người đàn ông lạ mặt đó là ba của Tưởng Phi Phi. Ông ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cũng tại tôi, bấy lâu nay không chăm lo cho mẹ con bà ấy, cũng không dạy dỗ Phi Phi cho tốt, nên mới ra nông nỗi này.”

Ông vừa nói vừa nhìn bà Trần: “Chị nói phải, là Phi Phi nhà chúng tôi có lỗi với Trữ Mặc. Tôi thay mặt Phi Phi xin lỗi.” Nói rồi ông đứng lên, cúi đầu thật thấp về phía Trữ Mặc.

Trữ Mặc ngồi ngẩn người.

“Anh sao lại hành lễ với trẻ con? Anh làm vậy là không phải,” ông Trần vội ngăn ông Tưởng.

Ông Tưởng lại ngồi xuống, thở dài: “Thông gia nói đúng, đây đều là nợ con cái. Chúng ta cũng không muốn chuyện như thế này.”

Bà Trần quay mặt đi chỗ khác, cứ nhìn thấy những người này là chướng mắt.

“Phi Phi nhà chúng tôi mong anh chị thương tình nó đang mang thai, tha thứ cho nó. Chuyện Trữ Mặc bị thương, chúng tôi xin được bồi thường tiền thuốc men và chữa trị. Nếu anh chị có yêu cầu gì thì cứ đưa ra, nếu làm được thì chúng tôi sẽ cố gắng, chỉ mong chúng ta có thể hòa giải, bỏ qua cho Phi Phi lần này.”

“Bồi thường? Bồi thường thế nào? Con gái tôi bị như vậy, tiền bạc có giúp nó trở lại bình thường?” bà Trần nhìn bà Tưởng, “Bà mấy lần dẫn người đến bệnh viện quậy phá đến nỗi Trữ Mặc bị đình chỉ công tác, sắp mất việc rồi, các người bồi thường thế nào?”

Bà Tưởng muốn nói gì đó nhưng lại bị ông Tưởng ngăn lại: “Hôm nay chúng tôi thật lòng muốn đến giải quyết vấn đề, bồi thường thế nào anh chị cứ đưa ra yêu cầu, chúng ta sẽ bàn,” ông nói rồi nhìn Trữ Mặc, “Vết thương nặng lắm không?”


Trời lạnh lại mặc nhiều quần áo, vết thương của Trữ Mặc bị che mất, ông không nhìn thấy là dĩ nhiên.

Nghe nói vết thương rất nặng, thần sắc ông Tưởng có vẻ ảm đạm: “Chú nghe nói lúc đó con dùng túi xách đỡ, chỗ che lại cũng bị phỏng nặng sao?”

Câu hỏi này khiến bà Trần lại nổi nóng: “Mặc Mặc lúc đó nếu không lấy túi xách đỡ thì Tưởng Phi Phi nhà ông đã lấy mạng nó rồi! Ông hỏi vậy là có ý gì?”

Ông Tưởng vội huơ tay: “Tôi không có ý gì cả, chỉ đơn thuần là quan tâm đến con bé.”

Ông Trần nãy giờ im lặng cũng lên tiếng: “Ông chỉ muốn xem tình hình thương tích của Mặc Mặc nhà tôi thế nào để đoán xem mức độ bị xử phạt của Tưởng Phi Phi thôi, phải không? Có phải trước khi đến, Điền Tuấn đã bàn với ông không?”

Mặt ông Tưởng đột ngột khựng lại: “Tôi không có ý đó, thật tình không có ý đó.”

Bà Điền thở dài, nhìn bà Trần: “Tôi biết chị tức giận, xảy ra chuyện như thế này thì sao không giận cho được. Nhưng con bé Phi Phi…” Bà Điền lại thở dài, “Tiểu Tuấn nhà tôi không hiểu vấn đề, đòi ly hôn với nó, nó mới kích động nhất thời làm những chuyện thế này. Dẫu sao nó cũng mang thai hai tháng, bây giờ phải ở trại tạm giam, chúng tôi đều sợ có điều gì ảnh hưởng đến thai nhi. Chúng tôi muốn đi bảo lãnh, nhưng bên đó nói còn phải xem tình hình thương tích của Trữ Mặc. Chúng tôi thật tình rất lo lắng, cho dù thế nào, đứa bé cũng vô tội.”

Ba mẹ Điền Tuấn đến là vì cháu nội trong bụng Tưởng Phi Phi.

“Đây là chút tấm lòng của chúng tôi.” Ông Tưởng lấy mấy phong bì lấy từ trong túi ra đặt lên bàn, “Trong này tổng cộng có 200 ngàn. Tôi biết Trữ Mặc sau này còn phải làm phẫu thuật cấy da, những chi phí đó chúng tôi cũng sẽ chịu.”

Bà Tưởng nhìn phong bì tiền đặt trên bàn, không giấu nỗi đau xót. Bà nhìn người nhà họ Trần với ánh mắt oán hận. Nếu không phải bất đắc dĩ, bà nhất định sẽ không đến đây.

“Cho dù Phi Phi có thai cũng có thể bị quản chế, chúng tôi không mong đứa bé sinh ra có một người mẹ bị tiền án.” Ông Điền lên tiếng, “Như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đứa bé. Phi Phi chỉ là kích động nhất thời, nếu không gây ra hậu quả không thể cứu vãn, chúng ta có thể hòa giải hoặc cố gắng hòa giải vậy.

Chúng tôi sẽ cố gắng bù đắp tổn thất cho Trữ Mặc.”

Ông Trần quay qua nhìn Trữ Mặc: “Mặc Mặc, dù gì cũng là chuyện của con.

Ba mẹ không thể quyết định thay được, con cứ quyết định đi.”

Trong nhà đột nhiên im ắng hẳn, tất cả đều nhìn cô. Trữ Mặc nhìn phong bì đặt trên bàn, ngước lên nhìn họ rồi bình tĩnh nói: “Tôi không có tiền, nhưng tôi cũng không thiếu số tiền này.”

Vừa dứt lời, những người đối diện đều biến sắc mặt, xem ra bà Tưởng định chuẩn bị la lối. Trữ Mặc nhìn bà: “Nhưng tôi đồng ý hòa giải với Tưởng Phi Phi.”

Bà Tưởng vừa định nói, nghe đến đây thì im lặng.

Ba người còn lại thở phào nhẹ nhõm, bà Điền cố gắng lắm mới ân cần nhìn Trữ Mặc mở lời: “Bác biết con là đứa con gái tốt mà.”

“Chuyện bồi thường các người cứ bàn với ba tôi đi.”

Trữ Mặc quay đầu nhìn ba, “Ba, được không?”

Ông Trần gật đầu an ủi con gái. Ông không mong sau những chuyện này, Trữ Mặc lại ôm hận thù trong lòng, cảm giác đó sẽ không ngừng hành hạ cô. Nên thấy con gái như vậy, thật ra ông cũng rất vui.

Bà Trần không nói gì nữa, quay người đi vào bếp.

Trữ Mặc biết mẹ không vui nên cũng đi theo vào.

Bà Trần nhặt rau cạnh bồn nước, Trữ Mặc đi đến khoác tay mẹ: “Mẹ.”

“Mẹ không trách con.” Bà vỗ vỗ lưng gái, “Dù gì nó cũng có thai, tha được thì tha, mọi chuyện cũng phải chừa đường lui.”

“Vậy sao mẹ lại lo?”

“Mẹ lo chuyện công việc của con, cũng lo chuyện cưới xin của con.” Bà Trần thở dài, “Con đừng trách mẹ cằn nhằn, con phải cố gắng cả hai chuyện này.”

Bà Trần ngừng lại, “Vài ngày nữa gọi điện cho Lâm Nghiêm, mời nhà họ đến ăn cơm.”

Bà đổi đề tài nhanh quá nên Trữ Mặc đề phòng: “Sao tự nhiên lại mời họ ăn cơm?”

“Con bé này.” Bà Trần cau mày nhìn Trữ Mặc, “Mẹ Lâm Nghiêm nấu canh cho con, sáng sớm nó đã đem đến cho con mà con quên rồi sao? Đó là tình người, mời họ ăn cơm để cảm ơn không đúng sao?”

Trữ Mặc vội an ủi mẹ: “Đúng rồi, đúng rồi.”

“Cuối tuần này đi.” Bà Trần suy nghĩ, “Con gọi điện thoại, gọi Tô Chính đến luôn. Thằng bé này sao dạo này không có tin tức gì, không biết sao rồi?”

Trữ Mặc gọi đúng lúc Lâm Nghiêm cũng đang muốn gọi cho cô. Thì ra Lâm Nghiêm và bạn bè hợp tác mở một quán thịt nướng bên cạnh hồ cá lần trước họ đi, dự định cuối tuần mời họ đến ăn thử.

Trữ Mặc hơi khó xử, khôngbiết có nên gọi Tô Chính không. Nếu là nhà họ Trần mời thì gọi Tô Chính cũng không sao nhưng nếu họ là khách thì gọi cậu cũng không tiện. Cô hỏi thử ba mẹ thì ông bà Trần cũng cho rằng không nên.


Không ngờ Tô Chính cũng có mặt ở đó. Không chỉ có Tô Chính, còn có nhiều bạn học của cậu. Trong và ngoài quán đều đông, rất náo nhiệt.

Lâm Nghiêm nhìn thấy xe của nhà họ Trần từ xa đã vội ra đón, ông Trần rất ngạc nhiên: “Làm ăn khá vậy à?”

“Không phải ạ!” Lâm Nghiêm cười, “Con vẫn chưa khai trương, đây đều là sinh viên trường con đi dã ngoại, nhân tiện đến ủng hộ quán thôi. Cô chú đến đúng lúc, lát nữa giúp tụi con khai trương.”

Trữ Mặc nhìn thấy một dãy pháo treo trước cửa quán, thường thì khi khai trương người ta đốt pháo để cầu may mắn.

Lâm Nghiêm đưa họ vào quán sắp xếp chỗ ngồi rồi lại đi dón tiếp khách khứa. Tô Chính nhìn thấy họ liền đến chào hỏi.

“Tô Chính cũng ở đây à?” Bà Trần chỉ ghế bên cạnh mình, “Nào, qua đây ngồi đi.”

Tô Chính “Dạ” một tiếng, ánh mắt bất giác dừng lại ở Trữ Mặc. Cô cũng đang nhìn cậu. Ôn tập cuối kỳ chỉ là lý do, thời gian này cậu cố tình tránh mặt cô.

Lúc trong bệnh viện, những lời bà Trần nói như một đám mây đen che tối tâm hồn cậu. Hôm đó tình cờ nghe Trữ Mặc phủ nhận mối quan hệ với cậu trước mặt bà, cậu đã suy nghĩ rất nhiều.

Cậu bắt đầu thấy mơ hồ, không biết tình yêu của cậu dành cho Trữ Mặc rốt cuộc có đúng không. Cậu cũng không biết thực sự cô nghĩ gì. Cậu không dám nhìn cô lâu, nên miễn cưỡng quay đầu nhìn ra bên ngoài rồi quay qua nói vài câu với ông bà Trần ngồi bên cạnh.

Ngoài cổng chuẩn bị đốt pháo, Lâm Nghiêm giao nhiệm vụ này cho sinh viên của anh. Cả đám thanh niên đùa giỡn, chen chúc rất náo nhiệt.

Họ ngồi trong nhà vẫn nghe tiếng pháo nổ chát chúa bên tai. Trữ Mặc đưa một tay lên bịt tai, tay kia còn bị thương, đột nhiên cô cũng thấy tai bên ấy im ắng hẳn, ngước lên, là Tô Chính đã bịt tai còn lại giúp cô.

Trong mắt cậu ánh lên hình bóng cô, cô mỉm cười dịu dàng. Tô Chính thấy lòng mình mềm lại, cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Một lúc lâu sau, tiếng pháo dứt, tay cậu vẫn còn lưu lại trên má cô một lúc mới rời ra. Dường như có chút luyến tiếc bàn tay ấm áp của cậu, cô hỏi: “Dạo này bận lắm sao?”

Cậu vừa định trả lời thì có một cô gái đến trước mặt họ: “Tô Chính, cậu trốn ở đây à, mọi người đang tìm cậu đó! Đồ ăn của chúng ta sắp cháy hết rồi!”

“Mình qua ngay.” Tô Chính không trả lời câu hỏi của Trữ Mặc, “Chú dì, con đi trước nhé.”

“Đi chơi với bạn đi.” Bà Trần cười, “Đừng để họ chờ con.”

“Dạ.” Cậu quay qua Trữ Mặc, “Mặc Mặc, em đi trước nhé.”

Trữ Mặc gật đầu, nhìn cậu đi cùng cô gái đó. Hai người đi được mấy bước, cô gái đó đột nhiên quay lại nhìn Trữ Mặc, ánh mắt hai người gặp nhau. Trữ Mặc mỉm cười gật đầu. Cô gái ngẩn ra, vội vã cười đáp lại rồi chạy đi.

Cô gái đó, xem như lần thứ ba gặp nhau, chính là Doãn Miêu, người lần trước ngăn Tô Chính không cho đi khỏi ký túc xá. Điều Trữ Mặc không ngờ là mẹ cô vẫn còn nhớ cô gái đó.

“Cô gái này là bạn gái Tô Chính?” Bà Trần thì thầm vào tai chồng.

Ông Trần liếc mắt, lắc đầu: “Không giống lắm.”

“Sao lại không giống? Ông quên lần trước chúng ta đến trường thăm Tiểu Chính đã gặp cô gái đó hay sao?”

Ông Trần lắc đầu: “Không nhớ lắm.”

Bà Trần và ông Trần không cùng ý nghĩ, bà liếc ông rồi quay sang Trữ Mặc: “Mặc Mặc, con có nghe Tiểu Chính nhắc chuyện này chưa?”

“Chuyện của Tiểu Chính mà bà cũng tò mò.” Ông Trần cắt ngang.

Trữ Mặc nhớ lại Hứa Vi Vi, nụ cười trên môi tắt lịm, cúi đầu không nói gì.

Làm lễ khai trương xong, Lâm Nghiêm dẫn ông bà Lâm đến chỗ nhà họ Trần. Hai nhà gặp mặt, nói chuyện rất vui vẻ.

Lâm Nghiêm đề nghị: “Chúng ta đừng ngồi đây nữa, đi vòng vòng tham quan một chút.”

Ông Trần lên tiếng: “Con cứ làm việc đi, hôm nay chắc con bận. Mọi người tự đi là được rồi.”

“Không sao, chỗ tụi con nhiều người lắm. Thật ra khách khứa thật sự thì không bao nhiêu, đều là bạn bè đến ủng hộ, hơn nữa còn có sinh viên trường con đến dự cho đông vui.” Lâm Nghiêm cười nói, “Con cũng không cần đón tiếp ai, đi xem xung quanh cũng được.”

Ông Trần nghe vậy đồng ý, mọi người cùng đi theo Lâm Nghiêm.

Tiệm ăn này phía trước có vườn, phía sau là nhà bếp, bên phải là khu nuôi cừu, trong có vài con cừu.

“Tụi con bắt chước các nhà hàng khác, xây một hồ cá ở giữa quán, khách đến thì cho họ vớt cá trong đó ra. Tụi con cũng nuôi cừu ở đây, khách thích thì làm ngay tại chỗ, bảo đảm tươi ngon. Thời buổi bây giờ, khách thích tự mình chọn, những điều này chúng con đáp ứng được hết.”

Lâm Nghiêm thao thao bất tuyệt giới thiệu: “Cừu là của tụi con mua ở trại, chọn loại bảo đảm nhất.”

“Tiểu Lâm chu đáo thật.” Ông Trần khen không ngớt lời, “Không những dám nghĩ còn dám làm, thanh niên thì phải như vậy.”

Nghe ông Trần khen, ông Lâm cũng cười mãn nguyện, nhưng vẫn khách khí: “Thằng này chỉ làm bừa thôi, còn chưa biết có nên trò trống gì không, đừng nghe nó nói quá.”

Lâm Nghiêm gọi đầu bếp làm thịt cừu, rồi nói với ông Lâm: “Hôm nay chúng ta ăn thịt cừu. Lát nữa con bảo Tiểu Tam bắt hai con cá tươi, thịt cừu nướng thêm cá tươi nướng, hai cụ thấy thế nào?”

Ông Lâm và ông Trần nhìn nhau cười.

“Nướng cừu ở đâu?” Trữ Mặc nhìn quanh, không thấy nơi nào để nướng cừu cả.

“Đi, anh dẫn em đi xem.”

Thì ra họ có xây một gian chuyên để nướng cừu.

Trữ Mặc cứ nghĩ sẽ nướng lửa ngoài trời, không ngờ có lò chuyên dụng, hơn nữa còn có đầu bếp phụ trách canh lửa.

Trữ Mặc thán phục: “Em cứ tưởng là giống trong phim, nướng trên lửa kia.”


Lâm Nghiêm giải thích: “Nướng lửa vừa lâu vừa hao than củi. Tụi anh nướng sơ trước, đến khi khách gọi thì mới nướng trên lửa, rồi đem ra.”

Lâm Nghiêm dẫn mọi người ra khỏi phòng nướng: “Con đến chỗ Tiểu Tam lấy cá.” Nói rồi quay qua Trữ Mặc, “Em có đi xem không? Nghe Tiểu Tam nói mới có một vị khách bắt được con cá hơn 50 kg, thả ở chỗ họ. Chuyện này lên báo rồi đó.”

Trữ Mặc nghe vậy hứng thú: “Ừ, đi xem nào.”

“Đi đi, cô và chú không đi đâu.” Bà Trần cười, nhìn hai người.

“Vậy chúng ta vào trong ngồi. Bên ngoài lạnh quá, để tôi bảo người đem một cái lò vào nhà.” Bà Lâm gọi bà Trần, ông Lâm và ông Trần vừa nói chuyện vừa theo hai bà vợ vào trong.

Lâm Nghiêm dẫn Trữ Mặc đến hồ cá: “Hồ cá của tụi anh khá nổi tiếng, trước đây còn có người đến tổ chức cuộc thi câu cá, nhưng họ không câu được con nào to cả. Người quanh đây đều nói hồ sâu lắm, có người còn nói, cái hồ này đào thời chiến tranh, lúc đó quanh đây đều là cứ điểm quân sự. Họ nói dưới hồ có đường hầm, không biết thông đi đâu, trong đó chắc có nhiều cá to.”

Lâm Nghiêm dừng lại: “Tuần trước có vài người ở nơi khác đến câu cá, có một cụ già đang thả mồi thì phát hiện cá cắn câu, định lôi nó lên, nó giãy rất mạnh, xem ra là cá lớn. Cụ già lấy lại tinh thần gọi vài người cùng câu cá bên cạnh đến phụ một tay.” Lâm Nghiêm miêu tả rất sinh động.

Trữ Mặc chọc anh: “Cứ như anh tận mắt chứng kiến vậy.”

“Lúc đó anh cũng có mặt mà. Hôm ấy rảnh rỗi, anh và vài người bạn đến xem tình hình sửa sang và chuẩn bị quán, đến chỗ Tiểu Tam ăn cơm uống rượu.

Lúc anh đến thì nghe nói cá được câu lên hơn 3 giờ rồi, mọi người đều đến hồ cá để xem. Cụ già cùng mấy người nữa phải mất đến mấy tiếng đồng hồ mới kéo được con cá lên bờ, con cá lớn lắm.”

“Con cá không biết sống bao lâu rồi, bắt lên tiếc quá.” Trữ Mặc bất giác than thở.

“Nhiều người khuyên nên thả nó ra nhưng do nó bị mắc câu đã lâu nên lên bờ chỉ một lúc sau là chết. Cụ già phải nhờ Tiểu Tam bảo quản cá trong kho đông lạnh.”

Tiểu Tam nghe nói có người muốn xem cá liền mở cửa kho đông lạnh, dẫn Trữ Mặc vào xem một vòng, quả nhiên là con cá rất to. Lâm Nghiêm nói là cần vài con cá tươi. Tiểu Tam dạo này đông khách, không có cá sẵn nên bảo Lâm Nghiêm ngồi chờ. Anh cũng không vội, cùng Trữ Mặc ra phía sau ngồi chờ, chỗ đó có ánh nắng rất đẹp. Phục vụ ở đây quen biết Lâm Nghiêm, lập tức đem bình trà đến.

Lâm Nghiêm uống một ngụm trà, bộ dạng thỏa mãn: “Tắm nắng, uống trà, cơ thể khỏe mạnh, đây là cuộc sống lý tưởng của anh.”

Trữ Mặc không nhịn được cười: “Nếu anh muốn sống đơn giản như vậy, sao còn chịu cực mở tiệm nướng làm gì chứ, không phải cũng vì muốn kiếm nhiều tiền hay sao?”

“Cô bé còn ngây thơ lắm!” Lâm Nghiêm giả vờ nghiêm túc, “Chúng ta có ai không cần tiền không? Muốn sống hạnh phúc cũng không thể thiếu tiền. Vả lại, anh lo kiếm tiền để vợ tương lai của anh có cuộc sống tốt hơn. Anh là mẫu đàn ông hiện đại điển hình đấy.”

Trữ Mặc cũng cười.

Lâm Nghiêm nhìn cô nói: “Gần đây em cứ buồn bã, lâu rồi anh mới thấy em cười.”

“Nhiều chuyện phức tạp quá mà.” Trữ Mặc cầm ly trà nóng uống một ngụm.

“Chuyện của em giải quyết sao rồi?”

Trữ Mặc kể mọi chuyện cho Lâm Nghiêm nghe, cả chuyện hai ngày trước người nhà họ Tưởng đến nhà cô hòa giải.

“Chuyện qua rồi cứ để nó qua, em sống vui vẻ là được, những chuyện khác đừng quá bận tâm.” Lâm Nghiêm an ủi Trữ Mặc.

“Qua được là tốt. Bây giờ em chỉ lo chuyện bị cho nghỉ việc.” Trữ Mặc nhìn xa xăm, “Lúc trước khi mệt có thể bỏ việc, bây giờ thật tình khi không còn làm việc thì thấy trong lòng trống rỗng chứ chẳng có cảm giác được giải thoát.”

Bàn đến công việc, Lâm Nghiêm hỏi tiếp: “Em đi làm có mệt không? Anh cũng nghe nói khoa của em vất vả nhất bệnh viện.”

“Kể ra thì cũng vất vả.” Trữ Mặc thở, “Lúc mới bắt đầu thì không chịu nổi, bây giờ đỡ rồi, cũng quen dần.”

Lâm Nghiêm nhìn Trữ Mặc: “Nghe mẹ em nói là em tự thi vào khi bệnh viện tuyển nhân viên phải không?”

Trữ Mặc cười: “Do may mắn nên mới đậu thôi.”

Lâm Nghiêm nhướn mày: “Chà, khiêm tốn quá.”

Thực tế thì mọi việc không đơn giản như Trữ Mặc nói. Lúc đó bệnh viện chỉ tuyển có ba vị trí, cô được chọn đầu tiên, vào làm không bao lâu thì chuyển đến Phòng bệnh nặng.

“Mẹ anh nhắc đến em thì toàn là khen. Nói em xinh đẹp, dịu dàng lại giỏi giang. Biết em bị thương, mẹ anh nấu canh bắt anh đem đến cho em. Cả anh cũng nghi ngờ không biết mình có phải con trai mẹ không, sao không thấy mẹ anh khen anh, lo cho anh?”

Trữ Mặc bật cười.

Tiếng cười quen thuộc vang lên khiến Tô Chính dừng bước. Nhóm sinh viên nghe chuyện bắt được cá to nên đến xem. Họ đi khác đường với Lâm Nghiêm và Trữ Mặc, nên không đụng mặt nhau.

Đúng là tiếng cười của Trữ Mặc. “Sao Mặc Mặc lại ở đây? Chuyện gì mà vui như vậy?”

Tô Chính theo tiếng cười tìm đến, thấy cô ngồi trên ghế sau vườn cầm ly trà, luôn miệng cười. Thời gian này, cô lúc nào cũng tỏ vẻ u buồn, đã lâu rồi không thấy cô cười vui như vậy. Cậu bước đến vài bước thì nhìn thấy Lâm Nghiêm đang ngồi cạnh cô, nên bước chậm lại.

“Mẹ anh nói rồi, nếu ai có được em làm dâu, đúng là có phúc.”

“Lát nữa em phải cám ơn cô mới được.”

“Cười như vậy có tốt hơn không, ủ rũ làm gì? Chuyện công việc, em đừng suy nghĩ nhiều. Nếu không được nữa thì em đến chỗ anh làm. Anh nghe nói ước mơ lúc trước của em là làm đầu bếp, suốt ngày được nếm thức ăn ngon. Lúc đó anh nghĩ, cô gái này đâu phải muốn làm bếp, chỉ muốn ăn vụng thôi!”

Trữ Mặc cười không kịp thở: “Anh nghe nói cũng nhiều thật.”

“Anh khai thật, anh cố tình dò hỏi đó.” Anh ngập ngừng, “Anh muốn biết những chuyện liên quan đến em.”

Nụ cười của Trữ Mặc tắt lịm ngay, cô ngạc nhiên nhìn Lâm Nghiêm, anh cũng đang nhìn cô.

“Em nghĩ xem, chúng ta cũng đến tuổi kết hôn rồi…” Những lời anh nói có chút đùa cợt, nhưng càng lúc càng thật lòng, “Em có nghĩ đến anh không?”

Tô Chính cảm thấy khó chịu, tim nhói lên, cậu không chờ nghe Trữ Mặc trả lời thế nào đã quay người bỏ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.