Nắng ban mai xuyên qua khe rèm cửa sổ, dịu dàng lướt trên gương mặt Tịch Du. Cậu mơ màng mở mắt, khung cảnh nhìn thấy đầu tiên là đèn chùm quen thuộc trên trần nha. Tịch Du hơi giật mình, cả người đau đớn cực kì, đầu cũng rất đau. Ký ức tối hôm qua ùa về như thác đổ, rõ ràng như tái hiện trước mắt.
Cái chai chứ chất bôi trơn vẫn còn ở ngay bên khuỷu tay mình, Tịch Du không biết có phải nên cảm ơn anh Tử Duệ đã dự kiến trước được tình hình mà tặng một món quá rất phù hợp hay không.
Quay người một cái, cậu liền trông thấy người đàn ông nằm bên cạnh. Cố Lẫm chưa tỉnh lại, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng khẽ vương nụ cười, nhất định đang có giấc mộng đẹp.
Cuối cùng hai người cũng làm, không có sự hoảng loạn vô thố như trong tưởng tượng, trái lại rất an tâm. Quan hệ của hai người cũng thân mật hơn rất nhiều.
Vừa xốc chăn lên, Tịch Du đã lập tức đắp xuống. Cậu không mặc quần, lại nhìn qua bả vai trần của Cố Lẫm lộ bên ngoài chăn, Tịch Du nghĩ: Lẽ nào anh Cố Lẫm cũng không mặc gì?
Thế nhưng, vị trí của xe lăn có chút xa, Tịch Du muốn tự ra ngăn tủ lấy đồ, chỉ có thể thừa dịp anh chưa tỉnh lại mà sửa sang lại cho ổn thỏa.
Cậu cẩn thận vươn tay, rất sợ ngã xuống sẽ đánh thức anh tỉnh lại. Thắng lợi ở ngay trước mắt, Tịch Du cố vịn lấy tay vịn của xe lăn.
Chát…
Trong phòng ngủ yên tĩnh vô cùng vang lên âm thanh rất nặng.
Tịch Du vội vàng quay đầu lại, căm tức nhìn Cố Lẫm: “Anh đánh mông em làm gì, dê xồm!”
Cố Lẫm ngáp một cái, buồn cười nhìn tư thế nằm úp sấp của Tịch Du, hơn nữa từ góc độ của anh có thể nhìn thấy hết cảnh xuất phấp phới như ẩn như hiện.
Cố Lẫm giả như kinh ngạc, muốn kiểm tra bộ phận phía sau của Tịch Du: “Cho anh xem nào, phía sau có bị thương không?” Tuy rằng hôm qua đã bôi thuốc cho cậu rồi, nhưng cũng không thể đảm bảo có tác dụng.
Tịch Du đâu có chịu, hôm qua uống say mới mơ màng bị anh ăn mất. Hiện tại sáng sớm, cậu rất tỉnh táo nha. Động tác của cậu nhanh chóng kéo chăn lên che đi thân thể mình, ngay cả người đau đớn cũng quên luôn.
Bởi vì cậu kéo như thế, phía bên Cố Lẫm hoàn toàn lộ ra. Tịch Du nén giận trừng mắt nhìn quần lót của anh: “Tối hôm qua sao anh không mặc quần giúp em?” Bản thân anh lại tự mặc quần che đi bộ phận quan trọng.
Cố Lẫm cười, đùa giỡn nói: “Như vậy trông thú vị hơn.”
Cái gì thú vị! Da mặt của anh Cố Lẫm thật là càng ngày càng dày o( ̄ヘ ̄o#) Để đảm bảo công bằng, Tịch Du thừa dịp Cố Lẫm không chú ý muốn cởi quần lót của anh ra. Nào ngờ, tay vừa vươn tới lại sờ đúng vật gì đó giữa hai chân Cố Lẫm.
“Đừng lộn xộn.” Cố Lẫm hạ giọng, mơ hồ lộ ra tình dục. Tịch Du lập tức ngoan ngoãn nằm im, sáng sớm rất dễ chào cờ, cậu cũng không muốn nhanh như vậy đã bị ăn lần nữa.
Cậu giả vờ kiên định, thúc giục nói: “Mau đưa quần lót cho em.”
Cố Lẫm ung dung nhìn cái quần của Tịch Du bị vứt chỏng trơ dưới đất, đứng dậy nở nụ cười: “Cái gì cần nhìn đều đã nhìn, em che cũng vô dụng.”
Tịch Du ném cái gối qua, tiếc là không trúng người, chiếc gối đáng thương vinh quang nằm trên mặt sàn lạnh lẽo.
…
Tịch Du ngồi trên ghế khó chịu vô cùng, rốt cục Cố Lẫm trước khi đi phải lót thêm đệm cho cậu. Tuy rằng giữa mùa hè ngồi đệm lót rất nóng, nhưng Tịch Du chẳng còn cách nào khác.
Mở máy tính ra, trước tiên Tịch Du vào bài post phổ cập khoa học của baidu lần trước, 《 Lần đầu tiên của tiểu thụ có đau không? Mọi người cùng tới phát biểu suy nghĩ chút đi 》, nhắn lại ý kiến của mình.
Du lai du khứ: Không cẩn thận uống say bị ăn QAQ Nhưng mà không thấy đau như mọi người nói, còn thấy thoải mái o(*////▽////*)q
LZ trả lời: Vậy người đàn ông của bạn nhất định rất dịu dàng, thật hạnh phúc.
Du lai du khứ trả lời LZ: A… Ừ.
Dịu dàng? Đúng thế, Tịch Du nghĩ Cố Lẫm ít nhất cũng là người đàn ông dịu dàng nhất mà cậu từng gặp.
Thấy có ava nhấp nháy dưới góc màn hình, Tịch Du có chút buồn rầu. Là Thiên Thương gọi tới. Thường thường anh ta sẽ tìm chủ đề trò chuyện với cậu, cậu sẽ qua loa trả lời lấy lệ, sao vẫn không biết khó mà lui vậy trời?
Tình cảm của một người không thể nào bị người khác dẫm đạp lên, nhưng tình cảm phải dành cho người thích hợp. Kỳ thực Tịch Du chỉ muốn nói Thiên Thương đang lãng phí thời gian mà thôi.
Thiên Thương: Lúc nào quay lại tiến hành hồi phục, anh khám chân cho em.
Du lai du khứ: Qua vài ngày nữa đi. Cảm ơn.
Thiên Thương: Không cần khách khí với anh như vậy.
Thông thường anh ta gửi một câu, Tịch Du sẽ đáp lại một câu. Tịch Du không trả lời, Thiên Thương sẽ nhắn tới rất nhiều, cậu lại không thể làm ngơ, dù sao bản thân anh ta không có ý xấu.
Trên weibo, cậu từng thấy một câu nói: Yêu càng lâu, tổn thương càng lớn, chẳng bằng nói cho rõ ràng, nói hết rồi cũng có thể thoải mái mà quên đi.
Thiên Thương hẳn là một người rất lạc quan. Thấy anh ta ửi tới, Tịch Du tự cổ vũ mình hăng hái đáp lại.
Thiên Thương: Y tá trưởng ở chỗ anh tự nhiên muốn giúp anh tìm đối tượng, thật sự là nhàn rỗi sinh nông nổi mà ( ┙> ∧…