Đọc truyện Này Hột Mít! Tớ Thích Cậu!!! – Chương 4: Cuộc họp vô vị
– STOP!
Tui hét lên, ngay lập tức đám người đó dừng lại. Tụi đấy khó hiểu nhìn tui. Tui giả vờ ngạc nhiên, đưa tay chỉ đại đại nơi nào đó và hô to lên:
– CON CHÓ KÌA!
Ngay lập tức đám người đó nhìn theo hướng tay tui chỉ. Nhân cơ hội đó tui bỏ chạy luôn. Sao lũ này ngu thế nhỉ? Có đúng là học sinh cấp III không vậy? Chỉ là con chó thôi mà, làm gì tỏ như chưa bao giờ được thấy vậy? Hehe, tui đúng là number one mà! Say oh yeah.
Sau khi chạy thoát khỏi đám vớ vẩn đó, tui liền nhảy chân sáo về lớp. Vừa đi tới cửa lớp thì tui đụng phải ai đó làm tui hơi choáng. Tui loạng choạng suýt té thì đã được Minh đỡ lên. Chưa kịp để tui nói lời nào, Minh đã vội vàng nói với vẻ mặt đầy lo lắng:
-Tao nghe Ly nói mày bị một đám người dẫn đi có đúng không?
– Tao…
– Mày có sao không Tâm?- một đứa khác hỏi han tui.
– Có bị tụi nó đánh không?- thêm một đứa nữa.
– Tụi nó có làm khó mày không?- lại một đứa khác nữa hỏi han.
Cứ thế, mỗi đứa một câu làm tui chẳng kịp trả lời. Cái lớp này thật là… quậy thì có quậy thật nhưng mà đoàn kết ghê vậy đó. Được học chung với lớp này, quả thực tui rất hạnh phúc. Tui hô to:
– TAO KHÔNG SAO! Trả lời vậy được rồi chứ?
Tụi nó thở phào nhẹ nhõm rồi kéo tui vô lớp vừa ăn bim bim vừa nói chuyện. Không hiểu sao Minh cứ nhìn tui chằm chằm làm tui hơi khó chịu. Rốt cuộc cậu ta bị cái quái gì vậy ta? Một phút sau, hai phút sau, ba phút sau,…, mười phút sau… Minh đập bàn đứng dậy kéo tui ra khỏi lớp làm tui vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, cậu ta dẫn tui lên sân thượng rồi buông tay tui ra, tui mở lời trước:
– Mày kéo tao lên đây làm gì?
Ánh mắt cậu ta tối sầm lại, khẽ đưa tay lên sờ một bên má của tui, giọng đầy trách móc:
– Sao mày lại nói dối hả?
Tui hơi ngượng nên khẽ đẩy bàn tay đó ra rồi hỏi:
– Chuyện gì?
– Má mày vẫn còn in hằn dấu năm ngón tay kia kìa! Thế mà bảo không sao à?
Một tiếng nói phát ra từ đằng sau vang lên làm tui giật mình. Ngoái đầu lại thì thấy hai mươi chín thành viên còn lại của lớp 10A3 đang tiến lại gần tui. Tui không muốn họ lo lắng cho tui, tui lại càng không muốn vì tui mà tình hình lớp 10A3 và lớp ả ta trở nên căng thẳng hơn. Tui cúi đầu, nói:
– Tao xin lỗi! Tao… chỉ là… tao…
Trương Ly tiến đến gần tui rồi vỗ nhẹ lên vai tui, nói:
– Nếu mày coi tụi tao là bạn thì hãy nói đi, ai đã đánh mày?
Chậc, hình như nhỏ đó tên là… tên là gì ta? Bảng tên của nhỏ đó ghi hình như là… là… A, nhớ ra rồi. Là….
– Là Hoàng Thị Ngân, học sinh lớp 10B2.
Tui trả lời xong mà chả thấy ai nói gì nên ngước đầu lên nhìn thì thấy hai mươi tám con người, năm mươi sáu con mắt đang ngoái nhìn Hải Nam. Chỉ có tui, Minh và Lệ là đơ người ra nhìn hành động của lớp mà chẳng hiểu cái mô tê gì hết á! Nam thấy mọi người nhìn mình thì đâm ra khó chịu, hắn nhíu mày:
– Nhìn cái gì?
Hoàng Duy tức giận, túm cổ cool boy và nói:
– Nhìn cái gì á? Mày biết rồi còn hỏi! Băng Tâm giống Anh Nhi. Con nhỏ Hoàng Thị Ngân kia thì thích mày. Mày với Anh Nhi lại là một couple. Thử hỏi xem, con Ngân nó có ghen không hả? Con Ngân có biết Băng Tâm không hả? Vì thế việc Ngân hiểu nhầm Tâm là Nhi là chuyện bình thường. Và tất nhiên, con Ngân muốn đánh Nhi, nhưng lại thành ra là đánh Tâm. Tao nói vậy mày hiểu chứ? Vậy mày có liên quan rồi chứ?
Nam lạnh lùng hất tay Duy ra, giọng lạnh tanh:
– Không liên quan đến tui! Có trách thì hãy trách Băng Tâm giống Anh Nhi thôi!
Tụi này thật là, nói cái quái gì vậy? Nghe xong mà lộn xộn tung tùng phèo, chả hiểu cái quái gì hết! Thật tội nghiệp cho một con nhỏ não ngắn như tui mà. Huhu
– Không thể để yên chuyện này được!
Minh lên tiếng, nhìn cậu ta kìa, mắt cứ như tóe ra lửa, đôi lông mày nhíu chặt lại. Cậu ta… đang tức giận thay tui sao?!
Cả lớp tui, đa số đều đồng tình với ý kiến của Minh bởi họ muốn cho các lớp khác xem, lớp 10A3 không dễ gì bắt nạt đâu. Nợ máu phải trả bằng máu. Muốn ăn hiếp lớp 10A3 sao? Đâu có dễ. Tui nghe xong mà cứ tưởng lớp này là “xã hội đen”.
Ấy vậy mà, lớp trưởng Trương Ly lại phản đối. Nhỏ không cho phép lớp 10A3 vi phạm nội quy nhà trường để rồi mang tiếng lũ vô học. Dùng vũ lực để đối phó với vũ lực là hạ đẳng. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.
Tụi nó nghe xong mà tự hào về lớp trưởng lớp này ghê. Học giỏi, thông minh, suy nghĩ sáng suốt, có tài lãnh đạo, xinh đẹp, tài năng là những yếu tố mà một lớp trưởng Trương Ly sở hữu.
– Tiết sau là tiết gì vậy?
– Hình như là tiết giáo dục.
Lớp tui vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ ở hành lang. Tụi nó nói chuyện hết sức là xàm, nhưng không sao! Xàm mà vui là được rồi.
“- Yêu cầu Trần Băng Tâm cùng lớp trưởng lớp 10A3 lên phòng hội trưởng hội học sinh.”
Tiếng “anh ta” vang lên từ loa làm lớp tui đang vui thì chuyển sang nghiêm túc. Tụi nó lo lắng nhìn tui, tui không nói gì chỉ cười rồi cùng Ly lên phòng hội trưởng.
Khẽ đẩy cánh cửa rồi bước vào, Hoàng Ngân cũng có mặt ở đây, nó ôm mặt khóc tức tưởi. Thật là giả tạo! Tui tiến đến chiếc ghế dành cho phó hội trưởng hội học sinh rồi ngồi xuống rất ư là tự nhiên. Ly cũng tự tìm cho mình một chiếc ghế để ngồi.
Lúc này đây, mặt đối mặt, mắt đối mắt, “anh ta” nhíu mày khó chịu nhìn tui. Nhận được cái nhìn đấy, tui khẽ nhếch môi cười khinh bỉ. “Anh ta” mở lời trước:
– Tui mời em lên đây không phải với tư cách hội trưởng gọi phó hội trưởng, mà là với tư cách hội trưởng gọi học sinh vi phạm nội quy nhà trường!
– Biết rồi!- tui trả lời cộc lốc.
“Anh ta” lại nhíu mày hỏi:
– Vậy ngồi ở đó làm gì?
– Thích!- Lại một câu trả lời cộc lốc nữa.
“Anh ta” là Trần Gia Huy- hội trưởng hội học, kiêm luôn chức anh hai của tui. Ừ thì anh hai đẹp trai, ừ thì anh hai học giỏi, ừ thì anh hai ga lăng nhưng hình tượng này chỉ là trong mắt các cô gái khác thôi. Còn đối với tui, anh hai là một tên đại ngốc, khó tính, kẹt sỉ, ki bo.
Từ khi nhậm chức phó hội trưởng này, tui luôn thắc mắc tại sao một đứa hết sức bình thường như tui lại có được cái vị trí này nhỉ? Không lẽ là do anh hai nói gì với hiệu trưởng? Không thể nào! Anh hai thậm chí còn không xem tui là em gái mà!
Anh hai giãn đôi lông mày ra, mặt nghiêm túc, nói:
– Các thành viên liên quan đã có mặt đầy đủ! Vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp!
Haizzz… chán quá đi mất. Ngồi ở đây xem Hoàng Ngân diễn kịch đúng thật là mất thời gian quá đi. Cô ta diễn hay thật, nước mắt cá sấu tuôn trào nè, rồi nói tui vô duyên, vô cớ đánh cô ta nè. Ôi trời ơi, bớt diễn giùm tui đi! Nhìn mắc ói quá! Nhưng trông thật buồn cười. Chậc, chậc… xíu bị quê đừng có trách tui.
Anh hai trầm ngâm suy nghĩ rồi quay sang hỏi tui:
– Em còn gì để nói không?
Tui nhếch mép, giọng khinh khỉnh:
– Anh nghĩ sao?
Xong, tui rút trong túi áo khoác ra một chiếc điện thoại. Ấn ấn một lúc rồi đặt lên trên bàn, ngay trước mặt anh hai. Cả căn phòng chìm trong sự im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nói phát ra từ chiếc điện thoại. Và tất nhiên, cái đoạn con Ngân thủ thỉ vào tai tui thì không phát ra rõ ràng được. Có lợi cho nó rồi còn gì. Ngân mặt tái nhợt lại rồi nhưng vẫn tỏ vẻ mạnh mẽ. Đoạn ghi âm kết thúc, tui đánh ánh mắt nhìn tất cả một lượt rồi hỏi:
– Mọi người nghe kĩ rồi chứ?
Không ai nói gì mà chỉ gật đầu. Tui lại nói tiếp:
– Trong đoạn ghi âm trên, chúng ta có thể nghe rõ hai tiếng tát “bốp”, “bốp” đầu trên là của một người, tiếng tát cuối cùng là của một người khác đúng không?
Lại không nói gì, lại gật đầu. Tui mỉm cười đắc thắng rồi đưa một tay chỉ lên mặt Ngân, tay còn lại chỉ vào mặt tui và nói tiếp:
– Mọi người nhìn đi! Trên mặt cậu ta chỉ có một vết đỏ hình bàn tay, còn tui thì hai vết. Từ đó suy ra, hai tiếng tát đầu tiên là cô ta tát tui và cái tát còn lại là do tui tát cô ta. Tui nói đến đây mọi người hiểu hết rồi nhỉ?
Anh hai lạnh lùng nhìn Ngân, cô ta chẳng những không sợ mà còn hung hăng nói:
– Phải! Là do tui gây sự trước với cậu ta đấy! Thì sao nào?
Anh Huy nhếch môi cười khinh bỉ:
– Cô thật đáng thương.
Chà… đói quá đi mất. Lúc nãy đang ăn thì bị Minh kéo đi, từ lúc đó đến giờ tốn nhiều calo quá. Trời ơi! Cho người ta về lớp đi! Đói quá! Đói quá đi…
Bụng thì cứ sôi ùng ục mà mà mấy người này cứ đá xéo nhau hoài. Tui quyết đứng dậy và nói với anh Gia Huy:
– Nếu anh thấy cậu ta đáng thương thì bỏ qua chuyện này đi. Em cũng chẳng bị sao cả!
Xong tui quay lưng định bỏ đi thì Ngân gọi lại:
– Khoan đã!
Tui quay đầu lại, hất cằm hỏi:
– Chuyện gì nữa?
– Cậu đang thương hại tui đấy à?- cô ta gằn giọng.
Trời! Tưởng cái gì ghê gớm lắm chứ. Tui quay đầu bước đi và nói:
– Cậu nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi! Tui không biết cái gì hết.
Tan trường, tui đi “xe căng hải” về nhà. Đi qua một con hẻm tui nghe thấy tiếng gì đó là lạ nên tò mò tới gần. Con gái bây giờ ngày càng bạo lực. Tui lắc đầu ngán ngẩm. Trong con hẻm đó là hai đám nữ sinh đang đánh nhau. Chờ chút, hình như trong đó có một đám là nữ sinh trường tui thì phải. A! Đúng rồi! Ngân kìa! Biết nó là boss rồi nhưng đàn em đâu hết rồi mà chỉ có ba đứa thế này? Cái đám còn lại kia thì quá hèn, chắc tầm phải hai mươi đứa chứ ít ỏi gì. Chơi hai mươi chọi ba à? Bộ trong từ điển của bọn nó không có từ “nhục” à?
Tình hình lúc này là đám con Ngân đang bị lép vế. Một đứa trong đám nó suýt nữa thì bị đâm, may mà nó ra đỡ, một nhát dao đâm trúng cánh tay phải nó. Nhân lúc đó, một đứa con gái khác, trông dáng vẻ hình như cũng là boss rút cây tuýp sắt ra, tiến lại gần Ngân. Tuy tui và Ngân vừa có xích mích nhưng cứ đứng trơ ra xem “kịch” như thế này thì thấy tội con Ngân quá. Thôi thì làm người tốt một lần vậy. Ả kia hiện đang đứng trước mặt Ngân, ả dơ cây tuýp lên, Ngân chỉ biết ôm tay và nhắm chặt mắt mà chịu trận. Hai con bạn Ngân thấy vậy thì liền lao tới nhưng bị chặn lại. Cây tuýp hạ từ từ, từ từ xuống…
– A…A…A!!!