Đọc truyện Này Không Phải Em Bị Câm Sao – Chương 2: Trương Đông Vũ
“Trái tim mỹ nhân” là tiểu thuyết xoay quanh câu chuyện tình yên ngàn tay giữa nữ chủ Hứa Liên Chi và mấy tên nam chủ.
Trong đó những viên đá lót đường cho nữ chủ không thể không kể đến Phong Nhã Vân cô đây, nữ phụ ngu ngốc thứ 2 trong truyện.
Phong gia vốn làm chủ tập đoàn Khải Hoàn đứng thứ 3 trên thế giới, chỉ thua Gia Hy của nam chủ Quan Thượng Phong và Hứa Văn của nam chủ Hứa Tử Dật.
Do đem lòng yêu say đắm một trong những nam chủ nên đã đánh động và cố hạ nhục nữ chủ, liền bị toàn bộ hậu cung ép cho sống dở chết dở, hại bản thân, hại cả gia tộc.Phong gia không có phu nhân, người làm cũng không thiếu.
Thế nhưng quanh năm suốt tháng đều thấy Phong Gia Đằng cặm cụi nấu nướng cho đại tiểu thư ăn, hai cha con sống nương tựa qua ngày vốn cô độc không thể tả.Phong Nhã Vân nhắm mắt, lại thở dài,cái chăn dưới chân nhanh chóng được kéo lại, khắp phòng trở nên tĩnh lặng.”Cha, con muốn đi du học!” Phong Nhã Vân tay xúc thìa cháo, hai cái đùi rung rung, cười nói.”Du học? Con?” Phong Gia Đằng nhướn mày khó hiểu, “Không phải còn sớm quá sao?””Con muốn đi Hàn, sẽ học ở đó 2 năm, rồi qua Pháp 3 năm.” Cô vừa nuốt muỗng cháo vừa nói, “Con sẽ về thăm cha!”Phong Gia Đằng thở dài, đoạn giành lấy cái thìa trong tay cô, đút cho cô ăn: “Khỏe đi rồi đi!”Cô thong thả gật đầu, bàn tay chỉ ra cửa, ra hiệu chờ, đoạn nói lớn: “Ai ngoài đó vậy?”Tiếng lộc cộc từ đế giày vang lên, Đông Vũ ló mặt mình vào, nhẹ hỏi: “Tôi qua xem tiểu thư đã khỏe chưa.””Đã khỏe, khi nào tôi xuất viện được?””Tuần sau, thưa Phong tiểu thư.” Đông Vũ chỉnh lại vạt áo, từ tốn nói.”Vậy, phiền anh chăm sóc nhiều rồi.
Cảm ơn Đông Vũ thiếu gia!” Cô vừa há miệng nuốt thìa cháo, vừa nói.Đông Vũ chợt nhíu mày: “Sao cô biết tôi là thiếu gia?”Phong Nhã Vân nhún nhún vai, “Cái khí chất đó…!Tôi không nghĩ người bình thường có được.”Đông Vũ chép chép miệng: “Phong tiểu thư thật lợi hại!”, cung kính lùi về sau rồi mất hẳn.”Con muốn đi tắm!” Phong Nhã Vân tay đẩy bát cháo, chân nhanh chóng xỏ dép lúc lắc người đi vào.
Phong Gia Đằng thấy vậy liền thu dọn bát đĩa, loay hoay xếp lại chăn.Đừng ai hỏi tại sao Phong lão gia lại làm những việc cỏn con đó, vì lão thích chăm sóc cho người nhà của mình.Mà người nhà của lão, vừa vặn lại chỉ còn Phong Nhã Vân.Phong Nhã Vân lặng ngắm nhìn người trong gương, không thể nhớ được lần thứ mấy tự ngắm bản thân.
Mái tóc dài màu khói dài đến ngang vai, đôi mắt màu tím huyền bí như Downy nước xả vải, sóng mũi cao thẳng, đôi môi anh đào chúm chím, khẽ cắn, rồi khẽ mở.Thân hình có lồi có lõm.
Eo thon gọn nhỏ nhắn, đôi chân thẳng tắp và trắng muốt không khuyết điểm, ngực và mông đều nảy nở và vô cũng săn chắc.
Lại tự nhéo mình một cái, Phong Nhã Vân ngỡ ngàng, đây, đúng không phải là mơ.Cái bức tường lúc trước của cô giờ nhô lên rồi.Đôi chân vòng kiềng xấu xí của cô cũng đã thẳng rồi.Phong Nhã Vân cười híp mắt, đưa tay vặn lấy vòi nước.
Dòng nước ấm từ từ chảy dọc trên thân thể tuyệt mĩ của cô, làn khói bốc lên, khung cảnh hư hư ảo ảo.Cô choàng khăn choàng tắm qua người rồi nhẹ nhành rời khỏi phòng.
Bàn tay vừa lau khô tóc vừa bộn rộn mở tủ tìm đồ.Trước ngực chợt có đôi bàn tay lớn, nhẹ nhàng xoa nắn đôi gò bồng đào.
Hơi thở nam tính chợt kề bên tai, Phong Nhã Vân có chút ngưa ngứa liền quay đầu lại.”Đông Vũ, anh làm gì ở đây?” Phong Nhã Vân nhíu mày, cảm giác bực bội rõ rệt.Đông Vũ không nói gì, tiến lên một bước ôm lấy cô, bàn tay vẫn nhẹ nhàng sờ mó khắp cả người cô.CMN, Đông Vũ, anh đùa tôi đúng không?Phong Nhã Vân hất tay hắn, bàn tay tìm con dao gọt trái cây dưới gối, chĩa vào mặt hắn: “Cút!”Đông Vũ vẫn im lặng, hắn nhẹ nhàng xoay người.
Loáng một cái, chợt thấy hắn trước mặt cô, bàn tay không yên phận choàng qua eo cô, còn con dao kia bị vứt sang một góc phòng.Phong Nhã Vân hoảng sợ lùi lại, giọng lắp bắp: “Mau…!cút…!”Đông Vũ nhếch mép, giọng hắn khàn khàn đầy quyến rũ: “Phong tiểu thư, cô đây chính là quyến rũ tôi.
Cô thật không đơn giản!”Nói đoạn, hăn đưa mắt liếc nhìn xuống.
Hắn đang đứng, cô đang ngồi, kể cả không ngồi thì vẫn thấp hơn hắn.
Từ chỗ hắn mà thấy, chính là bộ ngực trắng nõn đang nhẹ nhàng phập phồng.Phong Nhã Vân nhanh tay kéo áo choàng tắm ngay ngắn lại, nghiến răng hỏi: “Nói, anh muốn gì?””Vậy thì cô cũng phải nói, cô biết những gì.” Hắn cười lạnh, bàn tay đưa xuống bế thốc cô đặt lên giường, nhẹ nhàng vuốt vuốt.
Thế nhưng cái nhẹ nhàng này, thực sự làm người ta sởn gai ốc.
“Về tôi, thưa Phong tiểu thư.”.