Khi Cổ Ý login, QQ bị ném bom oanh tạc, tràn đầy tin nhắn riêng cũng như tin trong nhóm.
Click chuột mấy cái, mở hết một loạt ra lại không thấy ava mình chờ mong nhấp nháy. Thân thể khó chịu chắc em ấy nghỉ sớm rồi.
Trái ớt mời bạn vào nhóm “Những chàng gay”. Đặt cái tên này thật mang đúng phong cách của Trái ớt. Nghĩ nghĩ, Cổ Ý liền tiện tay nhấn mở khung chat của Trái ớt, hẳn là có nói rõ mục đích của cô.
Trái ớt: Thần tượng, em kéo anh vào nhóm mẹ đẻ của Du Du.
Trái ớt: Đương nhiên, anh gia nhập nhóm không phải với tư cách mẹ đẻ.
Trái ớt: Thần tượng, anh có onl không?
…
Đều là tin gửi từ trước đó, bỏ qua các ava đang nhấp nháy khác, Cổ Ý nhấn xác định gia nhập nhóm.
Chim cánh cụt nhỏ liền an tĩnh, rồi ava của nhóm tổ kịch hình tám chữ số không ngừng nhảy nhót liên tục.
Chuẩn bị – Trái ớt: Du Du logout, chắc là ngủ rồi.
Đạo diễn – Không thể đặt tên: Ừ, đêm nay quá đáng sợ. Không còn sớm nữa, mọi người đi ngủ đi, ngày mai lại tới xem tình hình.
Trái ớt cùng Không thể đặt tên tiêu hao không ít tế bào não trên bài post kia, cương quyết biến topic đó thành bài thông báo CP trên đầu diễn đàn thật không dễ dàng, để cho những kẻ có ý đồ đổ thêm dầu vào lửa hoàn toàn không thể chen vào.
Chuẩn bị – Trái ớt: Thời khắc mấu chốt thì thần tượng lại không onl. Sao có thể như vậy chứ?
Tuyên truyền – Mạch Mạch: Tiểu thụ đáng thương, đại thần mau tới đây đi!
Tuyên truyền – Mạch Mạch: (°o°) Sao tôi lại thấy đại thần gia nhập nhóm của chúng ta kìa?
Chuẩn bị – Trái ớt: A, cuối cùng cũng vào. Thần tượng TUT Anh rốt cục cũng login rồi.
Cổ Ý vừa mới đăng nhập, thấy trong nhóm đều nói về Tịch Du, thì có chút khó hiểu.
CV – Cổ Ý: Làm sao vậy?
Đại thần vừa xuất hiện, Trái ớt lập tức không thể bình tĩnh, khóc lóc kể lể.
Chuẩn bị – Trái ớt: Du Du bị treo trên top, còn bị tung ảnh.
Chỉ một câu nói nào có thể khái quát mọi việc, tình huống cụ thể còn chưa nắm rõ, Cổ Ý gửi tin riêng cho Trái ớt.
Trái ớt: Du Du nói là không sao, chỉ lo đứa nhóc này cái gì cũng giấu kín trong lòng, cầu đại thần truyền thêm sức mạnh *nháy mắt*
Cổ Ý: Yên tâm, tôi sẽ không để em ấy chịu uất ức.
Đại thần trực tiếp tỏ rõ thái độ của mình.
Cổ Ý: Đưa ảnh chụp bị công bố đây.
Xem ra thần tượng đã đọc bài post rồi, muốn nhìn ảnh thì cứ nói thẳng đi. Thực tế Trái ớt rất muốn đáp là “Anh cầu xin em đi, cầu xin em đi, cầu xin em gửi ảnh cho anh”. Nhưng thần tượng ở trước mắt, Trái ớt đâu dám làm càn. Vì vậy rất ngoan ngoãn trực tiếp gửi ảnh sang.
Trái ớt: ﹁_﹁ Thần tượng, em có thể hỏi anh một vấn đề không?
Cổ Ý: Ừ?
Trái ớt: Anh thích Du Du à?
Cổ Ý không trực tiếp trả lời, Trái ớt không từ bỏ tiếp tục gửi tin.
Trái ớt: Đây là cam chịu sao?
Cổ Ý: Giống như cô nghĩ vậy.
Trái ớt: ﹁_﹁ Anh biết em đang nghĩ gì sao?
Cổ Ý: Du Du không onl, tôi cũng out đây.
Không đợi Trái ớt trả lời, Cổ Ý đã đổi trạng thái thành rời mạng. Xem ra, Du Du không ở đây, đại thần quá cô đơn. Nếu Cổ Ý không onl nữa, Trái ớt cũng không ngại, thực nghiêm tục đem thông tin mình vừa phát hiện ra chia sẻ với cả nhóm, dù sao đều là người tin tưởng được, không sợ tiết lộ ra ngoài.
Kỳ thực, làm lộ cũng không tệ (^o^)/~
Chuẩn bị – Trái ớt: [Ảnh chụp màn hình] Tin hot, CP chúng ta YY có hy vọng trở thành CP thật.
Đạo diễn – Không thể đặt tên: Tôi đã sớm dự liệu bằng giác quan thứ sáu của mình.
Hậu kỳ – Tương Tư: Tiểu công sủng tiểu thụ là tuyệt nhất, “Tôi sẽ không để em ấy chịu uất ức”, ai ui o(*////▽////*)q
Chuẩn bị – Trái ớt: Chúng ta có thể nhân cơ hội mở lầu CP không, tài liệu đều đã thu thập rồi.
Đạo diễn – Không thể đặt tên: Vào thời buổi sóng gió thế này thì không nên, chúng ta phải khiêm tốn lặng lẽ.
Chuẩn bị – Trái ớt: A a.
Đạo diễn – Không thể đặt tên: Trái ớt, trước khi xóa post, tôi lên spam lần nữa.
Chuẩn bị – Trái ớt: Được được.
Tuyên truyền – Mạch Mạch: = = Lúc nãy không phải nói muốn đi ngủ sao?
Đạo diễn – Không thể đặt tên: Ai ya, vừa nhận được năng lượng đại thần truyền cho mà.
Bài post kia đoạn đầu còn là hai bên cãi nhau kịch liệt, phía sau chậm rãi trở thành trò chuyện gió êm sóng lặng. Phía trước còn có người cố tình bới móc phê bình lặp đi lặp lại, bị mấy cô Trái ớt chất vấn vài lần liền lặn mất tăm.
291L: Chúng ta hàn huyên lâu như vậy trở thành chiếm núi xưng vương mất rồi. Sao LZ còn chưa xuất hiện?
292L: Không có chứng cớ nên làm rùa đen rụt đầu đây mà.
293L: Nếu như LZ muốn viết tiểu thuyết cẩu huyết, tôi nhất định sẽ cổ vũ nhiều hơn.
294L: Các cô gái đi ngủ sớm đi, rõ ràng không có kịch hay gì để xem.
295L: Không phải nói muốn mở nhóm CP sao, bao giờ mở?
296L: Tạm thời không nhận hội viên, chờ thành lập rồi, đến lúc đó các chị em nhớ tới nha.
297L: Được được, chờ, không biết có thể kéo cả chính chủ vào hay không. Dù sao Du Du chưa từng có nhóm fan.
298L: Nhóc ấy quá khiêm tốn, nhưng mà có nhóm CP cũng thế, đâu thể có hai chính chủ.
299L: A, mau sang trang đi.
300L: Mọi người ngủ ngon.
301L: Lưu tên sang trang, ngủ ngon.
…
Qua vài giây không có gì mới, bài post sau khi lật trang đã bị xóa bỏ.
Chuẩn bị – Trái ớt: Được rồi, đã xóa post rồi, có hậu thuẫn tốt, mở post nào tôi xóa post đó. Tôi chẳng ngại đe dọa bạn tôi bắt cậu ta lạm dụng chức quyền đâu.
Đạo diễn – Không thể đặt tên: Lần này ngủ thật, chào đón ngày mai tươi đẹp, vẫy móng.
…
Điện thoại di động bên gối đầu chợt vang lên, Tịch Du mờ mịt nghe máy, nghiễm nhiên mang bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ: “Alo?”
“Du Du.”
“Ừ? Cổ Ý, làm sao vậy?” Tịch Du nhắm mắt, vùi đầu vào chăn, nửa mặt đè lên điện thoại để nghe, “Buồn ngủ quá.”
Thanh âm mềm nhũn làm nũng, vừa nghe đã biết cậu đang mơ màng, ngay cả xưng hô cũng không phân biệt được. Cố Lẫm chỉ muốn gọi điện xác nhận tâm trạng của Tịch Du. Ngủ say như vậy, hẳn là không tệ lắm. “Ngày mai chờ anh tới đón em. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Nghe âm thanh dịu dàng ấy dường như có khả năng thôi miên, Tịch Du càng nói càng nhỏ giọng.
Cho tới tận khi nghe được tiếng ngáy nhẹ truyền tới, Cố Lẫm có thể tưởng tượng ra tư thế ngủ say đáng yêu của Tịch Du.
Kết thúc cuộc điện thoại, anh gọi điện cho Tịch Dương. Anh cần Tịch Dương nói lại hết cho mình những gì Tịch Du đã trải qua. Đối với chuyện của cậu, anh không thể nào không quan tâm, hiện tại, anh muốn có thể hiểu hết tất cả đau đớn của cậu.
Tịch Dương rất tín nhiệm Cố Lẫm, không hỏi nhiều, lập tức nói hết những gì mình biết, còn đánh giá cái tên Liễu Tây Dương khốn kiếp kia một lượt. Tịch Dương là người ngoài, không nhất định có thể hiểu rõ, nhưng lúc này bất luận Cố Lẫm dùng thân phận Cố Lẫm hay thân phận Cổ Ý cũng đều không thể trực tiếp hỏi Tịch Du rõ ràng. Chỉ là căn cứ vào những gì mình biết, như vậy cũng đủ rồi.
Người ở triển lãm khiến Tịch Du hoảng loạn né tránh, lần thứ hai gặp ở nhà hàng nọ, hẳn là Liễu Tây Dương.
Vào thời điểm mấu chốt, không thể chỉ lùi bước không tiến, có thể áp dụng thủ đoạn bạo lực thích hợp.
Nhấn số điện thoại của người mình không thường liên hệ, Cố Lẫm lúc nào cũng cố gắng tránh không tìm đến người này, nhưng lần này cần hắn hỗ trợ.
“Alo, chú Chu, có thể phiền chú chút việc nhỏ không?” Đôi môi mỏng hé ra hợp lại kể tình hình cho người ở đầu dây bên kia, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài khung cửa sổ.
Càng ngày càng nồng.
…
Cố Lẫm nhìn mấy trăm tag trên weibo, đều là gián tiếp hỏi quan điểm của mình với chuyện của Tịch du, hai mày anh nhíu chặt.
Con chuột di chuyển, Cố Lẫm gõ một câu vào khung đăng weibo.
Cổ Ý: Đứa ngốc, tất cả chỉ là quá khứ, tin anh đi ^_^ @Du lai du khứ
Bởi vì bất kỳ lúc nào cũng có anh ở bên cạnh em. Những lời này, tạm thời Cố Lẫm giữ trong lòng, rồi sẽ tới một ngày, anh không hề giữ kín nữa mà nói với Tịch Du.
Cứ như vậy gối đầu lên điện thoại ngủ một đêm, khi sáng sớm Tịch Du tỉnh lại, trên mặt để lại dấu vết, hình dáng rất khôi hài.
Cậu ngồi trước gương thật lâu, một mực quấn quít không biết xử lí vết này thế nào. Đè lên điện thoại của đêm, dấu ấn có chút thâm, trông rất không tự nhiên. Vậy nên khi Cố Lẫm tới, Tịch Du đang cầm khăn dùng sức xoa mặt, bộ dạng căm giận vô cùng.
Động tác còn tiếp tục, hiển nhiên người ngồi trước gương không nhận ra Cố Lẫm đứng ở cửa, khổ não lẩm bẩm: “Sao mà lau mãi không hết?”
Cố Lẫm khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào cửa, yên lặng thưởng thức.
Cho tới khi ánh mắt hai người giao nhau, Tịch Du cuống cuồng buông khăn trong tay, ngại ngùng nhìn anh.
Xong rồi, bộ dạng ngu ngốc bị thấy hết rồi QAQ
Cố Lẫm nhíu mày, không để tâm lắm. Anh ung dung đi tới phía sau Tịch Du, nhìn cậu qua gương: “Còn lau nữa sẽ khiến mặt đỏ lên đấy.”
Bởi vì bị ánh mắt của anh nhìn trắng trợn, Tịch Du ngại ngùng không tự nhiên, khiến cho mặt càng đỏ, càng bị anh chê cười.
Ai, nếu như cậu ngốc một chút thì tốt, cứ như trước đây thì những hành vi này của Cố Lẫm chẳng có ý gì, giờ lại khiến Tịch Du liên tưởng sang một chiều hướng khác. Cậu không thể trực tiếp hỏi Cố Lẫm: “Anh thích em đúng không?”
Nhỡ đâu mình hiểu lầm, không phải là một sương tình nguyện sao, sai rồi, không thể dùng từ “một sương tình nguyện”. Nếu như mình đoán không sai, Cố Lẫm thừa nhận, vậy mình phải trả lời anh thế nào.
Tốt nhất cứ giả vờ không biết gì hết.
Cậu thở ra nhè nhẹ ổn định tâm trạng.
“Thân thể khỏe hơn chưa?”
“Vâng.” Sáng sớm tỉnh dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái, nhìn khí sắc của Tịch Du cũng đủ hiểu.
Cậu nghĩ nếu như nói có anh trai chăm sóc, chắc hẳn có thể mượn cớ không làm phiền Cố Lẫ nữa, cũng giúp cậu khỏi ngại ngùng. Từ lần trước Tịch Dương cãi nhau với Vương Tử duệ, Tịch Du thấy tình cảm của hai người đó ngày càng tăng lên, dính nhau như keo sơn. Tịch Dương là anh trai của cậu lại có thể thoải mái để cậu ở nhà một mình, sợ rằng ngay cả chuyện hôm qua cậu sinh bệnh, anh cũng chưa biết. Thế nhưng Tịch Du không muốn chen vào cuộc sống của Tịch Dương và Vương Tử Duệ. Những ngày tháng yên ổn sắp tới, anh trai tìm được hạnh phúc, cậu cảm thấy rất vui mừng.
Khi Cố Lẫm ôm Tịch Du vào ghế phó lái, cậu vốn đã sớm thành thói quen vậy mà vẫn đỏ mặt như lần đầu tiên, thân thể khẽ run, có chút khẩn trương nhưng vẫn cứng người cố làm như bình tĩnh.
Cố Lẫm khẽ nhếch khóe miệng, có chút thỏa mãn nở nụ cười.
Có chút thông suốt rồi, không tệ.
Đưa vật đã sớm mua đặt ở hộp đồ giữa hai ghế ra, Cố Lẫm cắm ống hút vào hộp sữa đậu nành cho Tịch Du.
Cậu cắn bánh bao, uống sữa đậu, Cố Lẫm chỉ nhìn cậu ăn. Bị người ta nhìn chằm chằm không rời nửa giây, Tịch Du nuốt không nổi. Cậu liếc mắt nhìn nhưng Cố Lẫm làm như không phát hiện ra.
Tịch Du xoa xoa mặt mình, nghi hoặc hỏi: “Trên mặt em có cái gì bẩn sao?” Dấu vết trên má chỉ còn nhàn nhạt, đã mờ nhiều rồi, hẳn là không có gì kỳ quái.
Tịch Du soi gương chiếu hậu, tất cả đều bình thường mà.
Cố Lẫm cũng thành thật trả lời là không có.
Tịch Du không dám hỏi rõ, chỉ lầm bầm nhỏ giọng: “Vậy anh đừng có nhìn chằm chằm em như vậy.” Cậu cho rằng Cố Lẫm không nghe thấy, nào ngờ anh tiếp lời: “Du Du, khi em đỏ mặt rất đáng yêu.”
Bị anh nói như thế, mặt Tịch Du trong nháy mắt đỏ bừng, nhìn Cố Lẫm giảo hoạt cười, cậu chợt hiểu ra: “Anh Cố Lẫm, anh đừng trêu em!”
Cố Lẫm nhún nhún vai, “Không có đâu, anh chỉ nói sự thật.” Sau đó hai tay anh nắm tay lái, hỏi Tịch Du: “Có thể đi chưa?”
Vì lo lắng Tịch Du ăn no sẽ say xe, mỗi lần Cố Lẫm đều đợi cậu ăn xong một lát mới xuất phát.
Bị thay đổi chủ đề, Tịch Du lập tức quên mất chuyện vừa rồi.
Sờ sờ cái bụng của mình, cậu bày ra bộ dạng không phòng bị lười biếng nói: “Còn có chút no. Thảm rồi, lúc nào cũng ngồi, sẽ thành bụng mỡ.” Vẻ mặt Tịch Du thật đáng thương, có đôi khi con trai cũng rất chú trọng vóc dáng của mình.
Nhìn bộ dạng uể oải của cậu, đôi mắt mở thật to ướt át nhìn anh, Cố Lẫm cố gắng nhịn xuống, thò tay qua sờ sờ bụng cậu: “Không có thịt.”
Tịch Du còn đang buồn bã hao tổn tinh thần, vô cùng bất mãn với ý kiến của Cố Lẫm, cầm tay anh dẫn dắt sờ soạng, khẳng định: “Anh sờ nữa mà xem, thật nhiều thịt.”
“Quá gầy, cần phải bồi bổ thêm.” Khi Cố Lẫm nói lời này, thanh âm nhàn nhạt nhè nhàng, tựa như kề rất gần, trong không gian nhỏ hẹp này, thanh âm không lập tức tiêu tan, vẫn khe khẽ văng vẳng bên tai cậu.
Hơn nữa, ánh mắt chuyên chú của Cố Lẫm thật quá rõ ràng.
“Chắc là được rồi, lái xe đi.” Tịch Du vội vàng nói với Cố Lẫm.
Tiếng động cơ khởi động, che giấu đi tiếng tim đập mất trật tự của Tịch Du. Nhưng mà cậu không nhịn nổi mà liếc mắt nhìn anh. Từ góc nhìn này, Cố Lẫm thật sự rất đẹp trai. Đường nét rõ ràng, ngay cả khóe miệng nhếch lên một mạt cười cũng có vẻ phong tình lạ thường.
Một người đàn ông như vậy sẽ thích cậu sao?