Sau khi Tịch Dương biết chuyện hai người yêu nhau, anh hăng hái hừng hực quyết định mời Cố Lẫm tới nhà ăn cơm với hình thức ra mắt gia trưởng và chị dâu, nói làm liền làm, nháy mắt đã định ra thời gian. Anh đắc chí cho rằng hành động của mình có tác dụng then chốt trong mối quan hệ này, cả ngày đều cười rất chi thỏa mãn.
Tịch Du nhìn Tịch Dương chỉ huy Vương Tử Duệ bận rộn trong nhà bếp, hiếm khi thấy trong nhà náo nhiệt như vậy.
Điện thoại di động trong tay đột nhiên vang lên, Tịch Du không dám chậm trễ lập tức nghe máy. Là Cố Lẫm, anh nói anh đã tới rồi. Tâm tình khi sắp thấy được Cố Lẫm khó mà diễn tả bằng lời, không giống với dĩ vãng. Hôm qua sau khi hai người hiểu rõ lòng nhau, Tịch Du thấy mình dường như càng thân thiết với Cố Lẫm hơn.
Thích ai đó là chuyện khó hiểu rõ. Lúc Tịch Dương tiết lộ thẳng ra, cậu vẫn còn lo lắng lung tung, vậy mà thoáng cái hai người đã xác nhận quan hệ rồi. Chính cậu cũng chẳng vì Cố Lẫm bất thình lình thổ lộ mà rối ren, cứ nhưng tất cả đều diễn ra thuận theo tự nhiên vậy.
Có Lẫm thổ lộ, cậu chấp nhận, hai người yêu nhau. Không có chút miễn cưỡng nào.
Tịch Du gấp gấp tự ngồi xe lăn tới cửa, tâm tình sung sướng, trước giờ chưa từng mong chờ Cố Lẫm tới vậy.
Cửa lớn mở ra, anh mặc âu phục, giày da, trên người tản ra khí tức thành thục, dáng vẻ tươi cười với Tịch Du có thể chìm sâu vào đáy mắt. Cố Lẫm tiến đến, đổi giày, đưa túi xách trên tay cho cậu, bảo cậu nhìn xem.
Khi mở túi ra, vừa nhìn tới bìa ngoài, Cố Lẫm thấy Tịch Du hưng phấn vô cùng, chỉ biết mình mua đúng tập tranh này rồi.
“Anh Cố Lẫm, sao anh biết em thích Mr.Ben?” Hình như cậu chưa từng nói với Cố Lẫm thần tượng của mình là ai, cũng không hề nói với Cổ Ý.
Tịch Dương nghe thấy tiếng động, cầm trên tay củ hành tây đang cắt dở ra ngoài, phía sau là Vương Tử Duệ mặc tạp dề màu tím. Tịch Du nhìn nhiều đã thành quen, nhưng khi Vương Tử Duệ nhìn thấy Cố Lẫm đang cố gắng nhịn cười thì biết hình tượng của mình đã đổ vỡ hoàn toàn rồi.
Vương Tử Duệ bĩu môi, quay qua nói với Tịch Dương một câu “Anh vào rửa khoai tây”, sau đó hiên ngang bước vào nhà bếp.
Hừ. Ông đây tự đập vỡ hình tượng còn không phải vì thương vợ sao, nếu không nhất định sẽ hờn dỗi, cự nự mãi không thôi. Tiểu Dương nhà tôi với Du Du nhà cậu đâu có cùng một loại người, không thể so sánh!
“Cậu mua thật sao? Được đó, rất có thành ý.” Nghe Tịch Dương nói thế, Tịch Du biết ngay anh trai lại “bán đứng” mình. Thần tượng của Tịch Du, Mr.Ben, người Anh, là một họa sĩ vẽ minh họa rất nổi tiếng trong và ngoài nước. Tịch Du vô cùng thích tranh trừu tượng nhưng lại mang đủ hàm ý sâu xa của ông. Cố Lẫm mang tặng cậu hai bản, là tập tranh được xuất bản giới hạn 5000 cuốn năm năm trước, Tịch Du vốn không thể mua được. Hai cuốn này là tập hợp tất cả những tác phẩm của Mr.Ben, đồng thời kèm thêm năm bức tranh minh họa chưa từng công bố.
Tập tranh vừa được tung ra thị trường đã bị mua hết, Tịch Du không ra khỏi cửa được nên đành chịu. Thấy có những người mua được đăng ảnh lên weibo, trong lòng cậu ao ước vô cùng, Tịch Du vì cái này mà than phiền với Tịch Dương đã lâu.
Khi đó, Tịch Dương còn cười nhạo, nói: “Dù sao cũng có người đăng ảnh lên mạng, xem trên đó cũng như nhau.”
Hai cuốn sách kia còn có chữ kí của Mr. Ben cùng một ít lời chia sẻ kinh nghiệm cho các họa sĩ tranh minh họa, có giá trị kỉ niệm rất cao. Tịch Dương là người ngoài nghề đương nhiên không hiểu được, Tịch Du lười tính toán với anh.
Vậy nên, khi hai cuốn sách đã được bán hết từ lâu đột ngột xuất hiện trước mặt mình, trong lòng cậu cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết.
“Anh Cố Lẫm, cảm ơn anh.” Tịch Du bỏ sách lại vào túi, ôm lấy nó như báu vật.
Tịch Dương thấy mình bị bơ, rõ ràng là anh cố ý nhắc Cố Lẫm mua cái này lấy lòng Tịch Du mà.
Cố Lẫm theo Tịch Du trở lại phòng ngủ, một người chơi máy tính, một người an tĩnh ngồi bên cạnh nhìn.
“Anh Cố Lẫm, anh rất thân với Quả Cam sao?” Tịch Du đột nhiên hỏi.
“Ừ, vừa vào giới võng phối đã quen nhau.”
Tịch Du hiểu rõ nói: “Thảo nào anh ta giúp anh.” Tất nhiên là ám chỉ việc Cam ngọt cùng Cố Lẫm thông đồng che giấu thân phận thực sự của Cổ Ý.
“Lần trước nghe nói em đang chơi võng phối, tuy rằng anh đã lui giới từ lâu nhưng vẫn quyết định trở lại.”
Cố Lẫm vuốt ve tập tranh, ngón tay mảnh khánh xẹt qua giống như thu hút Tịch Du không dời mắt được. Đối phương trầm mặc, cậu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, không rõ anh muốn nói gì.
“Sợ rằng thân phận Cố Lẫm xuất hiện trong thế giới của em quá đột ngọt, đành phải để Cổ Ý đi trước một bước, tiếp xúc với em, thấu hiểu em.”
Tịch Du mở to mắt chìm vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Lẫm, nghe anh tiếp tục nói: “Sau đó anh biết, em không có hứng thú với Cổ Ý, chỉ là tình cảm rất thuần khiết, anh đã nghĩ em có thể sẽ không thích anh.”
Bởi vì với Cố Lẫm, Cổ Ý chính là anh.
Chỉ là trong mắt Tịch Du, Cố Lẫm và Cổ Ý vốn là hai người. Khi không biết được chân tướng, làm sao có thể yêu cùng lúc hai người được.
“Thế nhưng bây giờ em biết Cổ Ý là anh rồi. Em thích Cố Lẫm, cũng thích Cổ Ý.” Khi thân phận hai người này hợp lại làm một, Tịch Du đương nhiên sẽ thích toàn bộ con người anh.
Thổ lộ tâm tình với nhau, Cố Lẫm nghe Tịch Du nói xong, cả gương mặt tràn ngập ý cười, dịu dàng gọi. “Du Du.”
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng chăm chú ấy, Tịch Du muốn tránh cũng không tránh được, cảm nhận vui sướng hân hoan đang tràn vào lòng mình, sau đó không dời mắt đi nữa.
“Lặp lại lần nữa, anh muốn nghe.”
Tịch Du vặn vẹo ngón tay, những lời buồn nôn như thế…
Tuyệt với nhất là khi lời mình nói ra có thể nhẹ nhàng chạm tới tận đáy lòng Cố Lẫm. “Cố Lẫm, em thích anh.”
Khi tình cảm đang nồng nan, trong lúc trái tim hai người đang đồng điệu, bầu không khí cũng tốt…
Tịch Dương gõ cửa, nói hai người ra ăn cơm.
Tịch Du nhanh chóng phản ứng, nói với Cố Lẫm: “Ra ăn đi, hôm nay anh trai làm rất nhiều món ăn ngon.”
Quên đi đoạn tình cảm từng bị tổn thương thực ra rất dễ. Người đàn ông này, từ đáy lòng cậu tin rằng, anh nhất định sẽ cho cậu hạnh phúc. Tịch Du thừa nhận, cậu rất muốn có anh bầu bạn bên mình.
Tịch Dương xem ra đã làm rất nhiều, cả bàn cơm tràn đầy đồ ăn, ngay cả chỗ để bát cũng bé đến thương cảm. Tịch Du thấy anh trai quá lãng phí, bốn người đâu ăn được nhiều vậy.
“Là do dạ dày của em bé thôi.” Tịch Dương phản bác.
Tịch Du ăn một chén cơm không đầy đã là đủ rồi, ăn thêm sẽ khó tiêu. Con trai ăn uống nhiều, chỉ ăn được một chén, Tịch Du thừa nhận dạ dày mình thực nhỏ. Nếu thức ăn nhiều như vậy, chưa cần ăn cơm cậu cũng đã no rồi.
Gắp món tôm rang, có chút mặn.
Gắp cà, có chút nhạt.
Gắp khoai tây nghiền, có chút sống.
Tay nghề của anh trai sao lại thụt lùi rồi? Nghĩ vậy, Tịch Du vô cùng thẳng thắn nghe theo tiếng gọi của con tim nói ra: “Những món này chẳng ngon bằng anh Cố Lẫm làm.”
Tịch Dương nghe xong không tức giận, chỉ hạ đũa xuống, đầy thâm ý mỉm cười với cậu: “Du Du ngoan, Cố Lẫm theo học đầu bếp xịn, anh chỉ tự mình tìm tòi, đương nhiên không thể so sánh.”
Muốn có được trái tim một người, cần phải đi bằng đường dạ dày. Được rồi, rốt cuộc anh đang lo bao đồng cái gì, chỉ bằng kỹ thuật nấu ăn của Cố Lẫm cũng có thể vững váng tóm được Tịch Du rồi.
Oán trách thì oán trách, tình cảm với người nhà và người yêu là phải rạch ròi. Tịch Dương luôn ước gì Tịch Du biết được Cố Lẫm vô cùng tốt. Chỉ ít, anh có thể nhìn thấy được nụ cười hạnh phúc từ đáy lòng đã lâu mới xuất hiện trên mặt Du Du.
Cơm nước xong, Tịch Dương rửa chén, đẩy Vương Tử Duệ ra ngoài, chỉ để cho Cố Lẫm hỗ trợ, kỳ thực là có lời muốn nói.
Kể lể những việc vặt vãnh, kể về sở thích, sở ghét của Tịch Du, kể về sự cứng đầu của cậu, cho dù trong lòng không vui cũng sẽ tự mình phiền muộn, Cố Lẫm cần phải chú ý, kể về chân của Tịch Du. Đó là những gì anh luôn khắc ghi trong lòng, nói rất nhiều, rất nhiều. Muốn Cố Lẫm nhất định phải đối xử tốt với cậu, nhất định phải cho Tịch Du cảm giác an toàn.
Cố Lẫm không trách anh lắm chuyện, không hề mất kiên nhẫn, chỉ nghiêng tai lẳng lặng lắng nghe, biểu tình cũng vô cùng chăm chú, âm thầm ghi nhớ những gì anh nói.
Hôm nay, Cố Lẫm ngủ lại đây. Trong nhà chỉ có hai phòng, phòng ngủ của Tịch Dương và Tịch Du, không thừa phòng trống. Khi Cố Lẫm đi tắm ra ngoài, vốn Tịch Du đang ngồi tựa ở đầu giường chơi máy tính giờ đã ngủ say, trên đầu gối còn đặt máy tính đang sáng.
Chơi máy tính trên giường, thói quen này thật không tốt, cần phải sửa.
Cẩn thận giúp cậu nằm xuống, đắp chăn lên, hai tay Tịch Du lập tức ôm đầu gối, cuộn tròn thành một cục, còn khẽ hừ hai tiếng.
Để lại máy tính lên bàn học, màn hình còn hiện lên khung chat của Cam ngọt.
Cam ngọt: Du Du, tôi không phải cố ý đâu. Cổ Ý bắt tôi gạt cậu, tôi làm sao dám nói.
Cam ngọt: Cậu cũng đâu phải không biết Cổ Ý là phúc hắc công.
Cam ngọt: Du Du, đừng bơ tôi mà TUT Tuy rằng tôi với cậu mới quen nhau không bao lâu.
Cam ngọt: Nếu như tôi muốn cậu chọn giữa tôi và Cổ Ý, cậu nhất định sẽ chọn Cổ Ý, nhưng cậu phải tin rằng tình bạn cũng rất đáng quý.
…
Tịch Du đã sớm chuyển sang trạng thái rời đi, toàn bộ chỉ có Cam ngọt tự kỉ một mình.
Gõ vài chữ trên bàn phím, Cố Lẫm tắt máy.
Du lai du khứ: Trình Thành, cậu có thể câm miệng.
Giường rất lớn, đủ cho hai người ngủ, chăn lại chỉ có một cái. Cố Lẫm vừa ngồi xuống giường, bên cánh tay đã có cảm giác xù bông. Tịch Du trở mình, dựa vào anh rất gần, còn cọ cọ Cố Lẫm, giống như đang tìm vị trí ưa thích. Cậu còn bị nóng mà xốc chăn lên, chỉ đắp nửa người.
Từ góc độ của Cố Lẫm nhìn sang, cảnh xuân vô tận dưới lớp áo ngủ như ẩn như hiện.
Cố Lẫm không khỏi bật cười, đứa nhóc này ngủ thật xấu. Giúp cậu đắp chăn cẩn thận, miễn cho cậu đạp chăn.
Đèn vừa tắt, bóng đêm tràn về, Cố Lẫm ôm lấy thắt lưng Tịch Du, cùng ngủ.
Sáng sớm khi Tịch Du tỉnh lại, cậu còn chưa quen với việc bên cạnh có thêm một người. Cố Lẫm chưa tỉnh. Nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, cậu cảm thấy như đang mơ.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, dường như đang có giấc mơ đẹp. Khoảng cách giữa hai người chưa từng gần như vậy, Tịch Du nhịn không được vươn tay lên, tinh tế miêu tả đường nét trên khuôn mặt anh.
Ngón tay bỗng nhiên cảm thấy mềm mại. Tịch Du càng hoảng sợ hơn, đã thấy Cố Lẫm mỉm cười nhìn mình, đôi mắt thâm thúy trong veo như có thể phản chiếu hình ảnh rụt rè bị bắt quả tang làm chuyện xấu của cậu.
Tay bị anh nắm lấy, Tịch Du giật giật muốn ra, Cố Lẫm nắm càng chặt hơn, kéo cậu về phía mình. Tay kia của anh cũng không rảnh rỗi, cố định đầu cậu hướng về anh.
Tịch Du cảm thụ được khí tức nam tính, thành thục không kém phần dịu dàng của anh, biết Cố Lẫm muốn, vội vàng mở miệng: “Em còn chưa đánh răng.”
Cố Lẫm không dừng lại.
Trong khoảnh khắc hai phiến môi kề sát vào nhau lần thứ hai, Tịch Du nghĩ trái tim mình đập thật nhanh, nhảy loạn xạ như muốn vọt ra khỏi thân thể. Kinh nghiệm hôn môi của Tịch Du không nhiều, có thể nói là cậu hoàn toàn không am hiểu phương diện này. Lúc nào cũng cần người khác dẫn dắt mới có thể cảm nhận được sự thoải mái, vui sướng của hôn môi.
Đầu lưỡi bị quấn lấy, trong miệng bị khí tức quen thuộc xâm nhập, Tịch Du nghĩ có vẻ như cậu đã trở nên quen với cái này. Bị quấn lấy, cọ xát, liếm, mút mát, thời khắc bắt đầu một ngày như vậy có chút vi diệu.
Nước bọt không kịp nuốt xuống chảy ra khỏi miệng, Tịch Du khó chịu muốn dùng tay lau đi, nhưng quên mất tay mình vẫn bị Cố Lẫm nắm chặt.
Cố Lẫm thuận theo môi cậu hôn xuống dưới, đầu lưỡi linh hoạt liếm lấy chất lỏng hỗn tạp không biết của ai, cố ý phát sinh ra tiếng nước.
“Rất bẩn!”
Cố Lẫm sao có thể liếm nước bọt của cậu được chứ?
Anh chỉ cười thỏa mãn, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo. Tịch Du cũng mặc đồ của mình vào, lấy tay lau đi cảm giác mềm mại còn vương vấn khóe miệng.