Bạn đang đọc Này Hột Mít, Anh Yêu Em – Chương 12
Trung tâm giải trí Clover.
Trên tay cầm con gấu bông đã thắng được trong lúc chơi game, Nhật Linh vừa đi giật lùi vừa nói:
– Hôm nay chơi thật là đã quá đi. cún, Kim Chi này, bữa sau lại đi tiếp đi.
– Hả lại bùng học nữa sao??? Thái Vũ và Kim Chi ngạc nhiên hỏi lại. thật sự là hôm nay khi đi với Nhật Linh họ đã rất mệt rồi, làm sao mà mơ tưởng đến lần sau nưa chứ. Sau khi trèo tường ra ngoài chơi, Nhật Linh kéo họ đi liên tục từ khu vui chơi cho đến siêu thị, sau đó lại tạt qua nhà hàng, quán sá ven đường. Hai chân Thái Vũ và Kim Chi như muốn gãy vì đi quá lâu và quá mệt nhưng Nhật Linh thì lại rất hứng khởi. cứ tưởng chỉ chơi một chút nhưng lại thành bùng học cả ngày. Lết cái thân tàn ma dại đi theo Nhật Linh Thái Vũ nói:
– Heo mọi à, khi nào bà mới chịu về vậy?
– Về á, bây giờ nè.
– Thật hả??? nghe được câu nói này, mắt Thái Vũ và Kim Chi sáng rực lên như bắt được vàng.
– ừ, nếu hai người không thích chơi nữa thì về.
– yeeeeee, được về rồi, yahoo. Nhật Linh này/ heo mọi này tui yêu bà nhất. Kim Chi và Thái Vũ đồng thanh. Cả hai chạy lại ôm hôn Nhật Linh thắm thiết. đẩy hai đứa bạn đang phát cuồng ra khỏi người mình, Nhật Linh nói:
– mừng đến thế sao?
– Đúng vậy!!!
– Thế thì về nhà thôi.
– Ơ, còn cặp sách thì sao? Kim Chi hỏi.
– Chờ tui xíu. Nhật Linh nói và lấy ra cái iphone 4 mới cóng ra bấm bấm rồi đưa lên tai nghe. ở hai bên, Thái Vũ và Kim Chi ghé tai lại gần nghe ké. Sau hồi chuông thứ ba thì có một người nghe máy.
– Alô.
– Quản gia Trương hả, xíu nữa ông cho người đến trường lấy cặp của tui và cún về nha, à mà quên, nhớ mang luôn cặp của người tên là Kim Chi về tận nhà nhé!
– Cô chủ à, cô lại cúp học ở trường sao? Giọng của lão quản gia lộ rõ vẻ bất lực.
– Hi hi hi, lão quản gia à, chỉ hôm nay thôi mà, giúp tui đi nhé. Thôi tui cúp máy đây.
– Tiểu thư… không đợi lão quản gia nói hết câu, Nhật Linh dã tinh nghịch cúp máy.
– Bây giờ thì về nhà thôi. Thế là Nhật Linh và Thái Vũ chia tay Kim Chi và trở về nhà.
Trong khi đó, tại cổng học viện Tinh Tú.
Ngay trước cổng trường, có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở đó với một vẻ lén lút, xem chừng có ý đồ không tốt. tên tài xé nói với tên ngồi cạnh, có vẻ là đại ca của hắn.
– Đúng năm phút nữa là ra về thưa anh, vẫn thực hiện như kế hoạch cũ chứ ạ?
– ừ, làm cho cẩn thận, không được sơ suất.
– vâng thưa anh. Bầu khoog khí lại trở lại sự bình lặng như ban đầu.
5h00.
Tiếng chuông tan học vang lên, từ các lớp học, học sinh ùa ra như đàn ong vỡ tổ, những người trong chiếc xe đen cũng bắt đầu hành động. ba gã thanh niên bước từ trên xe xuống chăm chăm nhìn vào những học sinh đang đi ra khỏi cổng trường. điều này làm cho những học sinh vô cùng khó chịu xen lấn sợ hãi. Nhìn dáng vẻ bên ngoài thì chắc hẳn đó là tay anh chị rồi, nhưng tìm ai ở học viện này mới là điều quan trọng. học sinh từng tốp đi về, những người lạ mắt vẫn lặng im quan sát.
5h15p
5h30p.
Rất nhiều tốp học sinh đã đi qua nhưng không thấy người cần tìm, mấy tên lạ mặt bắt đầu thấy nóng ruột, một tên lon ton chạy lại chỗ tên đại ca lẽ phép nói:
– Thưa anh, không thấy người chúng ta cần tìm đâu ạ.
– Đã nhìn kĩ chưa?
– Dạ, bọn em đã nhìn rất kĩ nhưng không thấy ạ.
– Thôi được lên xe. Sau khi hạ lệnh cho tên dàn em, tên đại ca lấy điện thoại ra bấm và gọi cho ai đó, trên màn hình chỉ loáng thoáng được hai chữ “ anh Hoàng”. Sau 3s thì người bên kia bắt máy.
– Alô.
Quán bar Sky.
Tạ Hoàng đang ngồi uống rượu với Bùi Thiết Quân thì có tiếng điện thoại reo, là của tên đàn em lúc nãy. Nghĩ là tên đó đã xử lí con nhỏ hột mít ổn thỏa, Tạ Hoàng nghe máy:
– Alô. Bên kia truyền lại giọng nói của tên đàn em.
– Thưa anh, không biết có ai báo động hay không mà không hề thấy bóng dáng cô ta và đám bạn ở trường.
– Chết tiệt. bọn bây làm ăn kiểu gì vậy hả? có một con nhỏ thôi mà cũng để chạy thoát. Tạ Hoàng tức giận, giộng mạnh ly rượu xuống bàn, quát lên làm nửa quán bar giật mình. – Em xin lỗi à. Người bên kia nói, giọng hối lỗi.
– Xin lỗi là được sao? Ngày mai mà còn làm hỏng việc thì đừng bao giờ gặp mặt tao nữa. tức giận, Tạ Hoàng quát sa sả vào điện thoại rồi cúp máy. Bùi Thiết Quân bên cạnh rất ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Thằng Tuấn để xổng mất con nhỏ kia rồi. làm ăn chẳng ra gì! Hừ.
– Thôi đừng bực mình nữa uống cho bớt bực mình nào. Thấy bạn đang bực bội Bùi Thiết Quân liền rót rượu cầu hòa trong lòng thầm nghĩ “ ai đã báo động cho nhỏ đó vậy nhỉ?”