Bạn đang đọc Này Gió, bao giờ anh mới trở về ?: Chương 33
20p trước- nhà Tĩnh Phong
-Tích Ngọc, dậy đi, coi nhà cho anh đi công chuyện – Tĩnh Phong gọi
-Anh, anh đi đón chị ba hả? Cho em đi với – Tích Ngọc chạy vội ra ngoài.
-Không được.- Tĩnh Phong cương quyết
-Đi mà anh ba, cho em đi đón chị ba với.- Tích Ngọc năn nỉ
-Anh nói không là không.
-Cho em đi đi mà. Em cũng rất muốn thấy mặt chị ấy
– Không nói nhiều, ở nhà ngoan ngoãn đi. Lúc về nhà rồi em cũng thấy mặt thôi – Tĩnh Phong dỗ dành
-Không thèm. Anh đi luôn đi – Tích Ngọc quay lên phòng
-Em ở nhà đừng có mà giở trò. Có chuyện gì em chết với anh – Tĩnh Phong lên xe, để lại một câu nói sắc lạnh
” Ặc, sao anh biết mình chuẩn bị giở trò chứ? Anh ba, cứ đợi đi, anh sẽ biết tay em”
-Không thèm, đồ đáng ghét- Tích Ngọc làm bộ đá cái chậu hoa trước cửa, vùng vằng bỏ vào nhà
Tĩnh Phong cho xe chạy ra ngoài rồi bước xuống khóa cửa lại. Anh lắc đầu, thật bó tay với cô em gái này mà !!
……………………………………..
Tới nhà, anh mở cửa, chạy xe vào, đỡ đồ giúp Thiên Giai
-Phòng của em trên này, em đi theo anh
-Vâng – Thiên Giai gật đầu. – Cô nhận ra, phòng mà Tĩnh Phong chỉ cho cô cũng là phòng ngay cạnh phòng của anh. Tĩnh Phong chờ Thiên Giai đứng bên cạnh mình, anh mở cửa phòng:
-Vào đi, phòng này là của em.
Thiên Giai nhìn vào trong. Ai thế kia, sao lại nằm trong phòng này??
-Anh, kia là – Thiên Giai vừa chỉ vừa quay lại hỏi anh
-Hả? Dậy mau con bé kia – Tĩnh Phong la lớn
-Ưm, đang ngủ mà. Ai vậy?? – ” Cô gái” trên giường mơ màng.
-Dậy nhanh – Tĩnh Phong bước tới kéo cô em siêu quậy của mình
-A, Phong, anh về rồi. Em nhớ anh đến chết được – Tích Ngọc ôm lấy Tĩnh Phong
-Gì chứ? – Tĩnh Phong chưa biết nên xử trí sao thì Tích Ngọc lại nói thêm:
-Ai nha, người ta đi xa về, nhớ anh muốn chết. Vậy mà anh lại lạnh lùng với em là sao? Có đáng là người yêu em hay không vậy? – Tích Ngọc nhéo mũi, nháy mắt với anh. Thiên Giai chỉ biết đứng nhìn. Cô ấy nhìn qua là biết mọi sự đều hơn cô. Thực ra lúc đầu cô nghĩ cô ấy chính là Tích Ngọc. Nhưng nhìn cái điệu bộ ấy, lời nói thân mật ấy thì thực không phải. ” Anh lừa tôi, Tĩnh Phong. Người yêu anh quay về, anh để tôi ở đây như con rối “- Thiên Giai nghĩ, âm thầm kéo chiếc va-li xuống nhà
-Này anh, cô gái kia là ai mà dám vào nhà của chúng ta vậy? Anh dám có người khác trong thời gian em đi nước ngoài sao? Anh hứa anh luôn bên em mà – Tích Ngọc khoác tay Tĩnh Phong, chỉ vào Thiên Giai, trưng ra bộ mặt nhõng nhẽo
-Thiên Giai, em đi đâu vậy? – Tĩnh Phong gọi lớn, anh bỏ tay Tích Ngọc ra , chạy tới kéo tay Thiên Giai – Em làm cái gì vậy?
-Người yêu anh về rồi, em còn ở đây làm gì nữa? – Thiên Giai nhìn thẳng vào mắt anh
-Tích Ngọc, dừng ngay cái trò đó lại. Em đừng để anh nói lần thứ hai – Tĩnh Phong quay về phía Tích Ngọc, lạnh giọng
” Tích Ngọc, chẳng phải là…” Thiên Giai nghĩ
-Anh à, đúng là em có hơi giống Ngọc thật nhưng em đâu phải Ngọc – Tích Ngọc vẫn cố đùa anh
-Vậy thì.. ngưng tiền tiêu vặt 2 tháng, không điện thoại, không đi chơi, không máy tính, không tiểu thuyết hai tháng. Nếu muốn, chúng ta có thể thương lượng – Tĩnh Phong chiếm ưu thế
-Anhh , quá đáng vừa thôi. Được rồi, em không phá nữa, anh đừng có cắt hết mấy thứ đấy của em – Tích Ngọc la lớn
-Còn tùy vào thái độ của em, mau xin lỗi chị đi – Tĩnh Phong vẫn lạnh giọng. Anh lấy chiếc va-li từ tay Thiên Giai – Đưa cho anh, em vào nghỉ đi
-Chị, chị qua đây em muốn nói – Tích Ngọc kéo tay Thiên Giai về phòng mình, không để cho Thiên Giai kịp phản ứng . Cô đóng cửa lại . – Chị à, em xin lỗi, khi nãy em chỉ là muốn trêu anh ba một chút thôi – Cô đưa ngón tay lên minh họa – Chị đừng giận, đừng hiểu lầm anh ba, tội nghiệp ảnh. Tại trước đó em xin đi đón chị mà anh ba không cho nên em mới đùa anh ấy một chút. hihi – Tích Ngọc cười
– Không sao đâu. Chị không để bụng đâu. Em yên tâm – Thiên Giai nói
-Em cho chị biết một bí mật. Chị là người con gái đầu tiên anh ba em cho vào nhà đấy. Bạn em có đến anh cũng đuổi qua nhà lớn hết. Anh nói làm ồn ào, anh không thích
-Thật à? Anh của em kĩ tính quá
– Đúng đó chị, chị mà ở với anh của em thêm vài ngày nữa chị sẽ có những phát hiện cực kì mới. HIện giờ thì em không thể cho chị biết được đâu
– Đợi chị khám phá ra, chị sẽ nói cho em biết. Mà em cũng thích đọc tiểu thuyết hả?
-Em mê tiểu thuyết lắm ý.
Cả hai nói chuyện một lúc lâu, đến lúc Tĩnh Phong bước vào với bộ mặt hình sự cùng giọng nói lạnh lùng thì cả hai mới nhận ra: đã tối.
-Em làm gì vậy Tích Ngọc, sao không để chị nghỉ ngơi mà lại lôi qua bên này làm gì?
-Anh đừng có độc chiếm như vậy chứ, nói chuyện mà cũng không cho sao? – Tích Ngọc
-Em mau xuống nấu cơm đi
-Để đó em làm cho. Tích Ngọc, em đi tắm rửa đi – Thiên Giai
– Để em giúp chị . Đi nào.- Tích Ngọc kéo Thiên Giai đi trước mặt Tĩnh Phong. Nhưng anh nhanh hơn, kéo Thiên Giai về phía mình
-Em đi xuống mau đi. Còn em , Thiên Giai qua bên phòng tắm rửa đi, nhanh chóng rồi xuống ăn cơm.
-Dạaa -Cả hai đồng thanh nhưng ỉu xìu, anh thiệt là. Thiên Giai về phòng mình nhanh chóng tắm rửa. Tích Ngọc xuống bếp. Tĩnh Phong nói để anh giúp cô, nhưng cô giận rồi nên một mực đòi làm một mình, không cho anh đụng tay vô. Anh cũng chỉ biết lắc đầu, dọn chén đũa lên rồi ra bàn ăn ngồi đợi.
-Anh không giúp Tích Ngọc à? – Thiên Giai đứng bên cạnh anh, vừa lau tóc vừa hỏi
-Nó không có cho anh làm- Tĩnh Phong trả lời.
-Để em vô bếp giúp
-Ở đây đi – Tĩnh Phong kéo tay cô
-Sao mà được. Anh nghĩ sao khi em cũng là con gái lại ngồi ở đây chơi, để cho Ngọc trong kìa làm một mình? – Thiên Giai nhìn anh, gỡ tay anh ra. Cô đi vào trong. Đột nhiên trong đầu anh lại có suy nghĩ ” Em là bạn gái tôi hay bạn gái Ngọc vậy hả?” ( haizz, bó tay anh luôn rồi đấy )
Ăn tối, dọn dẹp xong, Tích Ngọc lại vào phòng Thiên Giai chơi với cô. Có tiếng của Tĩnh Phong ngoài cửa vọng vào:
-Tích Ngọc, về phòng học bài đi, mai còn đi học
-Em biết rồi – Tích Ngọc đáp . Vậy là cô đành chào Thiên Giai về phòng, bước ra cửa không quên liếc Tĩnh Phong một cái. Anh vẫn dửng dưng khiến cô tức chết. ” Hừ, đợi đi, ưa độc chiếm chị Thiên Giai à? Không dễ đâu anh ba” – Tích Ngọc nghĩ thầm..
-Còn em ngày mai có đi học không? – Tĩnh Phong bước vào phòng hỏi Thiên Giai
-Đương nhiên là có. Nhưng… mà anh để em tự đi nhé
-Không được, đi chung
-Đi mà, em có thể tự đi
-Sao mà như vậy được?
– Được mà, anh yên tâm đi.
-Em ngủ đi. Mai tính.- Tĩnh Phong quay ra ngoài. Anh thật sự lo lắng cho cô, sao cô không hiểu cho anh cơ chứ. Giờ trên đường bao nhiêu nguy hiểm , nhỡ cô có mệnh hệ gì anh chịu sao thấu…Anh quay về phòng, cố ép mình vào giấc ngủ nhưng không sao ngủ được.