Bạn đang đọc Này Gió, bao giờ anh mới trở về ?: Chương 87 (END)
CHƯƠNG 87: End
5 năm sau…
Tĩnh Thiên và Thiên Vân đã được 5 tuổi, Tĩnh Thiên có đầu óc rất nhạy với việc tính toán, còn Thiên Vân với bàn tay khéo léo của mình, cô đã thiết kế ẹ rất nhiều sợi dây chuyền, vòng đeo tay với hình vẽ ngộ nghĩnh.
___________________________________
Một ngày trời trong lành. Hôm nay hai vợ chồng Tĩnh Phong đều ở nhà. Tĩnh Phong đang ngồi làm việc trên phòng khách, còn Thiên Giai đang cặm cụi thiết kế đồ họa. Chợt hai người giật mình vì tiếng nói cười của Thiên Vân:
– Lêu lêu anh hai, có giỏi thì bắt em đây này.- Thiên Vân cầm mô hình xe của Tĩnh Thiên.
– Vân, trả đây cho anh. – Tĩnh Thiên chạy theo cô em gái.
– Không đâu, anh lại đây mà lấy, thách anh bắt được em. – Thiên Vân vừa chạy vừa lè lưỡi trêu.
– Hai đứa cẩn thận, làm gì mà chạy dữ thế ? – Thiên Giai nói với hai nhóc quậy.
Nhưng chúng dường như phớt lờ lời của mẹ chúng, vì bây giờ chúng đang chăm chú vào mô hình xe mà Tĩnh Thiên vừa lắp được. Thiên Vân có thú vui “tao nhã” là chọc phá anh hai mình. Kể cũng lạ, nếu là mọi đứa trẻ khác, Thiên Vân đã bị lãnh mấy cái tát của anh. Nhưng nhóc Thiên thì khác. Lầm lì, ít nói, tuy em có chọc phá mình đến đâu, sau đó vẫn cùng em đi chơi, đi ngủ, vẫn luôn nhường nhịn em.
Thiên Giai muốn đứng lên đi theo Thiên và Vân, cô thấy tình hình căng quá rồi. Nhưng Tĩnh Phong nắm tay cô lắc đầu nói:
– Để cho hai đứa chơi đi em, không sao đâu
Thế là cô đành ngồi xuống. Cô nói với anh:
– Anh xem, hai đứa chạy vậy có ngày té đó. Đúng là nghịch ngợm quá.
– Là em sinh ra hai đứa quỷ con đó mà.
– Chứ không phải là do anh sao?
– Được rồi vợ yêu, anh sẽ dạy lại hai con quỷ con đó, được chứ?
– Nhớ giữ lời đó.
Không yên lòng, cô đứng lên đi ra ngoài vườn quan sát, Tĩnh Phong thấy vậy cũng đi theo. Họ chỉ đứng ở cửa để theo dõi tình hình. Trên môi Thiên Vân vẫn là nụ cười rạng rỡ, cô bé vẫn luôn miệng nói với anh trai:
– Anh hai chạy chậm quá, nhanh lên nào.
– Đứng lại Thiên Vân, em không được chạy nữa. – Thiên Vân không biết rằng anh cô cố chạy chậm để cho cô dừng lại, tránh việc cô bị vấp té. Thiên Vân vẫn chạy, cô không để ý mà vấp té, khiến mô hình xe rơi khỏi tay cô, các bộ phận bị rớt ra vài thứ.
Tĩnh Phong và Thiên Giai đứng đó quan sát,Thiên Giai rất muốn chạy đến xem Thiên Vân bị thế nào, nhưng Tĩnh Phong ngăn lại. Anh muốn xem biểu hiện của con trai anh khi bị em gái duy nhất của mình làm hỏng mô hình mới nhất mà nó vừa hoàn thành.
Tĩnh Thiên thấy em gái ngã thì vội vàng chạy tới, nói lớn lên, cậu nhóc không biết có ba mẹ ở đằng sau:
– Em chạy nhanh làm gì hả? Bị té rồi thấy chưa. Cái mô hình đó em thích thì anh cho, cần gì phải giật rồi chạy cho nhanh như thế.
Nghe Tĩnh Thiên nói vậy, Thiên Vân khóc òa lên, cô bé nức nở:
– Huhuhu…anh hai mắng em….huhu..em mách ba…
– Anh đâu có mắng em. – Tĩnh Thiên đỡ Thiên Vân ngồi dậy.
– Rõ ràng là có mà. – Thiên Vân dụi mắt.
– Đau không? – Tĩnh Thiên nâng chân Thiên Vân lên hỏi.
– Đau – Thiên Vân gật đầu.
– Vậy để anh làm cái này cho sẽ hết đau. Nhưng em phải đợi anh, không được ré lên nữa.
– Ừm, anh muốn làm gì?
– Anh sẽ bím tóc cho em.
– Thật á? – Thiên Vân hỏi lại.
– Thật. – Rồi Tĩnh Thiên mở dây cột tóc của em gái, nhẹ nhàng thắt bím lại. Cậu nhóc thắt từng sợi thật kĩ, thật điêu luyện. Xong xuôi, cậu nhóc dắt em mình đến chỗ cửa kiếng trong suốt, chỉ vào đó:
– Đẹp không?
– Đẹp quá, ai dạy anh hai vậy?
– Anh thấy mẹ hay thắt cho em nên biết.
– Cám ơn hai nhé – Thiên Vân hôn chụt một cái lên má Tĩnh Thiên
– Anh cõng em vào nhà, lần sau đừng chạy nhanh vậy nữa. Té sẽ đau lắm đó.
– Em cũng không lấy đồ của anh nữa đâu.
– Em thích gì thì cứ lấy, nhưng phải nói với anh.
Rồi hai đứa nhóc đi vào nhà, khỏi phải nói Tĩnh Phong và Thiên Giai hạnh phúc đến mức nào. Họ không ngờ rằng Tĩnh Thiên “người lớn” đến thế. Thiên Vân có một người anh trai như vậy, còn mong muốn gì hơn.
Buổi tối, sau khi dụ cho “hai con quỷ con” đi ngủ, Thiên Giai đi ra ban công, nơi Tĩnh Phong đang đứng, cô nhẹ nhàng nói với anh:
– Anh vào ngủ đi, mai còn đi làm nữa.
– Ừm. Con ngủ rồi à?
– Vừa mới ngủ thôi.
Tĩnh Phong kéo Thiên Giai lại gần mình hơn, tay luồn qua kẽ tóc cô, nhẹ hôn lên đỉnh đầu ấy. Hai người cùng ngắm sao đêm. Anh nói với cô:
– Thiên Giai, anh cảm thấy mình rất hạnh phúc khi được ở bên em và con. Cám ơn em.
– Em phải là người cám ơn mới đúng. Anh cho em quá nhiều thứ.
– Còn em cho anh một gia đình.
Thiên Giai dựa vào vòng ngực săn chắc, vững vàng. Con người này luôn là chỗ dựa của cô, luôn bên cô chia sẻ những khó khăn, hỏi cô còn mong gì hơn.
Lúc đó, trong phòng ngủ của “hai quỷ con”
– Anh hai, lại đây, lại đây xem này- Thiên Vân vẫy Tĩnh Thiên.
– Em lại tính làm gì đây? – Nhóc Thiên nhảy xuống khỏi giường.
– Anh nhìn kìa – Thiên Vân chỉ vào nơi ba mẹ đang đứng, cô nhóc bụm miệng cười – Hi hi, ba mẹ đang ôm nhau đó anh hai.
– Thì giống như ba ôm em thôi.
– Không phải – Thiên Vân lắc đầu. – Ông nội nói mẹ là vợ ba nên ba yêu mẹ khác, còn em với anh là con nên ba yêu khác.
– Vậy à? – Tĩnh Thiên hỏi lại.
– Chứ gì nữa – Thiên Vân quay lại nhìn anh trai. – Anh, anh lấy máy hình đi, chụp lại hình này cho em với.
– Làm gì vậy?
– Đợi đến ngày nào đó, em sẽ cho làm triển lãm trong phòng tranh của em. Nếu không được thì bán lại cho ba mẹ. Lúc đó em sẽ mua cho anh một hộp kẹo luôn.
– Chờ chút anh đi lấy máy – Tĩnh Thiên quay vào tủ đồ, cậu nhóc cầm theo chiếc máy ảnh mà bà nội tặng khi sinh nhật. “Tách” , “quỷ anh” đã chụp được khoảnh khắc quý báu ấy, hớn hở đưa cho “quỷ em” xem. Thế là hai nhóc bụm miệng nhìn nhau cười, nghĩ đến cảnh mình sẽ có nhiều hộp kẹo, mà ba mẹ lại không biết mình chụp, hai “con quỷ” rất chi là sung sướng. Còn bên ngoài ban công, Tĩnh Phong vẫn ôm Thiên Giai trong lòng, cảm nhận lấy cảm giác hạnh phúc ấm áp của gia đình, của tình yêu mà cô mang lại. Cám ơn ông trời đã để họ về bên nhau, mặc dù đã chạy xa nhau một vòng tưởng chừng như vô tận…
~ THE END
Vậy là đã hoàn thành xong một tác phẩm đầu tay. Thực sự cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã theo dõi bài viết này của Je t’amie. Vì là tác phẩm đầu nên chắc chắn còn nhiều chỗ chưa hoàn chỉnh, mình sẽ cố gắng trong những bài viết sau. Cám ơn mọi người rất nhiều.