Đọc truyện Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra – Chương 31: Khủng hoảng
Ngồi thả người lên ghế sofa. Âu Dương Hàn Phong thật không thể ngờ rằng chỉ muốn phá hủy Vương thị nhưng không ngờ lại có thể kéo theo Liễu thị, Nhan thị và Diệp thị. Một mũi tên bắn trúng 4 con nhạn… Bây giờ giá cổ phiếu của 4 tập đoàn đó rớt giá liên tục. Các nhà thầu, chủ đầu tư và các cổ đông cũng đã từ bỏ 4 tập đoàn đó… Bây giờ muốn vực dậy cũng sợ rằng rất khó… Liễu Phi, Nhan Tuyên, Diệp Hạo… Đừng trách tôi, có trách thì trách người tình bé nhỏ Vương Nhã Yên kia của bọn anh…
Nhếch mép cười một cái hắn đứng dậy về phòng ngủ ôm tiểu nhân nhi đi ngủ… Ai nha ~ cũng khổ cho cô. Bị cả đêm bây giờ đã ngất không biết trời trăng gì rồi… Mà anh nhớ anh nhẹ nhàng lắm mà sao bây giờ đã gần chiều rồi mà cô vẫn chưa tỉnh nhỉ. Dù sao cô cũng ngủ gần một ngày rồi. Rúc vào hõm cổ của Băng Tuyết Linh hắn dần dần đi vào giấc ngủ. ( Âu yêu nghiệt đừng tỏ vô tội. Gì mà nhẹ nhàng ta khinh)
*****
Cùng lúc đó ở Vương gia…
Ngoài cửa biệt thự Vương gia có hơn mấy nghìn nhân viên công ty, các nhà đầu tư cổ đông lớn nhỏ ở ngoài hò hét, còn có cả phóng viên đưa tin
” Yêu cầu chủ tịch Vương thị trả tiền lương “
” Trả tiền đây… Trả tiền đây… “
” Vương Khánh. Thò đầu ra đây cho lão tử… Ngươi lấy tiền của ta đi đâu rồi. Trả cho ta “
” Đây là đài truyền hình KS. Tôi là phóng viên XX… Hiện tại trước cửa nhà của Vương tổng Vương Khánh có rất nhiều nhân viên công ty, nhà thầu và các cổ đông lớn nhỏ yêu cầu Vương Khánh ra mặt và trả tiền cho họ. Chỉ sau một đêm Vương thị đã rơi vào khủng hoảng kéo theo đó là 3 tập đoàn lớn Liễu thị, Nhan thị và Diệp thị. Hiện tại ở thành phố A có thể nói đã xảy ra một vụ khủng hoảng kinh tế quy mô lớn có liên quan đến 3 tập đoàn đa quốc gia…. Vương thị đã phá sản hoàn toàn. Nhưng còn Liễu thị, Nhan thị và Diệp thi… Đây có phải mốc chấm hết cho ba tập đoàn đó. Tôi là phóng viên đưa tin của đài KS. Cảm ơn các bạn đã theo dõi…. “
Bên trong biệt thự của Vương thị. Vương Khánh ngồi đẫn đờ dựa vào tường. Ông không ngờ những điều này lại xảy ra vs ông. Nhà, xe, tiền, công ty, con cái…. Ông mất hết mất cả rồi. Hahaha… Khá khen cho ông là bị một người đàn bà dắt mũi dụ dỗ đuổi hai đứa con ruột thịt ra khỏi nhà… Người mà ông cho là con gái ông, người mà ông dành hết tình yêu thương là Vương Nhã Yên. Căn bản nó không phải con ông… Hahaha ~ Đời trớ trêu thật. Cái thứ ông cho là gia đình thật ra không tồn tại. Người mà ông yêu thương căn bản không phải con gái ông… Hahaha ~ Bây giờ mẹ con Vương Nhã Yên đã lấy hết gia sản nhà ông đi mất. Tất cả….
Nốc hết chai rượu Vương Khánh đứng dậy vừa đi vừa uống vừa cười vừa khóc chẳng khác gì một tên điên. Đến đoạn cầu thang Vương Khánh trượt chân ngã xuống…
Rầm…. Một vũng máu lan ra. Vương Khánh chết cũng không nhắm mắt
******* Tập đoàn Liễu thị
” Choang ” chiếc bình hoa trên bàn làm việc rơi xuống. Liễu Phi bây giờ hình dáng người không ra người ma không ra ma, lôi thôi lếch thếch.
Ngày xưa vì lấy lòng Vương Nhã Yên tất cả dự án lớn nhỏ gì anh cũng giao cho Vương thị. Bây giờ Vương thị phá sản cũng kéo theo Liễu thị. Vương Nhã Yên còn lấy hết tài sản của anh đi bỏ trốn. Bây giờ Liễu thị hoàn toàn phá sản.
” VƯƠNG NHÃ YÊN…. ” Thống hận hét lớn. Liễu Phi bây giờ rất hận. Tại sao lại tin tưởng yêu thương loại đàn bà nham hiểm như Vương Nhã Yên chứ. Hận! Anh bây giờ rất hận… Vương Nhã Yên. Nếu tôi gặp cô tôi nhất định sẽ giết chết cô
****** Nhan Thị
Nhan Tuyên ngồi trên ghế tổng giám đốc. Anh bây giờ cũng kém sắc. Trên bàn họp các nhân viên bộ phận trưởng phòng đang rất lo lắng vì tình trạng của tập đoàn
” Nhan thị của chúng ta… Chính thức phá sản… ” Nhan Tuyên nhắm mắt lại tuyên bố. Cơ ngơi của gia tộc anh đã bị hủy hoại hết trong tay anh… Chỉ vì anh yêu nhầm người.
” Tổng giám đốc anh nói thế là sao. Chúng ta có thể vực dậy được mà. Số tài sản riêng của anh cũng có thể giúp đươkc công ty chúng ta mà.
Tài sản riêng của anh!? Bây giờ đã bị Vương Nhã Yên bán hết ôm lấy bỏ trốn rồi. Vương Nhã Yên. Chính cô hại tôi đến nước này… Sau này gặp được cô tôi nhất định sẽ cho cô chết không toàn thây.
” Tài sản riêng!? Tôi đã mất hết rồi… Còn vực dậy!? Không thể nào vực dậy được nữa rồi. Chúng ta hiện tại đang nợ ngân hàng số tiền là 24 tỷ bây giờ theo con số hiện tại cả vốn lẫn lời chúng ta nợ ngân hàng là 48 tỷ… Vốn dĩ chúng ta không vực dậy được ” Nhan Tuyên nói
” Anh nói dối. Anh làm tổng giám đốc người thừa kế kiểu gì vậy… Cơ ngơi dòng họ nhà anh bị hủy hết trong tay anh rồi ” một nhân viên tức giận quát lớn hùng hổ muốn chạy lại đánh Nhan Tuyên nhưng bị các nhân viên khác ngăn lại.
Nhan Tuyên nhắm mắt lại…. Đứng dậy bước ra khỏi phòng họp.
******* Diệp thi
Ngồi trên ghế tổng giám đốc. Diệp Hạo vứt đông giấy tờ lên bàn làm việc thở dài một cái
” Kết thúc rồi… Kết thúc rồi “
Bóng chiều tà phản chiếu qua cửa kính phòng làm việc. Diệp Hạo anh bây giờ không còn gì nữa… Tất cả đều kết thúc. Vương Nhã Yên đã ôm hết tài sản tư của anh đi rồi… Hay thật. Người anh luôn tâm nhiệm là yêu là lương thiện là ngây thơ thật chất lại là người nham hiểm, tham lam, độc ác. Tất cả là anh tự chuốc lấy không trách được ai.
” Thư ký Trương. Đặt cho tôi một vé máy bay sang Pháp “
Anh sẽ sang Pháp. Nơi đó còn có ông nội và… Amy chào đón anh. Nhưng Amy có tha thứ cho anh không!? Những điều anh là đã làm với cô ấy… Bây giờ anh đã biết mất đi mới biết hối hận là như thế nào…
Amy… Anh xin lỗi…
******
Tại một căn nhà cấp 4 bình thường. Vương Nhã Yên bước vào nhìn đống quần áo rải rác trên sàn nhà ghét bỏ. Cô xông vào phòng cắt đứt cao trào của hai thân ảnh trên giường
” Mẹ à… Thôi đi ” Vương Nhã Yên hét lên
Cẩm Xuyên quăng cho người đà ông bên cạnh một cục tiền bảo anh ta đi đi. Sau khi người đàn ông đó đi Cẩm Xuyên châm lửa hút một điếu thuốc.
” Yên Yên… Con làm gì ghê vậy!? “
” Mẹ còn hỏi. Bây giờ chúng ta cần nhất là tiền đó… Mới một ngày mà mẹ cho đám trai bao đó hơn trăn triệu. Mẹ coi tiền là nước sao!?? “
” Lo gì chứ. Chẳng phải con còn có đồng tiền vừa mới ôm được từ 3 thằng ngu đó sao “
” Nhưng mẹ tiêu theo cái đà này kiểu gì chẳng hết ” Vương Nhã Yên hest lên
” Mày câm mồm cho tao. Tao là người sinh ra mày đó… Tao muốn làm gì mặc tao ” Cẩm Xuyên quát lớn
Hậm hực Vương Nhã Yên bỏ đi. Tất cả như thế này đều tại con điếm Băng Tuyết Linh đó. Nếu không phải tại nó thì ả cũng không phải rơi vào tình trạng như hôm nay.
Lên xe ả phóng thẳng đến quán Bar