Đọc truyện Này, Cái Muôi Của Em – Chương 73
Đối với đồ ăn, người Trung Quốc có rất nhiều nguyên tắc cực đoan và cứng nhắc mà người nước khác không cách nào giải thích được.
Rất nhiều mối quan hệ ngoại giao của người thế hệ trước được thiết lập dựa trên việc ăn uống.
Tề Ninh ngồi trên ghế sofa, nhìn chân gà và cánh gà mà Trì Trĩ Hàm gắp vào bát mì cho mình, không hiểu sao trong lòng lại chợt nghĩ đến hai câu nói trên.
Trì Trĩ Hàm làm rất nhiều đồ ăn khuya, số lượng đủ để chia cho tất cả nhân viên tăng ca đêm nay.
Lúc gửi tin bảo bọn họ đến ăn bữa khuya, thật ra cô cảm thấy đây là vẽ vời thêm chuyện.
Phúc lợi của tập đoàn không hề tệ, đến giờ đương nhiên sẽ có nhân viên hậu cần phụ trách trợ cấp bữa ăn khuya thế này.
Chỉ là không mấy yên tâm về việc Tề Trình biết chân tướng, hơn nữa ảnh chụp bữa ăn khuya của Trì Trĩ Hàm quả thật rất hấp dẫn.
Cô để nhân viên hậu cần tiếp đón mọi người vào căn nhà lớn ăn bữa khuya, hơn nữa còn yêu cầu đảm bảo hành lang tuyệt đối yên tĩnh, lúc ăn cơm phải đóng cửa lại.
Tất cả mọi người đều rất câu nệ, bởi vì biết người sống bên đối diện là một bệnh nhân quan trọng, cũng bởi vì từ trước đến giờ Tề Ninh đều không hỏi đến những chuyện vụn vặt thế này.
Cho đến khi, có người nếm được mùi vị của món mì lạnh nướng.
Cho đến khi, một đống gà kho nóng hôi hổi và salad trộn bày ra đầy một bàn, nhân viên hậu cần đóng cửa lại xong thì xoa xoa tay tán thưởng rằng mùi vị chân gà kho quả thật là mỹ vị nhân gian.
Mọi người mới thật sự bắt đầu thả lỏng chân tay.
Ăn cơm nghỉ ngơi trong nhà chắc chắn là thoải mái hơn nhiều so với việc ở trong rừng cho muỗi đốt, huống hồ đồ ăn còn vô cùng ngon miệng.
Cảnh tượng dần dần náo nhiệt, Trì Trĩ Hàm lặng lẽ kéo áo Tề Ninh, nháy nháy mắt mấy cái với cô ấy.
Cô và Tề Trình yên lặng núp trong phòng của Tề Trình, hai người vây quanh một đĩa mì lạnh và một nồi gà kho.
“Tề Trình nói người nhà bọn cô thích ăn thịt, cho nên cố ý để lại cho cô.” Trì Trĩ Hàm bưng lên cho cô một bát mì to bự chảng, bên trong đầy chân gà và cánh gà, màu sắc đỏ tươi, hương vị mê người: “Da gà thì cô ăn đi, ăn không hết có thể để lại cho Tề Trình một cái, hôm nay anh ấy có thể ăn thêm một cái chân gà nữa.”
Tề Ninh im lặng.
Cô nói không thích thân mật là nói thật lòng.
Sự nhiệt tình không chút khách khí như vậy khiến khắp người cô đều cảm thấy bài xích.
Nhưng Tề Trình lại nháy mắt với cô mấy cái, hệt như lúc anh mới mười tuổi.
Khi đó, ba cô vừa mới cưới người phụ nữ khác, người phụ nữ này vì muốn gây dựng mối quan hệ tốt với cô mà làm rất nhiều chuyện chỉ có mẹ ruột mới làm.
Ví dụ như, vào ngày sinh nhật thì nấu cho cô một bát mì, sau đó vuốt tóc cô dỗ cô gọi bà ấy là mẹ.
Kết quả là cô hất cả bát mì còn nóng sôi lên mặt người phụ nữ kia, còn ba cô thì tát cô một cái.
Cô trốn vào vườn hoa không có người ngó ngàng ở nhà cũ của nhà họ Tề, lại đụng phải Tề Trình cũng đang trốn bên trong.
Khi đó Tề Trình cũng như thế này, khóe miệng mang theo ý cười ôn hòa, nháy mắt với cô mấy cái.
Chiếc đũa bóc hết da gà, bỏ một miếng thịt gà vào trong miệng, hương vị vừa vặn, ngon miệng lại non mềm, là hương vị mà cô thích ăn nhất.
Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Mệt tới mức đáy mắt cô bắt đầu chậm rãi xuất hiện hơi nước.
“Chỉ còn bảy ngày nữa là em có thể tiến hành đợt điều trị tiếp theo rồi.” Tề Trình chủ động mở miệng khiến Tề Ninh ngoài ý muốn nhíu mày.
“Đội ngũ quan hệ xã hội của chúng ta có thể chống đỡ được bảy ngày hay không?” Tề Trình nhìn Tề Ninh, hỏi rất thành khẩn.
Tề Ninh nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, dường như rất lâu rất lâu rồi, không có ai thảo luận với cô về vấn đề này.
Cô đã quen tự mình định ra bốn, năm phương án, gửi cho mọi người, giải quyết theo đầu phiếu, vừa nhanh vừa chính xác.
Sau đó, thành bại của phương án thế nào đều quy trách nhiệm cho cô.
“Bảy ngày quá dài.” Cô nghe được mình bình tĩnh trả lời: “Hôm nay đã nổi lên một đợt dư luận, đối phương cũng không phải kẻ ngốc, đến ngày mai dư luận bùng nổ lên đến đỉnh điểm, chắc chắn bọn họ sẽ tung ra nhiều tin tức hơn.”
“Chúng ta vẫn còn chưa tìm ra được người tiết lộ bí mật, cho nên vẫn còn chưa nắm chắc rốt cuộc đối phương biết được bao nhiêu.”
“Soufflé xong rồi.” Trì Trĩ Hàm đeo một đôi găng tay chịu nhiệt amiang to vĩ đại bưng tới ba cái chén nhỏ.
Tề Trình múc một muỗng, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm của Trì Trĩ Hàm, anh yên lặng thổi hai hơi.
“Anh ấy… hôm qua đã ăn canh nóng.” Ý thức được Tề Ninh đang nhìn, Trì Trĩ Hàm đỏ mặt giải thích.
Tề Ninh chau mày, tiếp tục chuyên tâm dùng đũa bóc da trên đùi gà.
“Nếu để cho người khác biết bệnh tình của em, cổ phiếu sẽ bị ảnh hưởng tới mức nào?” Dáng vẻ cậu em trai vừa thổi soufflé vừa bỏ vào trong miệng khiến cô bất giác đưa thìa sang, múc một muỗng bánh ngọt xốp mềm trong chiếc chén màu hồng nhạt.
“Ước tính giảm khoảng trên 30%.” Tề Ninh vẫn trả lời rất bình tĩnh.
Trì Trĩ Hàm cho sữa đặc và caramel vào giữa soufflé, mùi vị rất nhẹ, vào miệng là tan, Tề Ninh nhịn không được lại ăn thêm một miếng.
“Hội đồng quản trị có thể chấp nhận không?” Tề Trình lại hỏi.
Động tác chuẩn bị ăn thêm miếng nữa của Tề Ninh dừng lại, lần này cô thật sự kinh ngạc.
Em trai của cô chủ động như đã biến thành một người khác.
Hơn nữa còn rất trẻ con, thấp giọng xin xỏ Trì Trĩ Hàm cho anh thêm một miếng mì lạnh nướng.
Cô hơi ngơ ngác nhìn Trì Trĩ Hàm cuộn miếng mì lạnh trong nước một vòng, sau đó nhét vào miệng Tề Trình, đáy mắt còn mang ý lên án.
Hoàn toàn là ánh mắt mà chỉ cần cô bước chân ra khỏi cửa thì em trai cô chắc chắn sẽ bị bắt nạt.
Nhưng mà Tề Trình lại cười rất ấm áp.
Thỏa mãn ăn hai miếng, thậm chí còn cúi đầu cười cười.
Cái dáng vẻ một cậu nhóc ngốc nghếch đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt…
…
Lúc Trì Trĩ Hàm nói anh đã sắp khỏe hẳn, trong đáy lòng cô có phần do dự.
Dù sao mười năm nay Tề Trình đã tái phát rất nhiều lần.
Thật ra ở sâu trong đáy lòng, cô vẫn luôn chuẩn bị tâm lý cho việc Tề Trình sẽ tái phát, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý cho việc Trì Trĩ Hàm sẽ bỏ của chạy lấy người, bọn họ sẽ phải đưa Tề Trình tới Mỹ.
Nhưng mà anh…
Đâu chỉ là không còn giống trước.
“Hội đồng quản trị có thể tiếp nhận được mức sụt giảm 30%, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải đáp ứng trong vòng nửa năm sẽ tăng trở lại 50%.” Tề Ninh trả lời vô cùng bình tĩnh, ăn một miếng mì lạnh, ép cơn sóng đang cuồn cuộn trong lòng xuống.
“Chúng ta có thể làm được sao?” Tề Trình lại hỏi, sau đó cúi đầu có chút xấu hổ: “Phương diện này em không hiểu lắm.”
“Nếu ổn định được hai chi nhánh này thì tuyệt đối có thể làm được.” Giọng của Tề Ninh dịu hơn: “Em muốn công khai bệnh tình của mình?”
“Tại sao lại phải công khai?” Người hỏi là Trì Trĩ Hàm.
Tề Ninh dám lấy toàn bộ gia sản của mình ra mà cược rằng, đối với đoạn đối thoại vừa rồi giữa bọn họ, Trì Trĩ Hàm nghe không hiểu lấy một chữ.
“Chỉ là chuyện sớm muộn.” Tề Trình cười cười với Trì Trĩ Hàm: “Hơn nữa nếu như tin tức mà đối phương nhận được là chứng uất ức mức độ nghiêm trọng thì rất có lợi đối với chúng ta.”
Tề Ninh gật đầu, lại cúi đầu lột da gà.
Cô đã ăn hai cái chân gà rồi…
Thật là phiền muộn…
Em trai cô thế mà lại đang bình tĩnh lập mưu gài bẫy người khác…
Thật… thần kỳ…
“Em không muốn để Trì tiểu… Trì Trĩ Hàm đối mặt với giới truyền thông, ưu thế này sẽ không thể hiện được. Bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn đứng ra nói những điều này không có sức thuyết phục, lúc trước vì không muốn người ta tra ra thân phận của Trừng Ất nên công ty đại diện và tất cả các mối quan hệ pháp lý của em đều không liên quan tới nhà họ Tề.” Rốt cuộc Tề Ninh cũng buông bát sau khi ăn xong cái chân gà thứ ba, bắt đầu ăn soufflé: “Để cô ấy đứng ra, thừa nhận tình cảm với em, hơn nữa diễn sao cho mình không nói nhưng ai cũng có thể thấy được rằng quả thật Trừng Ất bị bệnh rất nặng thì mới thể hiện được ưu thế này.”
Tề Ninh nói xong thì nhìn thoáng qua Trì Trĩ Hàm, bổ sung: “Chị cảm thấy cô ấy có thể diễn tốt.”
Tề Trình vẫn duy trì sự im lặng.
Trì Trĩ Hàm cũng không nói chuyện, thật ra cô không hiểu tại sao buộc phải công khai bệnh tình của Tề Trình cho lắm, cũng không hiểu được tại sao việc đối phương biết rằng Tề Trình mắc bệnh nghiêm trọng lại là ưu thế đối với bọn họ.
Cũng tương tự, cô càng không hiểu tại sao ngay từ đầu Tề Ninh lại tin rằng cô có thể diễn tốt trước mặt giới truyền thông.
Cô chưa từng đối mặt với truyền thông, quay video dưới sự hỗ trợ của một đội ngũ cố định và họp báo là hai chuyện khác nhau.
“Chị hiểu được suy nghĩ không muốn Trì Trĩ Hàm đứng ra làm tấm bia chắn cho em, nhưng lần này không giống vậy, lần này là một ván cờ.” Tề Ninh ngừng một chút: “Hôm nay Trì Trĩ Hàm bảo chị hãy bắt đầu thử tin tưởng cô ấy, bởi vì sớm hay muộn gì cô ấy cũng sẽ trở thành em dâu của chị, nhưng mà em cũng biết tính chị rồi đấy, chị đồng ý là bởi vì em chứ không phải bởi vì chị thật sự tin tưởng cô ấy.”
…
Trì Trĩ Hàm đen mặt một chút, có loại kích động muốn cướp soufflé trên tay cô ấy về.
“Nhưng hôm nay nhìn thấy em, chị lại bắt đầu tin tưởng cô ấy.” Tề Ninh buông thìa trong tay xuống: “Cô ấy đứng ra cũng có thể khiến đám cổ đông hiểu rõ cô ấy có thể làm được những gì, chị không muốn đến lúc hai đứa kết hôn lại vẫn còn mấy tin tức xì xào kiểu như hai đứa không xứng đôi.”
“Hẳn là em hiểu được nỗi lo lắng của chị, chị chính là vết xe đổ.” Tề Ninh nói xong câu cuối cùng, muốn vỗ vỗ tay Tề Trình nhưng giơ ra được một nửa thì lại nhìn thấy Trì Trĩ Hàm yên lặng đưa tay ra đặt ở giữa bọn họ.
…
Tề Ninh hơi sững ra, bình tĩnh thu tay lại.
Tề Trình nhìn qua có vẻ rất bình thường, suýt chút nữa cô đã quên mất phản ứng của anh đối với việc động chạm vẫn còn chưa đỡ.
“Không nhất thiết phải là bảy ngày, bộ phận quan hệ xã hội của chúng ta có thể chống đỡ được bốn ngày, thời gian bốn ngày này cũng đủ để điều tra đội ngũ quay video cho Trì Trĩ Hàm rồi.” Tề Ninh ho một tiếng: “Trì Trĩ Hàm chỉ cần xuất hiện vào ngày thứ năm là được, nhưng mà chị không hy vọng cô ấy sẽ ở đây cho lắm.”
“Không cho đối phương biết rằng chúng ta đã biết việc bọn họ biết Trừng Ất và em là cùng một người cũng có lợi đối với chúng ta.”
Nói khá vòng vo.
Nhưng Trì Trĩ Hàm đã hiểu ra rồi.
Tề Ninh không biết rốt cuộc là đối phương đã biết bao nhiêu, cho nên muốn bảo vệ Tề Trình trước khi mọi chuyện ổn thỏa, để cô đi ra ngoài chắn trước một đợt.
Nếu như đối phương vẫn cho rằng Tề Trình là một bệnh nhân mang bệnh nặng, định lợi dụng tin tức này để chèn ép cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Tề, vậy thì Trì Trĩ Hàm tung hỏa mù ra bên ngoài sẽ khiến tin tức này càng có vẻ đáng tin hơn.
Sau đó, Tề Trình sẽ công khai rằng thật ra bệnh tình của mình đã chuyển biến tốt đẹp.
Đây là ưu thế mà Tề Trình và Tề Ninh nói đến.
Nếu ngay từ đầu được đồn đại rằng bệnh nặng tới mức lúc nào cũng có thể tự sát, vậy thì Tề Trình công khai bệnh tình thực sự chắc chắn sẽ tạm thời trấn an được cổ đông.
“Tôi không có ý kiến gì về việc này.” Bảy ngày mà thôi, hơn nữa còn có chuyện quan trọng phải làm: “Nhưng mà, Tề Trình sẽ công khai bệnh tình như thế nào? Mở họp báo sao? Hiện giờ anh ấy có thể làm chuyện này sao?”
“Em có ý kiến.” Tề Trình vẫn phản đối: “Cô ấy có thể tới tham dự họp báo, nhưng tất cả bản thảo phải đưa cho em xem qua trước, hơn nữa cô ấy cũng không thể chuyển ra ngoài.”
“…” Trì Trĩ Hàm bị sự ngang ngạnh của anh làm cho chân tay luống cuống, nhất là sau khi nói xong anh còn nhanh chóng túm lấy tay cô ở trước mặt Tề Ninh.
“Không phải là ý kiến của cô ấy, là ý kiến của em.” Tề Trình mở miệng ra trước khi Tề Ninh lên tiếng, Trì Trĩ Hàm nhìn chằm chằm máy theo dõi, hé miệng, quả nhiên là số đo đã tăng lên: “Em phải tham dự buổi họp báo với trạng thái tốt nhất, bảy ngày này mà không có cô ấy thì mức độ mạo hiểm sẽ rất cao.”
“…” Tề Ninh yên lặng.
Cô cũng nhìn thấy đường số liệu trong máy theo dõi trên cổ tay Tề Trình đã bắt đầu thay đổi màu sắc.
“Phương thức đàm phán này không công bằng.” Cô chỉ chỉ máy theo dõi trên cổ tay anh: “Hơn nữa với tình trạng hiện giờ của em thế này thì định mở họp báo thế nào?”
Mới chỉ cự tuyệt cô mà đã không khống chế nổi cảm xúc rồi.
“Dùng video thì sao?” Trì Trĩ Hàm ở bên cạnh nhìn hai chị em đang trong trạng thái giằng co nhau, rụt rè đặt câu hỏi: “Nếu như gọi phóng viên sang bên đối diện, để Tề Trình trả lời câu hỏi qua video thì sao?”
“Bởi vì phóng viên cũng chỉ là muốn nhìn thấy người sống mà thôi, về bệnh tình của anh ấy, bên phía bác sĩ Triệu có thể chứng thực, vấn đề của Tề Trình khi đối diện với màn hình không lớn, trước đó lúc tôi quay video anh ấy lén lút mở camera quan sát mấy lần, còn cho rằng tôi không phát hiện ra.”
“…” Tề Trình đỏ mặt.
“Nhưng mà cậu ấy không thể cứ dính lấy cô như vậy!” Tề Ninh vẫn cự tuyệt.
“Dù sao cũng phải kết hôn mà.” Trì Trĩ Hàm nghiêng đầu: “Dính thì cứ dính.”