Bạn đang đọc Này Hột Mít, Anh Yêu Em – Chương 3
Cuối cùng thì ngày thi tuyển cũng dến. Khắp thành phố Tinh Hoa trở nên náo nhiệt đến bất ngờ, mọi người qua lại tấp nập, mặt ai cũng hứng khởi. Trải dài khắp con phố Dại Lục Hồng là những băng rôn. Khẩu hiệu thông báo việc thi tuyển của học viện Tinh Tú. Quả không hổ danh là trường đứng trong top NO.1 toàn quốc, chưa kể người dự thi, người đến xem thôi cũng đông như kiến cỏ, tưởng chừng đến một chỗ dứng cũng khó lòng có nổi. Nhưng không vì thế mà mọi người mất đi niềm hứng khởi ban đầu. đảo khắp một lượt,chúng ta có thể thấy đủ mọi cung bậc cảm xúc. Buồn có, vui có, lo lắng có thậm chí…điên cũng có, thật là phong phú và đa dạng. Những thí sinh tham gia hôm nay ngoài việc thi kiến thức còn phải chuẩn bị trang phục thật tươm tất, thật đẹp vì ngoài tiêu chí kiến thức thì học viện Tinh Tú còn lựa chọn thí sinh theo tiêu chí ưa nhìn tài năng. Thế mới nói, đậu vào học viện Tinh Tú là một việc dường như không thể. Vượt qua những thử thách ở học viện Tinh Tú thật sự rất khó khăn. Cuộc thi gồm có 3 vòng thi đó chính là: thi kiến thức, thi tài năng và thi vấn đáp. Trong đó, phần thi kiến thức là gay go nhất. Qua được vòng này thì cơ hội vào được học viện đã không còn quá xa vời đối với các bạn học sinh. Bây giờ đã là 7h35p. Đúng 8h thì cuộc thi sẽ bắt đầu vì vậy các thí sinh đã đến gần như là đông đủ và tập trung ở hội trường. Tuy nhiên, ở một nơi xa xa, có hai ngôi biệt thự đối diện nhau nằm trên con phố Gia Cát yên ắng, bên dưới hàng cây xanh mát trải dài hai bên đường có một cô gái trông rất thanh nhã trong chiếc váy trắng được thiết kế đơn giản nhưng rất đẹp. Chiếc váy tuy không quá cầu kì nhưng đã tôn lên được dáng người mảnh mai cùng làn da trắng như tuyết của cô. Cô đứng đó, trong ánh nắng buổi sớm mai trông thật xinh đẹp. Thế nhưng trái vái khung cảnh lãng mạn đó, cô gái dường như có chuyện gì gấp gáp lắm. Cứ nhìn cách cô ấy nhìn đồng hồ là biết, sau khi nhìn đồng hồ 5 hay 6 lần gì đó, cô bước về phìa nhà đối diện. Vừa đến cổng cô đã cất tiếng gọi to:
– Cún ơi!!! Đi thi!!!
Một phút, hai phút lại ba phút trôi qua. Vẫn không thấy bóng dáng người mà cô muốn gọi đâu cả. Dường như quá nóng vội, không thể chờ đợi thêm nữa, cô liền cất tiếng gọi thêm một lần nữa:
– Cún ơi! Cún!!!
Với tiếng “ cún” cuối cùng cô đã vận hết nội công để..hét. Phaỉ nói sức công phá từ giọng hét của cô không hề đơn giản. Với một tiếng thét mà khiến nhà cậu bạn kia phải rung chuyển, chim bay đầy trời tìm chốn…chạy khỏi thảm họa. Sau này mới biết, sau vụ hét dạo nọ trong khu phố Gia Cát đã có ba người nhập viện vì phát bệnh tim đột xuất, năm người nhập viện đột xuất vì…cắn phải lưỡi. Haiz giọng hét này quả là có sức sát thương ghê gớm. Nghe nói đang có một tổ chức bí mật định mời Nhật Linh hợp tác để tạo ra một loại vũ khí giết người hàng loạt thay cho bom nguyên tử( oh my god).
Âý vậy mà…
Trong ngôi nhà vừa bị rung chuyển vì tiếng hét ấy, có một người với khuôn mặt baby không thể tả đang ngủ một cách ngon lành. Sau khi vận dụng đến chiêu thức cuối cùng mà tên bạn thân vẫn chưa xuất hiện, Nhật Linh đã đưa ra quyết định…đi thẳng lên nhà gọi. 5 giây sau với tốc độ của ánh sáng. N hật Linhđã đứng trước giường Vũ và nhìn Vũ bằng ánh mắt sắc lẻm và sẵn sàng thiêu cháy cậu thành tro bụi. Hành động như một người anh hùng, Nhật Linh tung chiếc chăn trên người cậu ra kèm theo đó là một cú đạp không thương tiếc vào…mông. Cú đạp này quả có sức mạnh đáng kinh ngạc, Thái Vũ sau khi lãnh cú “ cước” đầy uy lực đã bay ra khỏi chiếc giường và đáp thẳng đầu xuống đất với một tư thế rất chi là…kì dị. Bấy giờ tôi
– tức tác giả mới hiểu rõ câu nói “ bán mặt cho đất, bán… mông cho trời”.
Kèm theo sự đau đớn của tên bạn là nụ cười rất sảng khoái nhưng cũng không kém phần rùng rợn của Nhật Linh. Sau một phút đầu quay như chong chóng, thấy bong bóng bay đầy mình cuối cùng chàng trai tội nghiệp của chúng ta
– Thái Vũ cũng ý thức được sự việc đang xảy ra. Có vẻ cú chấn động mạnh vừa rồi đã làm cho trí thông minh của cậu rủ nhau đi chơi hết cả minh chứng là cậu đã hỏi một câu không thể ngây ngô hơn:
– Uả heo mọi, bà qua đây chơi hả? Sao hôm nay mặc đồ xinh vậy? Lại còn trang điểm nữa chứ hihi.
Rầm!!!
Nhật Linh sau khi nghe xong liền té cái rầm nhưng cũng rất nhanh cô bật dậy vớ lấy cái chổi ở góc nhà vừa quật túi bụi vào người Vũ vừa quát:
– Chơi bời cái gì! Ông không nhớ hôm nay là ngày tuyển sinh của học viện Tinh Tú sao? Muộn đến nơi rồi mà còn ngủ cơ đấy, ông giỏi thật đó…
– Vậy hả? sao nhanh vậy? Tui cứ tưởng là ngày mai chứ.?( Vũ
– mặt ngơ ngơ, Linh
– mém xỉu tập hai) – Lại còn nói thé nữa à? Tui cho ông một phút lo mà chuẩn bị sau một phút nữa mà không có ở dưới nhà thì ông chết với tui…i…i….i.
Vừa nói xong, Nhật Linh quay lưng bước ra ngoài và thuận chân đá cánh cửa cho bớt tức. Tuy nhiên, cánh cửa quá cứng nên mới xảy ra cảnh tượng bên ngoài có một cô gái mặc váy trắng đang ôm chân nhảy choi choi với vẻ mặt đau đớn còn bên trong, một chàng trai đang mỉm cười và chuẩn bị thần tốc cho cuộc thi đã gần trễ.
Đúng 59s sau Thái Vũ bước ra khỏi nhà với bộ dạng bảnh trai không thể tả. khuôn mặt thiên thần của cậu bừng sáng trong ắng mai, mái tóc hơi rối gợi nên một vẻ lãng tử làm say đắm bao cô gaí. Hôm nay là ngày thi nên Vũ quyết định mặc một bộ vest trắng bên trong cũng là một chiếc sơ mi trắng in hoa văn chìm rất tinh tế trông chẳng khác gì chàng hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích. Rải từng bước thật chậm đến bên chiếc BMW trắng, cậu nở một nụ cười thiên thần với cô bạn thân và nói:
– Đi thôi.
Lườm Vũ một cái đến đau cả mắt xong Nhật Linh mới bước vào xe, liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn 15’ Nhật Linh lo lắng giục lái xe đi thật nhanh để đến cho kịp giờ. Trong lúc cô lo lắng như thế thì Vũ lại dửng dưng như còn sớm lắm vậy. Bực mình, cô quát:
– Hàn
– Thái
– Vũ có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà bình chân như vại như thế hả?
Không đáp lại lời của cô bạn thân cậu chỉ lặng lẽ cười và kêu lái xe dừng lại. Khi xe đã dừng bên vệ đường thì cậu liền đổi vị trái với tài xế và buông một câu cụt lủn:
– Thắt dây an toàn vào!
Vưa nói xong thì chiếc xe phóng đi với một tốc độ kinh hồn, cảnh vật hai bên đường chỉ còn là những mảnh mờ nhạt khi xe đi qua. Vè phía Nhật Linh và bác tài xế thì vẻ mặt liên tục chuyển từ ngạc nhiên đến bàng hoàng rồi sợ hãi tột độ. Thái Vũ đúng là một hung thần xa lộ chính hiệu, chiếc xe liên tiếp vượt qua những chiếc xe khác một cách ngạt thở. Nhiều lúc tưởng chừng sắp đâm thì Thái Vũ lại lách qua được, trái tim của Nhật Linh như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Vì tốc độ kinh hoàng và khả năng lạng lách siêu “ ẩu” của Thái Vũ mà dạ dày của Linh sôi lên, cảm giác thật khó chịu, những gì mới ăn hồi sáng như muốn thoát ra ngoài nhưng Linh vẫn cố gắng cầm cự. Đến lúc Nhật Linh không thể chịu đựng được nữa thì chiếc xe cũng vừa đến nơi, vội chạy ra khỏi xe hít thở không khí bên ngoài cho bớt khó chịu, mặt Nhật Linh cứ chuyển biến liên tục từ đỏ sang tím tái. Một lúc sau mới lấy lại vẻ mặt hồng hào bình thường. Về phần Thái Vũ, khi dừng xe lại thì định khoe với Nhật Linh về tài năng lái xe của mình nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy Linh chạy ra khỏi xe vẻ mặt không được khỏe. Qúa lo lắng nên Vũ liền chạy ra khỏi xe hỏi han liên hồi:
– Heo mọi, bà sao vậy? thấy khó chịu trong người à? Có cần đưa đi bệnh viện không?
– Không cần. Nhật Linh hất tay Thái Vũ ra.
– Bà sao vậy?
– Ông đi xe cái kiểu gì vậy hả? tí nữa là trong sổ của Diêm Vương có tên tui rồi đấy biết chưa.
– Tui xin lỗi mà, tui chỉ muốn đến sớm thôi mà, bà bỏ qua cho tui đi nha! Nha!( mặt ngây thơ)
– Thật là không thể giận ông được mà, thôi vào thi nào, sắp muộn rồi đấy. Nhật Linh khoát tay ra hiệu cho Thái Vũ đi theo để vào đăng kí. Cả hai đang bước về phía cổng trường thì ba chiếc xe BMW đột ngột dừng trước mặt họ.
Chap 4.
Như có sự tính toán từ trước, cửa của ba chiếc xe mở ra đồng loạt, ba dáng người cao to bước ra khỏi xe và đặc biệt là cả ba người đều rất chi là… đẹp trai.
Lí lịch trích ngang:
Tên nhóm: tam ác quỷ.
Số thành viên: 3 thành viên.
Tên các thành viên: Tạ Hoàng, Trần Mạnh, Bùi Thiết Quân.
Sơ yếu lí lịch từng thành viên.
1. Tạ Hoàng.( Trưởng nhóm).
– Tên cúng cơm: Tạ Hoàng.
– Chiều cao: 1m84.
– Chỉ số IQ 310.
– Là công tử của tập đoàn thời trang nổi tiếng MKB. Từ nhỏ đã nổi tiếng là người thông minh nhưng rất ngỗ ngược, không coi ai ra gì. Từ nhỏ đến lớn chỉ chơi thân với Trần Mạnh và Bùi Thiết Quân. Được mệnh danh là “ hoàng tử ngỗ ngược”.
2. Trần Mạnh( thành viên).
– Tên cúng cơm: Trần Mạnh.
– Chiều cao: 1m80.
– Chỉ số IQ 300.
– Là thiếu gia của tập đoàn tài chính nổi tiếng thế giới, học rất giỏi nhưng nổi tiếng là lạnh lùng. Từ nhỏ đến lớn không hề quan tâm đến con gái nên được mệnh danh là “ hoàng tử băng giá”. Từ nhỏ đã chơi thân với Tạ Hoàng và Bùi Thiết Quân.
3. Bùi Thiết Quân.( thành viên)
– Tên cúng cơm:Bùi Thiết Quân.
– Chiều cao: 1m79.
– Chỉ số IQ 290.
– Là thiếu gia của công ty mua bán bất động sản lớn nhất thế giới, tuy chỉ mới 16 tuổi nhưng đã là chủ của một bang xã hội đen khá lớn. Tính tình vui vẻ, hòa đồng tuy nhiên lại rất thất thường được mệnh danh là “ hoàng tử mưa nắng thất thường”.
Từ khi ba người xuất hiện, cảnh vật xung quanh như bị lu mờ, ánh nắng như mất đi vẻ huy hoàng, tươi sáng vốn có, cây cỏ như giảm đi sự xanh tươi. Mỗi bước họ đi là cỏ cây ghen tị, chim chóc oán than. Nhật Linh ngắm nhìn ba chàng trai không chớp mắt, ánh mắt đờ đẫn( bệnh hám “ zai” tái phát haiz) miệng thì liên tục lẩm bẩm:
– Ôi đẹp trai, đẹp trai quá! Chẹp chẹp. trông cứ như thiên thần ấy. Này cún, ông có thấy là họ rất đẹp không? Tui có thể nhìn thấy đôi cánh thiên thần sau lưng họ đấy. ôi! Quanh họ còn tỏa ánh hào quang nữa kìa, tôi đến xỉu mất thôi!!!
– Này! Bà đến đây để thi chứ đâu phải đến đây để mà … ngắm trai. Lo mà vào thi đi chứ, sắp muộn đến nơi rồi( thực tế còn 7 phút) muốn ngắm thì ngắm tui đây này. ( ặc ặc ở đâu ra người tự tin thái quá như vậy hả trời)
Nghe Thái Vũ nói vậy Nhật Linh tí nữa thì đột tử mà chết. Cũng may là nội công thâm hậu. Nhật Linh liền bốp chát lại:
– Ông mà đẹp đẽ gì. Tui ngắm hoài nên chán rồi.
– Gì chứ! Đẹp thế mà chê à? Bà đúng là không có mắt thẩm mĩ. – Cái gì chứ! Ông mới là người không có mắt thẩm mĩ…
Hai người cứ mải mê nói chuyện mà không để ý rằng ba chàng “ đẹp zai” kia đã tiến lại gần từ lúc nào. Chà!!! Laị còn xếp thành một hàng ngay ngắn nữa cơ đấy, tay còn đút trong túi quần trông thật là phong cách. Người đứng đầu tiên và cũng là người đẹp trai nhất lên tiếng:
– Ê! Tụi bây, nếu tao không nhầm thì đây là hoc viện Tinh Tú, là
– học
– viện
– Tinh
– Tú cao cấp vậy tại sao lại có hai đứa ngu đần này đến dự thi nhỉ? ở đâu ra cái loại thấy trai đẹp là không thấy trời đất xung quanh thế nào vậy nhỉ? Nhìn qua là biết không đậu rồi thôi về nhà đi hai “ bé”, với chỉ số IQ dưới 50 của hai “ bé” thì không thể thi vào đây được đâu. Ha ha ha.
Kèm theo lời nói cay độc là một ánh mắt vô cùng lạnh lùng và nụ cười ghê rợn. Nhìn vào đôi mắt ấy ta chỉ thấy một tâm hồn vô cảm cùng mớ cảm xúc bị đóng băng.
– Ha ha ha ha
– Tiếng cười vang khắp cả con phố.
Đến lúc này Nhật Linh mới ngu ngơ hỏi:
– Bạn nói mình sao?
– Ôi nhìn kìa! Chẳng phải là rất ngố sao? Phải. Tôi nói cô đấy!( nhếch mép cười khinh bỉ).
– Tôi hỏi lại lần nữa có phải cậu vừa nói tôi không? Nhật Linh đã tức giận nhưng vẫn cố kìm nén, vẻ ngu ngơ ban đầu đã được thay bằng khuôn mặt không một xúc cảm.
– Đúng… hắn đáp gọn nhưng hơi tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ thay dổi như điện xẹt của Nhật Linh.
– Cậu… Nhật Linh đã tức giận lại càng tức giận hơn, cơn giận sắp sửa vượt khỏi tầm kiểm soát.
– Tôi làm sao??? Vừa nói hắn vừa ghé mặt đến bên cạnh Nhật Linh.
– Cún! Ông đi đăng kí cho hai bọn mình đi cứ để mấy tên ngu ngốc này cho tui xử lý.
– Ngu…ngu ngốc? cô…cô muốn chết sớm hả? đến lượt anh chàng này tức giận.
– ừ. Tôi hối hận là đến tận bây giờ tôi mới nhận ra cái lũ khỉ đột hôi hám các anh đấy, bên ngoài thì có vẻ đẹp thiên thần nhưng bên trong tâm địa lại thâm độc như ác quỷ.
– Nhật Linh đáp lại bằng một giọng vô cùng chanh chua.
– Cô nói ai là khỉ đột? ai hôi hám hả? Bùi Thiết Quân hùng hổ xông lên, mặt đỏ gay như con gà chọi.
– Cô chỉ mới gặp chúng tôi mà sao lại vội vàng kết luận như vậy hả? Trần Mạnh cũng lên tiếng bằng một giọng vô cùng lạnh lùng.
Thật là gay cấn, một bên là Bùi Thiết Quân đang nóng như lửa, một bên là Trần Mạnh lạnh như băng, chỉ có Tạ Hoàng là chưa hề lên tiếng. đúng lúc Bùi Thiết Quân đang định lao lên xử lí Nhật Linh thì bị Tạ Hoàng ngăn lại và lên tiếng bằng một giọng vô cùng dứt khoát:
– Các cậu cứ để cô ta cho tớ xử lí. Quân, Mạnh hai người vào đăng kí đi, nhớ đăng kí ình nữa. Phải cho cô ta biết hậu quả của việc chọc giận đại thiếu gia này chứ!
Hai người kia tuy ấm ức nhưng cũng vẫn dời đi, bây giờ chỉ còn lại Nhật Linh và Thái Vũ. Quanh hai người bầu không khí vô cùng nguy hiểm, thế nhưng lại không có ai lên tiếng cứ như muốn thử thách sự kiên nhẫn của dối phương vậy. Nhật Linh thầm nghĩ “ tên này nhìn đẹp trai vậy mà thần kinh không được bình thường. Hắn tưởng hắn là ai cơ chứ. Đẹp trai thì có quyền chê bai mạt sát người khác sao?( đúng) nhìn kĩ lại thì hắn thật là giống con khỉ xổng chuồng, thật đáng ghét. Mang trên người bộ mặt và dáng vóc của một thiên thần nhưng lại có tính cách của quỷ dữ. được! hôm nay kể như tới số của ngươi rồi, dám chọc giận bản cô nương cơ đấy!” nghĩ đến đâycô không nén được mà buộc phải phì cười. đối diện cô, tên thiếu gia đang bốc lửa giận ngút trời cũng phải ngớ ra khó hiểu “ cô ta có phải bị điên rồi không? Có phải vì thần thái của mình oai phong quá nên cô ta phải sợ hãi đến mức phát điên như vậy không? Cũng phải thôi, khi bản thiếu gia tức giận thì hung thần còn phải rút lui huống hồ con nhỏ kia. Hơ hơ”. Nghĩ vậy nhưng Tạ Hoàng cũng phải đá đểu Nhật Linh để trả thù:
– Cô làm gì mà cười như đười ươi chơi cầu tuột vậy? hay lắm à? Thấy oai phong của tôi nên tự động rút lui đúng không? Biết diều thì mau xin lỗi bản thiếu gia đi rồi tôi sẽ xem xét việc có bỏ qua cho cô hay không. Ha ha.
– Cười đắc thắng nhỉ? Tôi nói cho anh biết…
“ cuộc thi tuyển sinh của học viện Tinh Tú sẽ diễn ra trong 5p nữa yêu cầu các thi sinh đang ở bên ngoài nhanh chóng vào trong chuẩn bị cho việc dự thi và các thí sinh bên trong nhanh chóng ổn định chỗ ngồi để ban tổ chức có thể tổ chức buổi tuyển sinh một cách suôn sẻ nhất”.
Đang nói dở thì tiếng loa phóng thanh truyền từ hội trường vọng tới. Biết là cuộc thi sắp bắt đầu nên Nhật Linh quay người định chạy vào hội trường ngay nhưng cô lại dừng lại, trong mắt ánh lên một tia nhìn tinh nghịch . Nở một nụ cười tỏa nắng, nhanh như chớp cô xoay người, đã vào chân Tạ Hoàng một cú đau điếng rồi chạy vụt đi. Khi chạy qua cổng trường, cô nắm lấy tay Thái Vũ và chạy một mạch về phía hội trường để lại Tạ Hoàng mặt mày tím lịm vì đau còn Trần Mạnh và Bùi Thiết Quân thì ngơ ngơ như bò đeo nơ vì không hiểu gì. Chạy gần đến hội trưởng thì Thái Vũ mới hiểu những gì xảy ra, nở một nụ cười thật tươi Thái Vũ quay qua Nhật Linh nói:
– Heo mọi này! Bà cừ lắm có biết không? Bà là thần tượng của đời tui á!!! – Vậy hả? rất hân hạnh khi được làm thần tượng của ông. Haha. Nhật Linh vừa dứt lời thí cả hai cùng bật cười, tiếng cười trong trẻo phá vỡ không gian yên tĩnh xung quanh. Hai người bây giờ đã chạy được rất xa và không hề biết rằng Tạ Hoàng đang căm hận họ vô cùng, tay ôm vết đau ở chân, Tạ Hoàng không ngừng nguyền rủa:
– Đồ hột mít! Cô chết với tôi!!! Thù này không trả thì tôi không phải là Tạ Hoàng.
Vừa ngồi xuống chiếc ghế tại hội trường thì Nhật Linh thấy người mình ớn lạnh, lỗ tai ngứa ngáy kì lạ. thấy biểu hiện khác thường của Nhật Linh thì Thái Vũ lo lắng hỏi:
– Heo mọi, bà sao vậy? lạnh hả?
– Không. Tui chỉ thấy chút biểu hiện khác thường thôi.
– Có thấy khó chịu lắm không? Nếu thấy không khỏe thì tui đưa bà về, không thi cũng không sao.
– Ông an tâm, tui khỏe như trâu ấy, một chút khó chịu thế này thì bõ bèn gì, ông nhìn này tui bình thường rồi đây này. Vừa nói Nhật Linh vừa giơ tay lên làm động tác khoe “chuột” tay trông rất buồn cười. Hành động đó của Nhật Linh đã khiến Thái Vũ phải bật cười, tuy cười vậy nhưng trong lòng Thái Vũ lại thấy bồn chồn lo lắng, cảm giác này chỉ xuất hiện từ khi Nhật Linh gặp tên Tạ Hoàng kia. Cậu có cảm giác cô bạn thân của mình sẽ thay đổi, cô sẽ rời xa cậu mãi mãi. Cậu luôn mong muốn cô là heo mọi nóng tính nhưng tốt bụng, luôn là cô bạn nhỏ trong vòng tay chở che của cậu bởi cô thật sự chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cậu vị trí ấy không thể thay thế được.
Đang suy nghĩ ngẩn ngơ về tương lai nên thơ của hai đứa thì Thái Vũ bị Nhật Linh đánh ột cái đau điếng làm cho tâm hồn đang treo ngược cành cây nãy giờ bị.. mất điểm tựa rơi cái bịch xuống đất. Không hề quan tâm đến biểu hiện đau đớn của tên bạn, Nhật Linh nói:
– Này! Ông đang suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy hả? không lẽ…lúc nãy khi tui đang gian khổ chiến đấu với tên khỉ đột kia thì ông đã ngắm được em nào nên bây giờ hồi tưởng lại?
Cốp cốp.
– Á. Đau .
– Biết đau cơ à? Hậu quả của việc nói linh tinh đấy! cún suốt đời chỉ yêu pama cún thôi, biết chưa? Con gái là chúa rắc rối, lại còn dữ như cọp ai mà thích cho nổi. À mà quên, ngoài pama ra cún còn yêu heo mọi nữa. hơ hơ
Cốp cốp cốp.
– Mới ba tuổi đầu mà bày đặt tinh ranh hả? ông có biết ghét của nào trời trao của đó không hả?
“ thì tui cũng đang mong ông trời trao bà cho tui đây” Thái Vũ chợt nghĩ như vậy và bất giác mỉm cười.
Thấy thằng bạn thân hôm nay toàn thể hiện những biểu hiện lạ Nhật Linh chẳng biết phải làm sao. Đang định tát cho tho thằng bạn một phát cho cái đầu nó đỡ mát thì dưới hội trường có hai người bước ra, nhạc cũng được nổi lên. Buổi lễ đã bắt đầu rồi. Kết thúc phần nhạc mở màn người MC nữ lên tiếng:
– Chào mừng toàn thể các bạn học sinh từ trên khắp đất nước đã đến đay tham dự buổi lễ này. Như các bạn đã biết học viện Tinh Tú là nơi…
Ôi giời, lại là cái phần giới thiệu lịch sử trường cũ rích. Chán ngắt. đang định quay sang Thái Vũ tám cho bớt buồn ngủ thì Nhật Linh nhận ra một sự thật đau lòng là Thái Vũ đã ngủ tự lúc nào. Thật là! Cậu ta là heo đội lốt người chứ không phải là người bình thường. Chán nản cô liền quay qua nghe tiếp bài diễn văn lịch sử như một học sinh gương mẫu mà trong lòng thấy nhán ngẩm vô cùng.
Tíc tắc, tíc tắc.
30p trôi qua…
Khi hầu hết các bạn học sinh đã ngủ gật vì bài diến văn quá… dài thì thầy hiệu trưởng lên tiếng:
– Chào toàn thể các bạn học sinh, có vẻ các em không thích bài diễn văn về lịch sử trường cho lắm nhỉ?( giọng nói đậm đặc mùi thuốc súng, nhờ chất giọng đặc biệt này mà các bạn học sinh đang say trong cơn mê ngủ phải bật dậy lắng nghe chăm chú) tôi tên là Thạch Thái Bảo, là hiệu trưởng của học viện Tinh Tú nổi tiếng này. Tôi xin trân trọng tuyên bố với toàn thể các bạn rằng: cuộc thi chính thức bắt đầu. sau khi hiệu trưởng dứt lời, cả hội trường như bùng nổ trong tiếng vỗ tay giòn giã. Mỉm cười một cách hiền từ, hiệu trưởng Thạch nói tiếp:
– Tôi xin chúc toàn thể các bạn thi tốt, tôi tin rằng với cuộc thi này các bạn sẽ trổ hết mọi tài năng của mình để không phụ lòng mong đợi của ba mẹ, thầy cô và đặc biệt là công sức học tập của các bạn trong thời gian qua. Như các bạn đã biết cuộc thi tuyển của học viện Tinh Tú bao gồm ba phần thi chính là kiến thức, tài năng và vấn đáp. Trong phần thi đầu tiên_thi kiến thức các bạn phải làm một bài kiểm tra kiến thức cơ bản gồm 20 câu lí thuyết và 60 câu trắc nghiệm trong vòng 120 phút. Nếu đạt phần thi lí thuyết bạn sẽ phải trả lời thêm 300 câu hỏi IQ trong 30p từ đó sẽ chọn ra 2000 thí sinh xuất sắc nhất để lọt vào vòng thi thứ hai. Tôi cũng xin lưu ý, tuy các bạn đều là học sinh giỏi nhưng đừng mơ tưởng đến việc trao đổi hay xem tài liệu vì mỗi phòng thi sẽ có 5 giám thì coi thi và 3 giám thị hành lang giám sát vô cùng chặt chẽ. Cuối cùng xin chúc các bạn thi tốt.
Hiệu trưởng vừa dứt lời cả hội trường căng thẳng tột độ. Tuy đã biết trước thể lệ thi nhưng Nhật Linh và Thái Vũ không khỏi lo lắng. “ thật không hề đơn giản” cô thầm nghĩ.
– Xin mời các bạn thí sinh đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa các bạn đén phòng thi của mình. Nhật Linh và Thái Vũ đứng lên đi theo người chỉ dẫn trên miệng thì thầm hai chữ “ cố lên”.
Cuộc thi khá căng thẳng trôi qua nhanh chóng. Những câu hỏi lý thuyết, trắc nghiệm và IQ không làm Nhật Linh, Thái Vũ phải lo lắng cho lắm. phần thi thứ nhất của ngày hôm nay coi như là suôn sẻ. khi đã có bảng kết quả, Nhật Linh và Thái Vũ chen vào xem. Quả không ngoài sự suy đoán của Nhật Linh, Thái Vũ đứng vị trí thứ nhất nhưng ngoài Thái Vũ ra còn có một người mang tên Tạ Hoàng. Người này quả thật không đơn giản bởi vì theo như Nhật Linh thấy thì Thái Vũ là người thông minh nhất mà cô từng gặp. Nhìn tiếp trên bảng thành tích thì thấy Nhật Linh đứng thứ hai, thứ ba là Trần Mạnh, thứ 4 là Lý Chấn Duy, thứ 5 là Lý Chấn Huy thứ 6 là Bùi Thiết Quân… xem đến đây thì có tiếng phát ra từ loa phóng thanh của học viện:
– Vâng. Trong tổng số hơn 18000 thí sinh đăng kí dự thi nhưng chỉ có có 2000 thí sinh vượt qua vòng thi đầu tiên. Mời các bạn có tên trong danh sách chúng tôi đã dán ở bảng thông báo đến ngay hội trường để tham gia vòng thi thứ hai_ vòng thi năng khiếu.
Sau khi nghe thông báo. Các thí sinh trúng tuyển lũ lượt kéo nhau xuống hội trường để lại rất nhiều thí sinh nuối tiếc ở phía sau. Về phần thi tài năng thì Nhật Linh và Thái Vũ không cần phải lo lắng vì cầm, kì, thi, họa họ đều rất giỏi hơn nữa phần thi cho phép các thí sinh hợp tác với nhau cùng thể hiện nên cô và Thái Vũ đã chuẩn bị tiết mục này từ lâu.