(Làm nũng) Anh ôm em qua đi.
(Bất đắc dĩ chiều chuộng) Bé heo lười.
(Hôn môi) A… Ân
Tiếng đàn ông thở dốc.
(Hoảng hốt) Anh… nhẹ chút!
(Dịu dàng) Anh sẽ rất nhẹ nhàng.
Hài hòa êm ái: Duy trì liên tục 15 giây.
…
Trên YY đang phát phúc lợi của Cam ngọt, ngay khi câu đầu tiên phát ra, Tịch Du đã cảm thấy có vấn đề. Cho tới tận khi nghe thấy thanh âm của Cổ Ý, lời kịch của anh không giống với trong trí nhớ của cậu, lúc này Tịch Du mới phát hiện ra, cậu bị Cam ngọt chơi xỏ.
Du lai du khứ: Anh!
Cam ngọt: ( ̄ー ̄) Cổ Ý, sinh nhật vui vẻ!
Du lai du khứ: Ừa ^_^
Du lai du khứ: [email protected]#%&
Cam ngọt: Nè, hai người các cậu kiềm chế chút đi.
Tịch Du xác định mic đã tắt rồi mới chất vấn Cố Lẫm: “Có phải anh đã sớm biết hay không?”
Cố Lẫm thành thật trả lời: “Anh không biết, Cam ngọt chỉ đưa anh kịch bản.” Tịch Du không tin, cứ nhìn anh, mong có thể nhìn ra chứng cứ chứng minh anh nói dối, nhưng vẻ mặt của Cố Lẫm vẫn thản nhiên như không, hiển nhiên chẳng thấy chột dạ vì đuối lí. Nếu không phải diễn xuất của anh quá tốt thì chính là cả hai người họ đều bị Cam ngọt lừa.
Chỉ là một người tức giận, một người nhìn có chút hả hê.
Cố Lẫm thấy Tịch Du bĩu môi, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, an ủi: “Không sau đây, đó cũng không phải chuyện gì lớn.”
Tịch Du nhẹ nhàng vươn tay đập lên vai Cố Lẫm. Ai nói thu âm từ YY rất khó nghe, không quá rõ ràng, không có cảm xúc vậy?
Cam ngọt còn đang ồn ào trên khung bình luận.
Cam ngọt: Thế nào, Du Du phối không tệ chứ?
YY: Thật tốt, Quả Cam cực khổ rồi.
YY: Đang vừa che mặt vừa nghe o(*////▽////*)q
…
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ: Cam ngọt, anh thật quá đáng!
Bởi vì acc nhỏ của cậu cũng bị mặc áo hồng, vậy nên không bị chìm trong đại dương spam mênh mông.
YY: Có gì hot?
Một cô bạn thông minh nhận ra có vấn đề, nếu như Tịch Du biết trước chuyện này hẳn là sẽ không tức giận.
Cam ngọt thành thật nói, nhưng mà từ phản ứng của cậu ta cũng đủ biết sự ranh ma trong lòng cậu.
Cam ngọt: Kỳ thực tôi đã nghĩ biện pháp để lấy được âm thô của Cổ Ý và Du Du làm thành kịch, hai người bọn họ hoàn toàn không biết tôi sẽ làm như thế.
Cũng nhờ có Cam ngọt mà mọi người mới có thể nghe được bộ kịch ấy ấy như thế, thấy Cam ngọt nói vậy, ai cũng lên tiếng phụ họa.
YY: Cam ngọt là gấu.
YY: Quả nhiên là đồng đội (heo) tốt.
YY: Quả Cam cẩn thận Du Du mang theo đại thần trả đũa cậu nha.
Cam ngọt: Đại thần, lão ấy cam tâm tình nguyện để tôi làm thế mà.
YY: (chuyển mic) Cầu hỏi đại thần có cảm nghĩ gì với bộ kịch CP ấy ấy đầu tiên với Du Du?
Tịch Du thấy bàn tay của Cố Lẫm hướng tới bàn phím ngày càng gần, dường như dự định trả lời câu hỏi, vội vàng chiếm lấy quyền chủ động. Vì vậy các fan có thể thấy được một loạt ám hiệu.
Du lai du khứ: ¥%GFGHBNHKJ
Gần 5 phút kịch ngắn ngủi rất nhanh đã kết thúc, mọi người nghe còn chưa đã, bởi vì đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng được nghe kịch hai người hợp tác. Dù sao chức vụ chính thức của Du Du là trang trí, không có ý phát triển sang lĩnh vực CV.
Cam ngọt tiếp tục lên mic trêu chọc: “Mọi người đừng ghi âm nhá! Đây chính là tác phẩm H tiêu biểu đầu tiên của Du Du nha (nhấn mạnh, kéo dài).”
Mọi người phối hợp.
YY: Vâng, không ghi âm.
YY: Đã quên ghi âm *chỉ tay*
YY: Nhà em rất ồn, thực ra vừa rồi em chưa từng nghe thấy gì (つ﹏つ)
…
Thế là, vì Cam ngọt làm ra một bộ kịch ngắn như thế, Tịch Du bị người ta trước sau trái phải “tấn công”. Nhưng cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Cậu nhớ rõ phần kia, khi cậu ghi âm không phải rất dài, lúc đó vì quá mất tự nhiên nên chỉ thu được một chút, nhưng phần Cam ngọt phát ra tuyệt đối dài hơn rất nhiều trong trí nhớ của cậu.
Tịch Du quyết định lát nữa phải đòi file kịch về, tỉ mỉ nghe kỹ xem rốt cuộc có đúng đoạn cậu ghi âm hay không, hay là bị ghép với cái khác.
Tiếp theo đó, buổi biểu diễn riêng của Cổ Ý, phần hát liên tục. Đêm có chút khuya, mặc dù ca khúc của anh tiết tấu rộn ràng vui vẻ, nhưng vẫn không tránh được cơn buồn ngủ kéo tới, Tịch Du vốn ngồi trên đùi Cố Lẫm, duy trì mãi một tư thế, đầu cứ gật gà gật gù. Cố Lẫm thừa dịp cắt bớt bài hát, nhanh chóng tắt mic.
“Mệt rồi?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Tịch Du mơ màng “ừm” một tiếng.
Cố Lẫm đổi tư thế ngồi của cậu, đối mặt với ảnh, khóa ngồi trên đùi anh. Thay đổi như thế giúp cậu thoải mái hơn nhiều, Tịch Du quen thuộc vươn tay ôm lấy vai anh, ngoan ngoãn tựa vào một bên mà ngủ.
Theo dự định, vốn lúc này Cổ Ý đã phải kết thúc ca hội rồi, nhưng nào ngờ các fan quá nhiệt tình, lại trò chuyện thêm vài câu.
Anh vừa nhìn khung bình luận vừa trả lời vấn đề.
Ví dụ như: Âm thô của kịch gì gì đó đã giao rồi. Gần đây tiếp kịch gì gì đó. Đối với việc kịch gì gì đó bị hãm hại, thực ra tôi cũng không biết rõ lắm, mọi người đi hỏi chuẩn bị ấy.
YY: Cầu Du Du ra đây.
Thanh âm của Cố Lẫm lập tức chuyển thành nhẹ giọng từ tính: “Suỵt, em ấy đang ngủ.”
YY: Cầu miêu tả tư thế lúc này của thần tượng và Du Du.
Cố Lẫm cười khẽ một tiếng, mờ ám trả lời: “Có thể là như các cô đang tưởng tượng đó.”
YY: Tư thế cưỡi ngựa?
YY: Lưng đối lưng?
YY: Vắt chân lên cổ?
…
Kết quả là mọi người thi nhau đoán mò.
Tịch Du lầm bầm vài tiếng bên tai Cố Lẫm, thanh âm rất nhỏ. Cố Lẫm cảm thấy chắc là cậu ngồi khó ngủ.
Anh lên mic nói với mọi người một tiếng: “Tôi ôm Du Du lên giường đi ngủ.”
Phía dưới lập tức không biết xấu hổ mà gào.
YY: Màn nửa đêm bắt đầu rồi o(*////▽////*)q
YY: Thần tượng, dịu dàng chút nha.
Cố Lẫm trở lại, bất đắc dĩ nhìn đám ngôn từ sắc bén của hủ nữ.
Thời gian đã muộn, Cổ Ý bảo mọi người nên đi ngủ, trong số những người thức đêm có không ít học sinh.
Xuyên tạc xong nguyên nhân, mọi người thể hiện em hiểu mà rồi giải tán.
Cố Lẫm rời khỏi phòng YY, chợt Cam ngọt gõ tới.
Cam ngọt: Cổ Ý?
Du lai du khứ: Ừ.
Sau đó liền thấy Cam ngọt gửi qua một file. Lưu tên “o(*////▽////*)q”.
Cố Lẫm nhân cơ hội hỏi.
Du lai du khứ: Đoạn H 6 giây kia cậu lấy đâu ra = =
Cam ngọt: Σ(°△°|||) Tôi giết, lỗ tai anh là lỗ tai cún à?
Du lai du khứ: ^_^ Cậu cho là chút thanh âm đó có thể lừa tôi sao?
Cam ngọt: o(╥﹏╥)o Bởi vì Du Du không chịu thu âm dài nên tôi đành bỏ thêm tiếng của mình vào, tôi đã cố gắng hết sức.
Du lai du khứ: Đúng là cậu đã vất vả rồi.
Cam ngọt: ﹁_﹁ Cũng chỉ có mình anh nghe ra.
Bởi vì chỉ là tiếng thở dốc, lại có BGM che chắn, ngay cả cậu ta cũng khó mà nhận ra tiếng hai người khác nhau ghép vào.
Du lai du khứ: ^_^
…
Tuy rằng Tịch Du kiên trì làm phục hồi, nhưng rõ ràng chính cậu cũng không thấy được hiệu quả. Chân cậu vẫn không có cảm giác gì, thật không hiểu Thẩm Thiên làm sao nhìn ra được chân cậu béo lên.
Ngón tay cái cùng ngón trỏ vòng lại có thể ôm lấy cẳng chân, còn thừa ra chút khoảng cách. Đôi chân này, gầy đến đáng sợ, thoạt nhìn giống như suy dinh dưỡng.
Cánh tay cậu luôn được rèn luyện, bởi vì thường xuyên ngồi nên lực cánh tay rất lớn. Hai tay chống lên tay vịn đỡ thân thể tiến về phía trước, nét mặt nhăn nhúm có thể thấy được động tác này vô cùng mệt mỏi.
Nắng hè chói chang, mặc dù có mở máy điều hòa, nhưng sau lưng cậu vẫn ướt đẫm mồ hồi. Trong nháy mắt khi đôi chân tiếp xúc với mặt đất, Tịch Du không có cảm giác đang đứng, hoàn toàn dựa vào sức hai tay chống đỡ, nếu cứ buông ta, nhất định sẽ ngã xuống.
Tịch Du nghĩ vậy, cũng làm như vậy.
Chân cậu căn bản không có sức, làm sao có thể đỡ được trọng lượng cơ thể. Cậu nặng nề ngã xuống đệm nhưng vẫn thấy rất đau. Tịch Du ngơ ngác nhìn hai bàn tay đã bị ma sát đến đỏ ửng, sau thời gian dài huấn luyện, ngón tay cậu đã kết thành vết chai. Cậu co quắp ngồi dưới đất.
Mặc dù Thẩm Thiên đã nói, chỉ cần nỗ lực thêm một chút, dựa vào trị liệu ở nước ngoài, hai chân cậu có thể hồi phục như cũ. Nhưng đó chỉ là có khả năng… Thân thể của mình, mình là người hiểu rõ nhất. Tịch Du bi quan suy nghĩ, làm sao có cái kỳ tích như thế, cậu đã sớm không ôm bất cứ hy vọng gì, rồi lại lần lượt có những khát vọng bé bỏng mọc lên trong lòng.
Thật sự rất muốn đứng lên, ngồi lâu như vậy, rất mệt mỏi.
Không ngờ trở thành tàn phế đã lâu, tâm lý chịu đựng của cậu cũng yếu ớt đi. Mỗi khi vừa nghĩ tới hai chân của mình, Tịch Du lại không khống chế được cảm xúc.
Cố Lẫm không ở bên cạnh cậu, sẽ không ai chê cười cậu. Tịch Du gắt gao bịt miệng mình, phát ra thanh âm nức nở nho nhỏ, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống. Cái đệm ướt một góc, trở thành màu xanh lá đậm.
Tịch Du lén lút một mình trút bỏ khổ sở trong lòng.
Nhưng cậu lại quên mất Thẩm Thiên.
Khi Thẩm Thiên bước vào đã thấy Tịch Du từ xa đang ngồi yên không nhúc nhích, tưởng rằng cậu nghỉ ngơi, thế nhưng càng tới gần lại càng thấy kỳ lạ.
Biên độ vai run lên tuy rằng rất nhỏ, nhưng Thẩm Thiên vẫn quan sát thấy. Anh chậm rãi đến gần, Tịch Du nghe được động tĩnh, vội vàng lấy tay lau, che giấu nước mắt.
“Du Du, làm sao vậy?”
Tịch Du lắc đầu: “Không có việc gì.” Thanh âm có chút khàn.
Thẩm Thiên ngồi xuống đối mặt với cậu. Tịch Du cúi đầu thì Thẩm Thiên lấy tay nâng mặt cậu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, chẳng thể nào giấu được đôi mắt sưng đỏ. Đúng như anh dự đoán, vừa rồi Tịch Du đã khóc.
Tịch Du vô lực giãy khỏi bàn tay Thẩm Thiên mà không được, đành phải thôi, nhìn sang hướng khác né tránh.
“Vì sao em khóc?” Thẩm Thiên hỏi thẳng, mấy lời khách sáo chỉ tổ tốn thời gian, còn không bằng nói thẳng.
Nhưng để xem đối phương có chịu nói hay không.
Hai phiến môi không ngờ vẫn mím chặt, không nhúc nhích. Tịch du không muốn trả lời vấn đề này.
Người xung quanh đều bận rộn, không ai chú ý tới bên này.
Thẩm Thiên tựa đầu sát vào, uy hiếp nói: “Em không nói, anh sẽ hôn em.” Lại sát thêm một chút, “Thật sự sẽ hôn đấy.”
Tịch Du không phản kháng, trái lại Thẩm Thiên cảm giác được trên mu bàn tay mình ướt át, sau đó nghe thấy tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của cậu: “Bác sĩ có phải ai cũng thích lừa người ta hay không?”
Ngay từ đầu, Thẩm Thiên không hiểu ý của cậu, ăn ngay nói thật: “Còn tùy vào đối tượng, nếu là “nam bệnh nhân” hợp khẩu vị của anh, anh sẽ rất kiên trì lừa gạt.”
Thẩm Thiên trả lời xong, lập tức bị Tịch Du lườm.
Anh thu lại vẻ cợt nhả, khôi phục bình thường, đứng trên lập trường của bác sĩ mà nói: “ Để đương sự biết được bệnh tình là quyền lợi của người ta, bác sĩ không thể giấu diếm, bản thân anh cũng không tán thành “lời nói dối thiện ý”, bởi vì rồi một ngày nào đó họ vẫn phải đối mặt với hiện thực.”
Tịch Du xiết chặt tay, rồi lại thả lỏng ra.
“Vậy nên Du Du, em đừng bỏ cuộc.” Thẩm Thiên đặt tay lên đùi Tịch Du, nhéo nhéo. “Rồi sẽ tới một ngày, chỗ này, sẽ có cảm giác. Cái gì cũng không thể biết trước, vì sao không tin vào hy vọng thành công?”
“Thành công?” Tịch Du hỏi ngược lại.
Thẩm Thiên nghiêm túc gật đầu.