Bạn đang đọc Này! Đồ Lì Lợm… Có Về Với Anh Ko Thì Bảo: Chương 22
_ Mẹ ơi ! Ba đâu rồi hả mẹ… HyHy muốn có ba bên cạnh cơ – Đứa bé nhok 5 tuổi lay lay tay hỏi mẹ
_ Thiên Hy ngoan, ba con rồi sẽ về nhanh thôi ! Thiên Vỹ àh, con đem Thiên Hy ra ngoài chơi với Thiên Kỳ đi – Người mẹ quay qua đứa bé trai 10 tuổi nói nói, rồi bước thẳng vào phòng
_ Anh Thiên Vỹ àh… Mẹ với ba sao vậy, hay là họ hết thương HyHy rồi hả anh ?
_ HyHy ngoan, làm gì có chuyện đó, chắc do ba mẹ bận nhiều công việc quá thôi, bây giờ chúng ta cùng ra ngoài chơi với Kỳ Kỳ đi
Nói rồi cậu bé dắt cậu bé ra ngoài sân chơi
………
~~
_ Bà ơi ! Ko xong rồi… – Người đàn ông tức tốc chạy vào, khuôn mặt lo sợ tột độ nhìn 3 đứa con trước mặt rồi nói nhỏ gì đó vào tai người phụ nữ đang ngồi đó, lậi tức khuôn mặt của người phụ nữ đanh lại nhìn 3 đứa con của mình, ánh mắt đau xót, nhưng rất kiên quyết rồi bà ta bỏ lên lầu với người đàn ông, làm ba đứa trẻ nhìn nhau lắc đầu ngây thơ
Đứa trẻ lớn cũng lần lượt bỏ lên lầu để lại hai đứa trẻ nhỏ kia với khuôn mặt ngây ngô nhìn nhau cười đùa
……… Sáng hôm sau…..
Người phụ nữ chuẩn bị 3 chiếc va li trước mặt 3 đứa trẻ đang còn ngây ngô, riêng người anh cả có gì đó lạ lắm cứ im lặng suốt như biết trước mọi chuyện sắp xảy ra vậy
_ Các con… Mau biến khỏi căn nhà này đi, cái con thật là phiền phức, gây cho ta ko biết bao nhiêu là chuyện, chúng ta ko thể nuôi các con nữa, mau đi đi- Người phụ nữ đôi mắt đanh lại nhìn ba đứa trẻ giận dữ
_ Mẹ ơi ! Mẹ làm sao thế ? HyHy ko thích mẹ như thế đâu ? Mẹ đừng đùa nữa- đứa bé gái, đôi mắt long lanh, miệng chúm chím thỏ thẻ nói
_ Ta ko đùa.. Thiên Hy, con đừng gọi ta là mẹ nữa, ta nghe chướng tai lắm
_ Mẹ… Sao mẹ lại nói như thế với HyHy, nhỡ HyHy buồn thì sao, Kỳ Kỳ ko muốn em HyHy buồn đâu – Đứa bé trai nhìn thẳng người phụ nữ nói, rồi nép sát người cô bé ra sau lưng mình
Người phụ nữ nhìn thấy cậu bé nói như thế, miệng liên tục bắp lắp như cố nói gì đó, nhưng rồi lại lắc đầu quát ba đứa trẻ
_ Cút đi.. Đi hết điiii ! Quản gia Trương, mau đuổi 3 đứa trẻ này ra khỏi nhà cho tôi, tôi ko muốn nhìn thấy mặt của chúng nữa
_ HuHu… Mẹ ơi… Đừng mà… Huhu.. HyHy xin lỗi tại HyHy ko ngoan mà… ,mẹ ơi… Đừng bỏ con , con sợ lắm… HuHu…. Mẹ ơi… – đứa bé khóc òa lên , tay cứ với về phía người mẹ trong vô vọng trong khi đang có hai người bảo vệ đến lôi cô đi- MẸ ƠIIIIII ! – Đứa bé gái hét lên rồi ngất lịm đi….
~
_ Đừng .. Đừng mà… Đừng đuổi tôi mà – HyHy hét toáng lên khi vừa mơ về giấc mơ của 12 năm trước.., người nó lạnh run
Nó phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng bệnh của Hạo Nguyên, bên cạnh là cậu vẫn đang say giấc nồng, HyHy đang nằm trong vòng tay của Hạo Nguyên
HyHy cựa quậy, ko may đã đánh thức cả Hạo Nguyên dậy :
_ Cậu dậy rồi àh.. Tôi xin lỗi đã làm phiền cậu thế này – HyHy nhìn Hạo Nguyên đôi mắt long lanh như có nước
_ àhhh ko… Ko có gì – Hạo Nguyên ấm núng, mặt đỏ lự , rồi lập tức rút cánh tay khỏi người HyHy, HyHy nhanh chóng đứng dậy rồi vội vàng vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh ngủ… Còn Hạo Nguyên nhìn khuôn mặt ngáy ngủ của HyHy nãy giờ mà ko khỏi buồn cười, môi cậu mỉm cười nhẹ, khuôn mặt khi ngáy ngủ của HyHy trong thật là dễ thương ko chiệu đc , có lẽ lâu rồi cậu chưa cười nhiều như thế này thì phải….