Này Cô Bé! Anh Yêu Em

Chương 15


Bạn đang đọc Này Cô Bé! Anh Yêu Em: Chương 15


_Mày đứng lại cho tao….
_Mày đứng lại….
_Mày đứng lại…đồ con rơi…
_Đồ…con rơi….
_Mày…là đồ con hoang…
_Mày đứng lại….mày…phải chết

Những tiếng nói ấy lại xuất hiện một lần nữa. Tôi hoảng sợ, bật dậy chạy tiếp. Tôi mệt lắm rồi, thở không ra hơi, nhưng người phụ nữ ấy càng ngày càng tiến lại gần tôi. Móng vuốt của bà ta, khuôn mặt đáng sợ của bà ta làm tôi muốn rụng rời. Tôi không thể chạy nữa, tôi ngồi thụp xuống trên một không gian màu đen sâu hun hút không có điểm dừng. Nước mắt tôi chảy ra. Tôi ôm lấy đầu, lắc nguầy nguậy mong cho hình ảnh ấy mau chóng qua đi. Nhưng không tất cả vẫn ở đấy, bà ta vẫn đang đứng trước mặt tôi móng vuốt của bà ta và khuôn mặt của bà ta đang dần dần gần tôi hơn. Tôi la lên
_Không…không…đừng mà….tôi xin bà…
_Khôngggggggggggggggggggggggggg

————————–
*8h sáng, bệnh viện Victoria*
Tôi mở mắt tỉnh dậy sau những cơn mộng mị dài ngày. Một cái trần nhà màu trắng đáng sợ ập vào mắt tôi. Tôi đang ở đâu? Những dây nhợ lằng nhằng quấn quanh người tôi, những tiếng bíp bíp đáng sợ của máy đo nhịp tim khiến tôi định thần được mình đang ở bệnh viện. Nhưng tại sao tôi lại ở bệnh viện? Tại sao tôi lại cần nhiều máy móc đến thế? Tại sao người tôi lại đau nhức, đầu thì đau như búa bổ? Và quan trọng hơn hết…
Tôi là ai?
Tôi lơ ngơ ngắm mọi thứ và ngay lập tức, một đoàn y tá và bác sĩ chạy đến phòng bệnh của tôi. Họ gấp gáp mở cửa, kiếm tra cho tôi đủ kiểu. Như kiểu banh mắt tôi ra, chiếu cái đèn chói vào…làm tôi chỉ muốn mở miệng mà chửi. Nhưng không được, cổ họng tôi đắng nghét dù cho tôi có nuốt nước miếng bao nhiêu lần. Và…những tiếng tôi cố gắng nói ra thì đều bị chặn lại ở cổ họng. Tôi bị làm sao?
_Cháu có nhớ cháu là ai không? – Một câu hỏi đến từ ông bác sĩ
Tôi vì không thể nói, chỉ lắc đầu. Rồi ông ấy thở dài. Tôi là ai? Và tôi đến từ đâu? Tôi bao nhiêu tuổi? Người thân của tôi là ai? Những câu hỏi dồn dập trong đầu tôi khiến nó đã đau như búa bổ nay lại còn ong lên. Tôi nhăn mặt, thở dốc…Đau đớn quá…tôi muốn kêu gào nhưng không thể…
Những người ấy thấy biểu hiện của tôi thì hốt hoảng. Một người nào đó tiêm cho tôi một liều thuốc và tôi lịm dần lịm dần. Lại chìm vào bóng tối vô hạn. Mấy người làm gì vậy?
——————————-
_Alo

_……….
_Thật sao ạ? Tôi tới liền đây – Hy nghe cuộc điện thoại từ bác sĩ bệnh viên báo rằng Băng của anh đã tỉnh thì vui mừng khôn xiết
Vậy là bao cố gắng của anh đã trở thành hiện thực. Bao lời cầu nguyện của anh đã thành hiện thực rồi. Anh nở nụ cười rạng rỡ trên môi trên đường đi xuống garage khiến bao nhân viên nữ xao xuyến. Nhưng họ biết, giám đốc họ là người đã có chủ và không thể nào động tới.
Hy vừa đi vừa hát. Đúng rồi không có niềm vui nào có thể vui hơn việc Băng tỉnh lại cả.
Ở một nơi khác, trong một khu nghỉ dưỡng hạng sang ở Nha Trang
_Alo
_……….
_Thật sao?
_….
_Hãy chăm sóc con gái tôi
Ông Lâm cắt máy điện thoại, trong lòng không khỏi nhảy múa tưng bừng khiến người đàn bà bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên. Bà chưa bao giờ thấy ông Lâm vui như vậy. Bà Như – người phụ nữ đã làm tan nát gia đình Băng lên tiếng
_Có chuyện gì vậy anh?
Tiếng nói của bà Như làm ông Lâm thức tỉnh. Ông lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, ôm bà Như vào lòng.
_Đó chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Không có gì phải bận tâm đâu em à – RỒi 2 người tiếp tục tắm nắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.