Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra

Chương 9: Nữ chủ đại nhân và \


Đọc truyện Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra – Chương 9: Nữ chủ đại nhân và \

8:00 tại trung tâm mua sắm DD…

Băng Tuyết Linh lượn là trong cửa hàng trang sức của trung tâm mua tâm mua sắm. Ai nha ~ ngày mai là sinh nhật của Mai Ngọc Vy rồi, thân là em dâu kiêm bạn thân thì cô phải mua gì đó tặng chứ… Chọn mãi mới có cái ưng ý. Đó là chiếc lắc tay phiên bản có hạn được làm từ ruby hồng lựu đính kèm kim cương hồng ngọc, họa tiết là hoa anh đào rất thích hợp với Mai Ngọc Vy… Cô nàng rất thích màu hồng với lại mẹ của cô cũng là người Nhật mà. Quyết định vậy đi mua cái này làm quà tặng vậy. Mỉm cười một cái cô nói với nhân viên bán hàng

” Cho tôi chiếc lắc tay này “

” Vâng ” Nhân viên bán hàng cười trả lời cô dsang dsinhj đóng gói thì một giọng nói vang lên

” Đẹp quá à ~ Vỹ! Em muốn chiếc lắc tay đó “

Vỹ!? Giọng nói này nghe quen quen nha. Quay đầu lại thì cô thấy một cô gái mặt mày không xinh đẹp cũng chỉ có thể nói là thanh tú thôi. Thân hình cũng chẳng chuẩn mấy, ngực cup A ư!? Loli à!? Cô gái đó rất thân thiết kéo tay chàng trai mặc tây âu bên cạnh, chàng trai đó rất đẹp nha nhưng không bằng tiểu mỹ thụ Mai Thiên Tịch hay Âu yêu nghiệt ( Hàn Phong ý! Linh tỷ thường gọi Hàn Phong là Âu yêu nghiệt hay Âu hồ ly nhá). Lục lại trí nhớ của chủ thể… Ai nha ~ Hóa ra là nữ chủ đại nhân và ” cựu ” hôn phu của cô đây mà. Không ngờ tránh mặt bấy lâu nay lại gặp mặt, nhìn cái điệu bộ anh anh em em của hai người đó kìa… Thật buồn nôn. Cười khỉnh một cái cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí buồn nôn của hai người đó…


” Ai nha ~ Tưởng là ai hóa ra là Vương đại tiểu thư và Mạc đại thiếu gia. Thật không ngờ ” gặp ” hai người ở đây “

” C… Chị hai “

” Chị hai!? Vương đại tiểu thư gọi tôi là chị hai sao!? Xin thứ lỗi tôi không giám nhận… Được nghe Vương đại tiểu thư gọi tôi là chị hai chắc tôi tổn thọ quá “

” Chị hai… Sao chị lại nói thế chứ? Em đã xin ba rồi, lỗi lầm trước đây ba đồng ý tha thứ cho chị, chị về nhà đi. Còn về em, em cũng không để ý truyện chị hại em trước đây nữa đâu “

” Tha thứ!? Không để ý!? Cho tôi xin đi Vương đại tiểu thư… Không phải cô ước tôi rời khỏi căn nhà đó, biến mất khỏi cuộc đời cô sao? Về nhà!? Đó mà là nhà sao? Ba!? Đúng! Là ba ruột tôi nhưng thế nào… ông ta đánh đập hành hạ tôi ra sao? Đó mà là ba sao? Có cho tôi cũng không cần “

” Chị hai… híc… Không phải như chị nghĩ đâu… Huhuhu ” Vâng! Nữ chủ đại nhân đã giở trò ” nước mắt cá sấu “. Cô thật không hiểu cô ta ăn gì mà có thể chảy nước mặt ngay lập tức và nhiều ” như mưa như gió “

” Không phải như tôi nghĩ? Vương đại tiểu thư! Cô không cần ở trước mặt tôi đóng vai bạch liên hoa bị ăn hiếp, giở trò nước mắt cá sấu. Tôi nghĩ cô nên đi làm diễn viên đi… cô mà không đi làm diễn viên sẽ là một tổn thất lớn cho nền giải trí của đất nước đấy “

CHÁT

Một âm thanh chói tai vang lên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô lệch sang một bên, dấu vết năm ngón tay in hằn trên gò má trắng hồng của cô. Mắt cô trợn tròn lên… Là hắn! Mạc Tử Vỹ! Hắn dám đánh cô. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa ai dám đánh cô.

” Băng Tuyết Linh! Cô nháo đủ chưa? Hôm nay tôi thấy cô không trang điểm hay mặc những bộ đồ lòe loẹt như thường ngày tưởng cô thay đổi. Hóa ra cái tính tình đê tiện, hèn hạ, hay bắt nạt Nhã Yên vẫn như cũ. Cái tát này là tôi trả thay Nhã Yên. Cô nên biết ơn Nhã Yên đi, nếu không phải cô ấy cầu tình tôi thì cô tưởng cô sống yên ổn đến ngày hôm nay chắc…”


CHÁT

Một âm thanh chói tai khác vang lên cắt đứt lời nói của Mạc Tử Vỹ. Nhưng người bị đánh lần này không phải là cô mà là Mạc Tử Vỹ. Anh ta không tin được trợn tròn mắt nhìn Băng Tuyết Linh. Nhưng cô chỉ nhếch mép một cái…

” Đánh tôi bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu. Cầu tình!? Tôi mượn cô ta làm sao. Mạc Tử Vỹ! Tôi thật không hiểu tại sao ngày xưa tôi lại yêu anh đến điên cuồng như thế chứ? Ngẫm lại tôi thấy mình thật ngu ngốc… “

CHÁT

Một thanh âm chói tai nữa vang lên. Đối tượng vẫn là Mạc Tử Vỹ nhưng không phải má trái mà là má phải bị đánh

” Tôi nhớ Mạc đại thiếu gia là một người rất thích chu toàn hoàn hảo và cân bằng nên tôi cho bên má còn lại của anh cân bằng với bên kia. Anh không cần cảm ơn tôi đâu… Coi như tôi làm việc thiện đi ha ” ( Em lạy chị! Đánh người mà là làm việc thiện). Cô xoay người lại nói nhân viên bán hàng đóng gói chiếc lắc tay và thanh toán tiền.

” Vương đại tiểu thư rất thích chiếc lắc tay này sao? Thành thật xin lỗi nhưng tôi cũng rất thích nó và nó đã là của tôi. Ở đây còn rất nhiều đồ đẹp, Vương đại tiểu thư cùng Mạc đại thiếu gia từ từ mà chọn ha ” Nhếch mép định rời đi thì Mạc Tử Vỹ giữ cô lại định đánh cô nhưng cô nhanh tay hơn tặng ” miễn phí ” cho hắn 2 cái tát nữa vào hai bên má. Phủi phủi tay cô nói…


” Mạc đại thiếu gia! Coi như hai cái tát này tôi tặng ” khuyến mãi ” cho anh vậy. Nên nhớ tôi không phải Băng Tuyết Linh trước kia mà mặc mấy người muốn đánh thì đánh muốn chửi thì chửi ” Nói xong cô liền bước đi, trước khi ra khỏi cửa hàng cô còn bồi thêm một câu nói rõ to

” Haizzz ~ hôm nay ra khỏi cửa quên coi giờ hoàng đạo thảo nào mà đi giữa đường gặp phải chó dại muốn cắn người “

Cô bước đi để lại một đám người đang ngây ngốc trong kia…. đi được một quãng, Linh nhận được một cuộc điện thoại

***************************

Kakakaka ~ Ta đã trở lại mọi người nhớ ta không???

Ta vừa đi du lịch về là up chap luôn đó


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.