Bạn đang đọc Này Gió, bao giờ anh mới trở về ?: Chương 52
Hôm nay là ngày nghỉ, nên cả ba người đều ở nhà. Tích Ngọc thì rúc trên phòng nói chuyện với bạn. Tĩnh Phong ôm máy tính xuống phòng khách làm việc cùng với Thiên Giai. Thiên Giai ôm điện thoại của Tĩnh Phong chơi game. Đang chơi thì cô thấy có số gọi đến, hiển thị là :”Hai” . Cô đưa điện thoại cho Tĩnh Phong:
– Anh, có người gọi. – Thiên Giai nhớ là anh trai của Phong đang đi học ở nước ngoài, vậy tại sao anh không dùng mạng xã hội để gọi điện?
Tĩnh Phong nhận điện thoại, bật loa ngoài lên, rồi trả lời:
– Em nghe. Sao không gọi vào máy tính, rảnh tiền quá nhỉ?
– Bây giờ anh mới rảnh để gọi cho chú, sao chú lại ưa móc anh thế nhỉ? Chú biết anh không thích mạng xã hội cho lắm mà.
– Vào vấn đề luôn đi.
– Đang ngồi với người yêu à?
– Ừ, rồi sao?
Thiên Giai nghe đến đây thì giật mình, ngước lên nhìn Tĩnh Phong, nhưng anh chỉ cười với cô rồi tiếp tục nói chuyện
– Có gì đâu? Mà chú dám vượt mặt anh nhỉ, anh đến giờ còn chưa có mảnh tình vắt vai. Khi nào anh về dẫn em dâu cho anh xem mặt với nhá.
– Thế cô trên Instagram là ai vậy?
– Haha, bạn thôi nhóc.
– Hai, cái dự án bữa hai gửi cho em, em có xem qua rồi.
– Thấy sao? Ba đưa cho anh nói anh có gì chỉnh sửa, anh muốn hỏi thêm ý kiến của em. Anh rất tâm huyết vào cái dự án này, nó sẽ làm một cú ngoạn mục đấy. ( Công nhận hai người này đổi cách xưng hô nhanh thật)
– Mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng còn phần thiết kế quy mô, em nghĩ nên xem lại một chút.
– Anh cũng đang lưỡng lự chỗ đó. Có hỏi ba nhưng ba nói anh với em cứ tự làm.
– Khu đất này không phức tạp nhưng cũng không phải đơn giản. Nếu chỗ này xây trung tâm thì sau này sẽ rất phát triển. Hơn nữa, thiết kế phải chắc chắn về mọi mặt.
– Đúng vậy, nội trong vòng một năm nữa thì sẽ đặt móng, em thấy sao?
– Khoảng thời gian đó đúng là thích hợp, em sẽ gửi qua cho anh mọi thứ cần chỉnh sửa. Anh xem lại rồi đưa cho ba.
– Cám ơn nhóc. Cho anh gửi lời thăm Ngọc nhé, nói với Ngọc anh nhớ nó.
– Sến quá. Nhớ thì gọi đi. Hay gặp giờ không?
– Nó có ở nhà à?
– Ừ. Đợi chút. – Tĩnh Phong đứng dậy đưa điện thoại lên phòng cho Ngọc.
Thiên Giai nãy giờ ngồi nghe cuộc nói chuyện của hai anh em nhà họ Du thì nhận ra một điều: một khi đã liên quan đến công việc thì họ đều rất thích thú. Hơn nữa, hôm nay Tĩnh Phong không ít nói như mọi ngày. Tĩnh Phong chậm rãi bước xuống lầu, đến ngồi bên Thiên Giai. Cô hỏi:
– Là anh trai anh à?
– Ừ.
– Hôm nay anh muốn ăn gì? Em đang định đi chợ đây.
– Gì cũng được. Để anh chở em đi.
– Thôi, anh đang bận để em tự đi được rồi.
– Có chắc không đấy.?
– Được mà, chắc chắn luôn.
– Vậy em tự đi nhé, anh còn bận chút việc.
– Ừm, vậy em nấu gì cũng phải ăn nhé.
– Đương nhiên rồi, em đi đi kẻo trời nắng
– Bye anh.
Thiên Giai đi bộ đến chợ, cũng không xa lắm. Cô chọn chọn lựa lựa, cuối cùng cũng tìm được bó rau ưng ý. Bỗng có một suy nghĩ chạy qua đầu cô, hôm nay là 15/6, nghĩa là chỉ còn đúng một tháng nữa sẽ tới sinh nhật Tĩnh Phong, cô không biết mình phải làm gì cho anh cả. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định ngày hôm đó sẽ nấu cho anh một bữa thật ngon, đương nhiên sẽ không nói cho anh biết. Và bây giờ cô về nhà, chuẩn bị cho bữa cơm trưa.
_________________________________________________________________________________________
Thoáng một cái đã đến ngày 13/7, chỉ còn 2 ngày nữa thôi. Hôm nay, Thiên Giai cũng ngồi ôm điện thoại của Tĩnh Phong để chơi game. Cô và Tĩnh Phong đều không biết hôm qua Tích Ngọc đã chỉnh sửa một vài cài đặt trong điện thoại. Đang chơi game, điện thoại anh bỗng hiện lên một tin nhắn, đọc xong tin này, Thiên Giai bỗng thấy có gì đó nóng nóng trong người, giống như là ghen.
” Anh Phong, em rất thích anh. Em biết anh đã có bạn gái, nhưng em sẽ cố gắng để được trở thành bạn gái anh. Em sẽ chứng minh rằng mình tốt hơn người bạn gái hiện tại của anh. Em sẽ chờ đến một ngày em được ở cạnh anh. Yêu anh”
Thiên Giai mở một số tin khác, cũng đều có nội dung tương tự.Thiên Giai nói lớn với Tĩnh Phong:
– Anh xem đi, đây là cái gì hả?
– Chuyện gì vậy? – Tĩnh Phong hỏi lại, anh đang đau đầu vì cái dự án mới chết tiệt
– Còn chuyện gì nữa, có người tỏ tình kìa, đọc đi. – Thiên Giai ném chiếc điện thoại qua bên Tĩnh Phong. Tĩnh Phong đọc hết những dòng tin đó, khuôn mặt lạnh tanh mà bấm nút xóa.
– Em hiểu nhầm rồi. – Tĩnh Phong giải thích.
– Nhầm?? Tên anh rành rành thế kia mà nhầm được à?
– Em phải tin anh chứ. Em nghĩ anh là hạng người đó à? – Tĩnh Phong có chút lớn tiếng.
– Tin anh? Vậy trước đây cũng từng xảy ra chuyện này với em anh có tin em ngay không?
– Đừng nhắc đến mấy chuyện cũ đó nữa.
– Sao lại không nhắc? Du Tĩnh Phong anh có thấy anh quá đáng lắm không hả?- Thiên Giai nói lớn
– Ai là người quá đáng? Em cũng vừa phải thôi chứ. -Tĩnh Phong rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn thẳng vào Thiên Giai.
– Ý anh là muốn nói em quá đáng phải không? Thế Khải là bạn em, em mới chỉ nhận được vài tin nhắn chúc ngủ ngon. Còn anh thì sao? Nếu không phải em vô tình phát hiện thì sao chứ?
– Em… sao em lại không tin anh?
– Em đã từng tin anh, vậy anh nói đi, chuyện này có thể để em tiếp tục tin anh à?
– Anh đã nói đây chỉ là sự vô tình mà thôi.
– Anh ở đó mà nói với cái vô tình của anh đi.
– Em.. – Tĩnh Phong đá vào chiếc ghế khiến nó ngã lăn ra nền nhà, anh bực bội đi lên phòng, đóng mạnh cửa vào. Thiên Giai cũng tức giận.. Khi không tin nhắn đó lại đến như vậy, lại là tin từ nhiều người, bảo cô không có chút ghen sao được. Nghĩ vậy, Thiên Giai lấy một ít đồ bỏ vào balo, mở cửa bắt xe buýt chạy tới trường tìm Thiệu Lâm và Song Khuê. Tĩnh Phong sau đó một lúc lâu thì xuống lầu, nhưng anh không thấy Thiên Giai đâu cả, anh cũng không muốn đi tìm cô làm gì.
Còn Thiên Giai, sau khi đến kí túc xá, liền được chào đón “nồng nhiệt”:
– Cô còn về đây làm gì hả, bạn bè mà thế à? – Thiệu Lâm trách móc
– Cho mình xin lỗi mà – Thiên Giai cười
– Không cho, có người yêu rồi nên bỏ bạn – Song Khuê chen vào
– Hic, thế thì thôi vậy.
– Nè, sao tự nhiên lại đến đây vậy? – Thiệu Lâm kéo tay Thiên Giai vào phòng hỏi
– Ngồi xuống đi rồi mình kể cho- Thiên Giai
Sau đó, cô kể hết mọi chuyện lúc nãy cho Thiệu Lâm và Song Khuê nghe
– Chà, rắc rối rồi đây – Thiệu Lâm tặc lưỡi
– Thế hai người có định giảng hòa không? – Song Khuê hỏi
– Hai ngày nữa là sinh nhật anh ấy rồi, mình không biết phải làm sao nữa – Thiên Giai trả lời
– Quả là cơ hội tốt để làm hòa. Yên tâm đi, ngày hôm đó hai người sẽ hết giận nhau thôi – Thiệu Lâm an ủi
– Ừ, hy vọng là thế.
– Giờ thì chuẩn bị ăn tối nào. Hôm nay tụi mình làm gì đó ngon ngon đi – Song Khuê
– OK, đi chợ thôi – Thiệu Lâm kéo tay hai đứa bạn. Thiên Giai cũng đi cùng, cô muốn để cho tâm trạng mình được khá lên một chút, chuẩn bị cho những ngày sắp tới.