Này, Đến YY Đi

Chương 12: Fan của nhau


Tịch Du phát hiện từ khi cậu biết Cổ Ý đến nay đều nói chuyện với anh trên weibo, hai người chưa từng hỏi QQ của nhau. Lần này tham gia cùng một tổ kịch, họ mới có cơ hội thêm bạn QQ.

Nhấn thêm bạn tốt, Tịch Du mở tư liệu QQ của Cổ Ý ra xem, đẳng cấp chỉ là một mặt trăng (1), những nội dung khác đều trống rỗng. Xem ra cũng là một acc nhỏ giống mình.

Cổ Ý: Không lừa em, tôi thật sự là fan của em.

Du lai du khứ: Thật… sao?

Cổ Ý: Tranh trên weibo của em tôi đều xem qua hết rồi, em xem [Ảnh chụp màn hình]

Trong hình ảnh là một loạt các bức ảnh được lưu trong máy, tuy rằng phóng to ảnh lên nhìn vẫn không rõ ràng, nhưng Tịch Du vẫn có thể mơ hồ nhận ra đó là tranh của mình. Cổ Ý lưu riêng tranh của cậu trong một mục, thực sự đúng là một fan chân chính.

Tịch Du nhấn nút chụp màn hình trên QQ của mình, gửi một ảnh qua.

Du lai du khứ: Kỳ thực tôi cũng là fan của anh [Ảnh chụp màn hình]

Tất nhiên trong ảnh là kịch truyền thanh của Cổ Ý, tuy rằng không được đầy đủ, nhưng nhìn qua khá nhiều, toàn bộ đều được để trong từng mục riêng.


Vậy nên, có thể nói hai người là fan của nhau sao?

Một lát sau, Tịch Du gửi tới một tin.

Du lai du khứ: Sao anh không tuyên bố quay trở lại trên weibo, định tặng bất ngờ cho fan của anh à?

Thế nhưng nhận lại chỉ là hệ thống tự động trả lời, Cổ Ý đi ghi âm rồi, Tịch Du không quấy rối anh nữa.

Cậu phát hiện đã liên tục vài ngày nay cậu đều nghe kịch của Cổ Ý, muốn ngừng mà không ngừng được, hơn nữa nghe đi nghe lại vẫn không thấy chán. Thấy đám kịch lưu trong máy dần dần được nghe hết, Tịch Du còn lo lắng nghe xong những tác phẩm này sẽ không còn gì để nghe nữa, bây giờ Cổ Ý quay về giới võng phối, tiếp tục phối âm, Tịch Du thấy điều mình lo trở nên thừa thãi rồi.

Tìm tòi những tài liệu liên quan đến Cổ Ý đã thành một loại sở thích mới của cậu, Tịch Du lục lọi các chủ đề cũ trong diễn đàn. Có topic chúc phúc khi Cổ Ý tuyên bố lui giới, có không ít CP lâu cao tầng của Cổ Ý cùng các CV khác. Topic anti anh cũng có nhưng đều bị lượng fan cường đại chuyển hóa thành topic thổ lộ tình cảm.

Trong thanh âm của Cổ Ý có một sức hấp dẫn bí ẩn, Tịch Du thích âm sắc của anh. Nếu cậu đã nói với Cổ Ý rằng cậu là fan của anh, vậy thì phải xứng đáng với chức này. Huống chi cậu gần quan được ban lộc, có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng.

Dường như, cuộc sống trong giới võng phối, bởi vì quen biết được một người bạn mới, cậu có thêm điều để chờ mong.

Thỉnh thoảng Tịch Du sẽ ngủ trưa một chút, cậu nghĩ Cổ Ý bận rồi, tâm tình vẽ tranh cũng không có, lại chẳng còn việc gì khác để làm, đành cứ nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi. Tịch Du nhìn trần nhà, chợt nghĩ tới mình ngày nào cũng hết ăn lại ngủ, ngủ dậy chơi vi tính, sinh hoạt như vậy có chút đơn điệu nhàm chán. Nhìn xung quanh căn phòng, tựa như đang cầm tù bản thân. Ban ngày anh trai đi làm, không có ai trò chuyện cùng cậu, dù có lên mạng cùng bạn bè tán ngẫu, đó vẫn là một loại biểu hiện của tịch mịch.

Trước đây Tịch Du sẽ không suốt ngày làm ổ trong phòng ngủ, sẽ cùng bạn bè hẹn nhau ra ngoài chơi, thời gian gấp gáp nhưng phong phú. Cậu thấy mình hiện tại chẳng khác gì vợ hiền ở nhà giúp chồng dạy con, người ngoài còn có thể ra chợ mua đồ ăn, làm chút việc nhà. Vừa tưởng tượng mình sẽ phải tiếp tục những ngày tháng như vậy, Tịch Du chậm rãi chìm vào giấc ngủ.


Khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối rồi, cậu sờ sờ bụng, thấy nó đang cằn nhằn kêu la. Điện thoại của Tịch Dương đúng lúc gọi tới, nói là đêm nay không trở về. Tịch Du không hỏi anh xảy ra chuyện gì, có thể là do công việc, hoặc là bị Vương Tử Duệ kéo tới nhà anh ta rồi.

Tịch Dương bảo cậu tự hâm nóng thức ăn trên bàn, còn dặn dò phải nhớ đóng kỹ cửa nẻo, quả thực đã coi cậu như một kẻ ngốc không thể tự gánh vác sinh hoạt gia đình.

Loại lo lắng này của Tịch Dương chỉ là thói quen được tập thành từ sau khi Tịch Du xảy ra chuyện mà thôi.

Vừa tỉnh lại, ý thức của Tịch Du hỗn loạn. Bóng đêm bên ngoài đã phủ đầy, cậu lười biếng không muốn ăn cơm tối, nghĩ rằng ngủ thêm một giấc tới sáng luôn đi. Vì vậy, liền ngủ luôn.

Tịch Du bị gió mưa nửa đêm đánh thức, phòng ngủ của cậu chưa đóng cửa sổ, vậy nên mưa hắt hết vào trong nhà, còn rất đáng ghét hắt vào tranh phác thảo.

Dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có mưa rào, Tịch Du vừa tỉnh lại, bên ngoài còn có một tia chớp xẹt qua. Tịch Du đứng dậy muốn mở đèn, nhưng bấm mấy lần vẫn không sáng, xem ra đã mất điện rồi.

Xe lăn cách giường hơi xa, Tịch Du không xác định mình có thể với tới hay không, thế nhưng mưa càng lúc càng lớn. Cậu khẽ cắn môi, lấy tay chống sàn nhà, kéo lê thân mình xuống giường, dán sát sàn chậm rãi lết về phía cửa. Một tay có thể nâng thân thể lên, Tịch Du vươn tay với được tới cửa sổ, vừa lúc mượn lực chống đỡ thân mình bám vào, nhưng mà có chút quá sức.

Móng tay bị cào rách có chút đau đớn, may mà cửa sổ dễ đóng. Tịch Du thở dốc đặt mông ngồi xuống đất, lấy tay xoa đi giọt nước trên trán, khóe mắt không che giấu được mệt mỏi.

Trong bóng đêm lạnh lẽo, cậu khẽ nở nụ cười mỉa mai. Không ngờ chỉ đóng một cánh cửa sổ thôi cũng khó khăn đến vật, Tịch Du nhụt chí lấy tay nện mạnh vào chân mình, nhưng chẳng có gì hết, ngay cả cảm giác đớn đau.


Cậu không muốn lại chật vật bò lên giường nữa, dù sao cũng không có ai thấy. Tịch Du co người ôm lấy đầu gối, dựa vào bức tường gạch men, ngủ thiếp đi.

Xung quanh trở nên hỗn loạn, có người gọi cậu tỉnh lại, nhưng đôi mắt không thể nào mở ra được. Tịch Dương ôm Tịch Du lên giường, đắp kín chăn.

Yêu thương nhìn gương mặt hồng của cậu, Tịch Dương hung hăng trừng mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện.

“Em vốn lo lắng Du Du ở nhà một mình, quả nhiên không sai.” Nếu không phải tối qua anh bị người này mạnh mẽ lưu lại, Tịch Du sẽ không gặp chuyện như vậy.

Vương Tử Duệ chột dạ dụi mũi, sau đó nhắc nhở Tịch Dương mau đo nhiệt độ cho Tịch Du.

“Không phải đang đo sao, gấp cái gì!”

Tỉ mỉ nhìn chằm chằm, chờ tới khi đủ thời gian, Tịch Dương lấy nhiệt kế ra xem, thở phào một hơi.

May mà chỉ là sốt nhẹ.

Anh giúp Tịch Du uống thuốc hạ sốt, sau đó để cậu ngủ một giấc hồi phục sức khỏe.

Khi anh cùng Vương Tử Duệ đang định ra khỏi phòng, Tịch Du đột nhiên phát ra thanh âm khàn khàn: “Anh, em thấy mình thật vô dụng.”

Tự đáy lòng Tịch Dương nghe những lời này trở nên chua xót vô cùng, mấy câu an ủi chưa chắc đã có tác dụng.


Tịch Dương vén chút tóc mái lòa xòa trên trán cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: “Anh trai vốn phải chăm sóc em trai mà.”

“Thế nhưng anh cũng sẽ mệt mỏi.”

Tịch Dương nghẹn họng, suy nghĩ nên trả lời thế nào.

“Du Du, sau này muốn đóng cửa sổ có thể làm như vậy.” Thanh âm trong trẻo của Vương Tử Duệ vang lên, không biết từ lúc nào anh đã cầm ra một cái gậy móc quần áo(2), khom người ngồi xuống, từ vị trí trên giường đặt một cái gậy dài tới cửa sổ, có thể chạm tới bệ cửa, dụng một chút lực, cửa sổ liền bị đóng kín. Hơn nữa, khi mở cửa sổ ra, dùng cái này có thể giữ góc mở của cửa.

Vương Tử Duệ đặt cái gậy bên giường cậu, “Để đây nhé, có thể dùng bất cứ lúc nào.”

Phương pháp hữu dụng này cũng rất ngớ ngẩn quái lạ, bầu không khí trầm trọng nhờ Vương Tử Duệ mà tan biến. Tịch Du hé ra nụ cười ấm lòng trên gương mặt trắng bệch, nhẹ nhàng đáp, “Em hiểu rồi.”

Khi đó, Tịch Du biết, người này sẽ đối xử với anh cậu thật tốt.

*Chú thích:

(1) QQ hay weibo cũng có cấp độ sử dụng, người dùng càng lâu và thường xuyên thì lv càng cao, bắt đầu từ hình ngôi sao, rồi lên hình mặt trăng.

(2) Gậy móc quần áo: dùng để treo quần áo lên giá trên cao, các cửa hàng hay dùng.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.