Đọc truyện Này, Cái Muôi Của Em – Chương 57
Giống như dự đoán của bác sĩ Triệu, phản ứng giảm thuốc của Tề Trình có chút nghiêm trọng.
Phản ứng rõ ràng nhất là mất ngủ, vì đề phòng mất ngủ nên trên đơn thuốc của Tề Trình luôn có thành phần an thần, nhưng vẫn không có tác dụng.
Hai ngày liên tục Trì Trĩ Hàm tỉnh lại giữa đêm đều phát hiện giường của Tề Trình bỏ trống, phòng vẽ tranh sáng đèn.
Đến buổi tối ngày thứ ba, Trì Trĩ Hàm dứt khoát trèo lên giường Tề Trình, đến lúc anh lại lén lút đứng dậy đi vào phòng vẽ tranh thì cô cuốn lấy anh y như bạch tuộc.
Một giờ sáng.
Tề Trình nhìn đồng hồ báo thức, nhíu mày.
“Em còn chưa ngủ?” Anh rất ngoan ngoãn theo cô lên giường từ mười một giờ, vẫn nằm yên không nhúc nhích tới tận một giờ.
Mặc dù thỉnh thoảng Trì Trĩ Hàm sẽ gặp mộng du, nhưng chất lượng giấc ngủ không tệ, anh cho rằng hai tiếng là đã đủ để khiến Trì Trĩ Hàm ngủ say.
“Ôm ngủ…” Trì Trĩ Hàm lẩm bẩm một câu, nhắm mắt lại, mò mẫm tới mũi của Tề Trình, sau đó hướng lên trên, ngón cái và ngón trỏ nhéo gốc mũi anh: “Vật lý trị liệu nhãn khoa nói rằng đây là huyệt Tình Minh*.”
* Theo trung y, huyệt Tình Minh (còn gọi là Tinh Minh, Lệ Không, Lệ Khổng, Mục Nội Tý) có tác dụng làm cho hai con ngươi trong mắt (tinh) sáng lên (minh).
“Đã hai ngày nay anh không ngủ, mắt không khó chịu sao?” Mắt cô vẫn nhắm, mơ màng buồn ngủ, giọng nói cũng khàn khàn.
“…” Tề Trình nhích đầu lại gần Trì Trĩ Hàm, để cô không cần vươn tay lên cao quá.
Để mặc cho cô nhéo một lát, anh mới vươn tay ra đè tay cô xuống.
“Ngủ đi.” Ôm cô vỗ vỗ.
“Vẫn không ngủ được sao?” Trì Trĩ Hàm dùng mặt cọ cọ áo ngủ của anh, sau đó hai móng vuốt bắt đầu theo thói quen chui vào bên trong quần áo anh.
“Ừ…” Tề Trình lên tiếng, thở dài: “Bây giờ biến thành cả hai người đều không ngủ được rồi.”
“Có muốn thử phương pháp của em một chút không?” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên đôi mắt hai mí của cô biến thành hai ba lớp, trông mắt càng to hơn.
“Em từng mất ngủ rồi sao?” Tề Trình tò mò một chuyện khác.
“… Nói thừa.” Trì Trĩ Hàm trợn mắt, đứng dậy xuống giường.
Tề Trình vẫn cảm thấy Trì Trĩ Hàm mặc áo ngủ đi đôi dép lê to đùng đi tới đi lui trong phòng rất giống một người tí hon lạc vào vương quốc người khổng lồ, đương nhiên là trước giờ anh chưa từng dám nói ra miệng cái cách hình dung này của mình.
Thật sự rất đáng yêu.
Giống như hình ảnh trong truyện cổ tích vậy, trông rất ấm áp.
Cô chỉnh nhiệt độ lò sưởi xuống rất thấp, vì muốn làm nhiệt độ trong phòng mà còn mở cửa sổ một lúc.
Sau đó chạy tới tủ phía sau giường lấy rất nhiều chăn, cầm cái Ipad của cô, run run rẩy rẩy trèo lên giường.
Nhiệt độ thật sự hơi thấp.
Càng khỏi nói đến một người vẫn luôn ở trong căn phòng duy trì nhiệt độ ổn định 25 độ C suốt cả năm như anh, cho dù có rúc vào trong một chiếc chăn dày cộm thì vẫn cảm thấy lạnh tới mức lông tơ dựng thẳng.
“Em mở mấy độ đấy?” Anh không hiểu tại sao như vậy lại có thể trị chứng mất ngủ.
“19, lò sưởi nhà anh chỉ có thể chỉnh xuống mức thấp nhất là 19 độ.” Giọng nói của Trì Trĩ Hàm lại còn có vẻ tiếc nuối: “Vốn là nhiệt độ càng thấp thì càng hữu hiệu.”
“…”
Tề Trình chỉ có thể tiếp tục chui vào trong chân, nhìn cô cúi đầu lướt Ipad, mãi mới tìm thấy một video, mở ra, cài đặt chế độ phát lặp.
Sau đó ném Ipad sang một bên, nhanh chóng lui vào trong lòng Tề Trình.
“Lạnh quá…” Nũng nịu mơ hồ không rõ.
Ipad bắt đầu phát ra âm thanh, một giọng nữ, không có ngữ điệu gì, đang đọc tên các loại thuốc bắc.
…
“Vào mùa hè, đắp chăn mở điều hòa là dễ ngủ nhất, hiệu quả cũng tương tự như thế này.” Trì Trĩ Hàm chỉ chỉ vào tấm chăn dày: “Hơn nữa nghe nói nhiệt độ thấp có thể khiến người ta dễ buồn ngủ hơn.”
…
Tề Trình không muốn nhắc nhở cô rằng nhiệt độ thấp dễ gây buồn ngủ hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc làm giảm thân nhiệt.
“Còn video này là một thứ vũ khí thần kỳ.” Trì Trĩ Hàm bĩu môi chỉ vào Ipad: “Người này đọc tên thuốc bắc suốt năm tiếng đồng hồ liên tục, không có ngữ điệu, cũng không có nghỉ lấy sức, giống như phản nhân loại vậy. Anh nhắm mắt lại nghe một tiếng, nếu còn chưa ngủ được thì tính là em thua.”
…
Cho nên lại là một biện pháp kỳ quái không biết được cô tìm từ đâu ra.
Dù rằng giọng nữ kia thật sự khiến người ta bất giác thả lỏng, có phần giống như lúc nhỏ mỗi lần lên lớp nghe được tiếng giáo viên giảng bài thì đều vô cùng dễ dàng đi vào giấc ngủ.
“Vậy cứ thử xem…” Chỉ đơn giản là vì muốn trấn an cô.
Nhiệt độ lò sưởi quá thấp, anh đắp chăn kín mít, hai người làm tổ bên trong, mơ hồ cảm thấy thỏa mãn, Trì Trĩ Hàm lại ngáp một cái, khiến anh cũng ngáp theo như bị lây truyền.
Giọng nữ kia vẫn đều đều, anh nhắm mắt lại một cách vô thức.
Người trong lòng đã dần dần ngủ, hơi thở hòa cùng giọng điệu đều đều trong video, giữa căn phòng trống trải chỉ có trong chiếc chăn này là ấm áp.
Lúc chuẩn bị ngủ thiếp đi, trong lòng anh còn giãy dụa theo bản năng, rốt cuộc mùa đông có lạnh hay không, anh nhớ rất rõ là mấy phút trước cô gái kia còn nói là mùa đông không lạnh lắm.
Sau đó ý thức thật sự mơ hồ.
Buổi sáng tỉnh lại, đối mặt với khuôn mặt tươi cười đắc ý của Trì Trĩ Hàm, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là, thật sự có chút phản nhân loại…
Loại phương pháp này mà lại có thể có tác dụng với anh…
***
Bác sĩ Triệu xuất hiện vào ngày thứ mười của đợt giảm thuốc, trong mười ngày này, tuy rằng thỉnh thoảng phương pháp trị mất ngủ của Trì Trĩ Hàm mất tác dụng, nhưng so với những lần giảm thuốc trước kia, tình trạng thân thể của Tề Trình đã tốt hơn rất nhiều.
Đây vốn là một chuyện rất vui mừng, nhưng Trì Trĩ Hàm lại cảm thấy, Tề Trình có địch ý với bác sĩ Triệu, chính là cái loại địch ý của chú cún con trốn trong góc phòng lén lút nhe răng ra với người xa lạ.
“Đúng rồi, cháu đã nói với Tiểu Trì về chuyện phương án mới chưa?” Bác sĩ Triệu tháo ống nghe xuống, đeo kính lão lên, bắt đầu viết bệnh án, hỏi một cách thờ ơ.
Câu trả lời của Tề Trình là chậm rì rì kéo áo lên, nằm ngửa, kéo chăn lên trùm kín đầu.
…
Trì Trĩ Hàm phát hiện ra cảm nhận đầu tiên của mình đối với cảnh tượng này không phả là buồn cười mà là có chút đau lòng.
Trước việc là một bệnh nhân thì trước hết Tề Trình còn là một người đàn ông ba mươi tuổi.
Chắc chắn anh không muốn mình phải dùng cách thức ngây thơ như vậy để ngăn chặn chuyện anh không mong muốn, nhưng ngoài trừ cách thức này, anh không còn lựa chọn nào khác.
Thật ra, lòng tự trọng của Tề Trình rất mạnh.
Lúc bác sĩ xốc áo anh lên để làm kiểm tra, anh đều sẽ tránh tầm mắt của Trì Trĩ Hàm, dần dần, vào những lúc anh làm kiểm tra, Trì Trĩ Hàm sẽ tìm lý do để rời khỏi tầm mắt anh.
Đối với sự đụng chạm từ người khác, anh vẫn sẽ có ảo giác buốt rát, cho nên cho dù là bác sĩ thì cũng sẽ cố gắng hết sức để giảm thiểu diện tích đụng chạm trong lúc làm kiểm tra cho Tề Trình, phần lớn thời gian đều chỉ dùng ngón tay chọc chọc, thoạt nhìn lại càng đáng thương hơn.
Tề Trình ghét nhất là cô cảm thấy anh đáng thương.
Cho nên, Trì Trĩ Hàm không tiếp lời của bác sĩ Triệu, chỉ đi tới ngồi bên cạnh giường, tay trái vươn vào trong chăn, mò mẫm nắm lấy tay Tề Trình, khẩy khẩy trong lòng bàn tay anh.
Tề Trình xoay người lại, hai tay nắm lấy tay trái của Trì Trĩ Hàm, đưa tới bên miệng hôn một cái.
Hai người hoàn toàn không thèm để ý tới bác sĩ Triệu, dán chặt lấy nhau.
Lúc viết bệnh án, bác sĩ Triệu trợn trừng mắt qua cặp kính lão, trong lòng ông ấy có chút phiền muộn, ông ấy hao hết tâm trí mới tìm được một Trì Trĩ Hàm cả tính cách lẫn bối cảnh đều thích hợp để tham gia phương án điều trị, rốt cuộc cũng bị Tề Trình dụ mất rồi…
Trông cô nhóc kia bây giờ có dụ dỗ thế nào cũng không dụ được cô đứng chung một chiến tuyến với ông ấy nữa rồi.
Cất bút xong, bác sĩ Triệu ho khan một tiếng.
Không ai để ý đến ông ấy.
“Cả anh và chị của cháu đều đã ký tên vào phương án này rồi, đã nhìn thấy ánh rạng đông rồi, chỉ cần gắng một chút nữa, sau này sẽ là những ngày tốt đẹp.” Bác sĩ Triệu vỗ vỗ bệnh án xuống bàn: “Hơn nữa, hai người đều còn trẻ, một chút như vậy mà cũng không gắng được, sau này cuộc đời còn dài như vậy, hai người định mấy chục năm đều không rời khỏi nhau sao? Ngày nào cũng dính chặt lấy nhau như thuốc cao bôi trên da chó? Năm nay Tiểu Trì cũng chỉ mới có 25, cháu không muốn để cho con bé ra ngoài thăm thú một chút sao? Bắt con bé suốt mấy chục năm sau này đều phải ở nhà nấu cơm cho cháu mỗi ngày sao?”
“… Rốt cuộc là phương án gì?” Trì Trĩ Hàm là hỏi Tề Trình, anh kháng cự tới mức đổ cả mồ hôi lạnh rồi.
“Cần cô phối hợp hai việc, việc thứ nhất có liên quan tới phương pháp giải mẫn cảm hệ thống.” Rốt cuộc bác sĩ Triệu cũng tìm được chỗ trống để xen lời vào: “Tề Ninh nói cô sắp phải quay video mỹ thực mùa xuân, địa điểm quay được dời tới bên đối diện.”
“Mỗi lần quay có bao nhiêu người?”
“… Khoảng chừng trên dưới 20 người, toàn bộ đều tới bên đối diện, có phải là nhiều người quá không.” Cô không có ý kiến gì đối với phương pháp giải mẫn cảm hệ thống, chỉ lo không biết Tề Trình có chịu được nhiều người xa lạ như vậy hay không.
Hậu trường quay video thường ồn ào hỗn loạn, cô còn lo rằng thân phận và bệnh tình của Tề Trình sẽ bị người ta phát hiện.
“Tề Ninh có thể làm tốt chuyện giữ bí mật, phương diện này cô cũng đã được lĩnh giáo rồi, quên rồi sao?” Bác sĩ Triệu cười ha ha: “Hơn nữa giải mẫn cảm hệ thống phải chờ đợt giảm thuốc kéo dài một tháng này kết thúc thì mới có thể tiến hành, quá trình cụ thể thế nào, Tề Ninh sẽ liên lạc với người đại diện của cô, đến lúc đó cô chỉ cần cứ quay video như bình thường là được.”
“Phải nhớ không được để cho người khác biết rằng cô là từ bên phía đối diện tới, cứ coi như nhà họ Tề thu mua công ty của cô, sau đó thì cung cấp hậu trường quay video là được.”
“Đợt điều trị sẽ tiến hành theo chất lượng, bắt đầu từ âm thanh, sau đó mới có thể mở camera, hẳn là Tề Trình cũng sẽ đồng ý với điều này.” Bác sĩ Triệu cúi xuống, nhịn không được, vẫn muốn chế giễu Tề Trình: “Chăn dày như vậy cháu không ngạt sao? Tay Tiểu Trì ăn ngon vậy sao?”
…
Tề Trình mang khuôn mặt đỏ bừng chui ra khỏi chăn, đối diện với Trì Trĩ Hàm cũng có khuôn mặt đỏ bừng, Trì Trĩ Hàm thè lưỡi với anh.
“Một việc khác nữa là có lẽ cháu cần phải tham dự vào đợt điều trị giảm thuốc.” Chờ Tề Trình chui ra, bác sĩ Triệu mới tiếp tục đề tài, sau khi nói xong thì cởi kính lão, ngồi trước bàn máy tính của Tề Trình quan sát phản ứng của anh.
Không có phản ứng gì, ngoại trừ vẻ kháng cự thì không có hiện tượng gì giống như bị kích thích.
Quả thật là những lúc ở bên cạnh Trì Trĩ Hàm, Tề Trình không giống một người mang bệnh cho lắm.
“Chứng sợ giao tiếp của Tề Trình nặng thêm có một phần nguyên nhân rất lớn là vì cậu ấy đã thỏa mãn nhu cầu giao tiếp ở trên người cô.”
“Tình huống cậu ấy có chút phiền phức, những người mắc chứng sợ giao tiếp bình thường khác, cho dù sợ đám đông nhưng vẫn phải vì mưu sinh mà không thể không ra khỏi cửa.”
“Nhưng Tề Trình không gặp phải vấn đề mưu sinh, cho dù cả đời không ra khỏi cửa thì cậu ấy cũng sẽ không chết đói, vốn dĩ là có nhu cầu giao tiếp thì ít nhiều cũng có chút động lực, bây giờ cô lại đều đã loại bỏ hết vấn đề này của cậu ấy, chính cậu ấy lại cảm thấy chứng uất ức giảm nhẹ coi như cảnh báo đã được giải trừ, tâm lý bài xích việc điều trị chứng sợ giao tiếp lại càng nặng hơn.”
“Loại triệu chứng này cũng giống như bệnh nhân mắc chứng uất ức nghiện một loại thuốc nào đó, cho rằng loại thuốc đó có thể duy trì trạng thái tâm lý ở mức tương đối cân bằng, một khi loại bỏ loại thuốc này, trạng thái cân bằng sẽ lập tức biến mất.”
“Chỉ sau một đêm lại trở về vạch xuất phát.” Những lời cuối cùng này là bác sĩ Triệu nói cho Tề Trình nghe.
Ngoài dự đoán là Tề Trình không hề dời mắt đi mà đối diện với bác sĩ Triệu, sau đó nhíu nhíu mày, có chút bất mãn, nhưng trong thời gian ngắn lại không tìm được lý do để phản bác.
“Những lúc Trì Trĩ Hàm không có mặt, cháu sẽ không chịu đối diện với chú.” Bác sĩ Triệu vẫn nhìn Tề Trình: “Chú thấy rất rõ, lúc có và không có mặt Trì Trĩ Hàm, cháu ở hai trạng thái hoàn toàn khác nhau.”
…
“Cho nên ông muốn tôi làm cái gì?” Trì Trĩ Hàm cắt ngang lời nói của bác sĩ Triệu.
Cô và Tề Trình đều rất rõ ràng, trong lời nói của bác sĩ Triệu mười phần thì có tới bảy, tám phần là những lời vô nghĩa chỉ để điều hòa bầu không khí, một hai câu có tính dẫn dắt thì được giấu trong những lời vô nghĩa đó, nhưng lại có lực sát thương rất mạnh.
“Cho Tề Trình giảm thuốc một tháng, một tháng này cô hãy rời khỏi căn nhà này, đoạn tuyệt mọi liên hệ với Tề Trình.”
“Nếu cậu ấy có thể sống sót qua một tháng này thì mới có thể tính là thật sự thành công.”
“Một tháng?” Trì Trĩ Hàm há hốc mồm.
“Tôi vốn tính là hai tháng, nhưng mà Tề Trình phản đối kịch liệt quá nên mới đổi thành một tháng.” Bác sĩ Triệu lại còn tỏ vẻ ấm ức.
“Anh đã cò kè mặc cả thế rồi sao không nói thẳng với ông ấy là một tuần luôn?” Trì Trĩ Hàm thấp giọng oán trách Tề Trình.
“… Em muốn rời khỏi anh một tuần? Bảy ngày? Không gặp mặt, không liên lạc?” Tốc độ nói của Tề Trình bỗng chốc trở nên nhanh hơn, anh cau mày, đôi con ngươi màu hổ phách thẫm màu hơn.
…
Rõ ràng hai người kia đã hoàn toàn chẳng thèm để ý đến ông ấy nữa rồi.
Bác sĩ Triệu lại sinh lòng phiền muộn, hiện giờ bệnh nhân cũng thật là khó trị, lắm chuyện, còn không biết báo ơn, tốt xấu gì Trì Trĩ Hàm cũng là do ông ấy tìm ra.
“Một tháng là mức thấp nhất rồi, giảm thuốc chưa từng có chuyện một tuần.” Bác sĩ Triệu hết sức bất đắc dĩ.
“Nhưng mà cho dù chỉ có một ngày tôi cũng không đồng ý.” Trì Trĩ Hàm nhìn bác sĩ Triệu, bởi vì lời này của cô mà hơi thở của người đàn ông ở phía sau cũng trở nên khẽ hơn.
“Tôi không phải thuốc của anh ấy, có lẽ chứng uất ức giảm nhẹ chứng sợ giao tiếp nặng hơn đều có liên quan tới tôi, thỉnh thoảng những lúc tức giận tôi cũng tự thấy rằng tôi là thuốc, cần phải hạn chế, nhưng trên thực tế thì trong lúc yêu đương với anh ấy, tôi chưa từng phải kiềm chế cái gì, cho dù mọi người định nghĩa vai trò của tôi trong phương án điều trị như thế nào đi chăng nữa thì Tề Trình cũng chưa từng coi tôi là thuốc.”
“Dù sao tôi cũng cảm thấy mấy người đã hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Tề Trình, chuyện yêu đương của chúng tôi vẫn luôn không liên quan gì tới việc điều trị, không liên quan gì tới tình cảm ổn định không ổn định mà ông lo lắng trước kia, hai người chúng tôi vẫn thỉnh thoảng giận dỗi nhau, chiến tranh lạnh với nhau, giống như những cặp trai gái bình thường yêu nhau khác, tình cảm của chúng tôi chưa từng có triệu chứng bệnh.”
“Ông cảm thấy có tôi ở đây nên Tề Trình mới dám đối diện với ông.” Trì Trĩ Hàm cười cười: “Thật ra cũng là bởi vì có anh ấy ở đây nên tôi mới dám nói ra những lời này.”
“Yêu đương vốn là như vậy, có anh ấy và không có anh ấy là hai loại trạng thái, thậm chí ngay cả trạng thái tinh thần cũng khác hẳn nhau, ông không thể coi điều này như một bệnh lý cần điều trị.”
“Thật ra tôi tin rằng, với trạng thái tinh thần hiện giờ của Tề Trình, cho dù không có tôi thì anh ấy cũng có thể tự mình điều tiết được, chứng uất ức vẫn sẽ giảm nhẹ, chứng sợ giao tiếp cho dù không tốt lên thì cũng sẽ không xấu đi, một tháng này, tâm tình anh ấy sẽ căng thẳng, nhưng mà nhất định sẽ vượt qua được.”
“Nhưng mà như thế thì có nghĩa gì chứ? Những ngày Tề Trình khôi phục đều rất quý giá, cuộc đời anh ấy có tới một phần ba thời gian là bị chứng uất ức tra tấn, ba mươi ngày này, đối với anh ấy hay là đối với tôi thì đều là một loại lãng phí.”