Đọc truyện Này, Cái Muôi Của Em – Chương 54
Ở căn nhà lớn Tề Trình chưa bao giờ mặc áo khoác, cho nên lần này là lần đầu tiên Trì Trĩ Hàm nhìn thấy dáng vẻ Tề Trình ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn.
Không hề ngoài dự đoán, đẹp tới mức khiến người ta đố kỵ.
“Căng thẳng sao?” Trì Trĩ Hàm ngồi trên ghế sofa giúp Tề Trình quàng lại khăn cổ, quấn kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt, sau đó lại đội mũ lên.
Sờ sờ tay anh, trong lòng bàn tay đã hơi ẩm ướt.
“Bọn họ đã nói chuyện với nhà ở tầng một rồi, bên ngoài cũng đã sắp xếp xong xuôi, trên đường chúng ta đi vào trong xe sẽ không gặp người nào.” Trì Trĩ Hàm cảm thấy chính mình cũng căng thẳng muốn chết, chà xát tay Tề Trình, đề nghị: “Nếu thật sự không được thì em sẽ cõng anh xuống, sức lực em rất lớn.”
Cô cắn chặt răng vẫn có thể cõng được, có lẽ Tề Trình mà nhắm mắt bất động thì sẽ dễ dàng hơn một chút.
Thân thể rất tự giác xoay người đưa lưng về phía Tề Trình, vỗ vỗ lên lưng mình, nhìn thấy Tề Trình vẫn không nhúc nhích, cô lại cau mày muốn nghiên cứu kiểu ôm công chúa.
“… Cứ đi đi thôi.” Tề Trình kéo khăn quàng cổ lên một chút, chỉ lộ ra nửa đôi mắt, nói chuyện ồm ồm.
Quả thật có hơi căng thẳng, nhưng lần này là nửa đêm, bên cạnh lại có Trì Trĩ Hàm, anh cảm thấy vấn đề chắc hẳn không lớn.
Chỉ là lòng tự trọng bị vẻ mặt nghiêm túc muốn nghiên cứu kiểu ôm công chúa của cô khiến cho vỡ vụn…
Nhưng cũng giảm bớt một chút căng thẳng.
***
Nhà của Trì Trĩ Hàm nằm trong một tiểu khu kiểu cũ, hàng hiên chật hẹp, đèn hành lang mờ tối, sau khi ra khỏi cửa, Tề Trình bắt đầu ngừng thở một cách vô thức, không ngờ lại bị Trì Trĩ Hàm nhìn ra, chỉ có thể túm tay cô, cúi đầu bước vội xuống dưới.
Anh có thể cảm giác được Trì Trĩ Hàm rất căng thẳng, bàn tay trước giờ vẫn luôn ấm áp lúc này lại lạnh lẽo, nắm tay anh chặt hơn, cả quá trình đều nhìn chằm chằm vào nhịp tim và huyết áp của anh.
Thậm chí anh còn cảm thấy, lúc này cả cô và anh đều đang ngừng thở.
Xe dừng cách lối thoát hàng hiên mấy bước, cửa xe mở ra, để không tạo áp lực cho Tề Trình, lái xe đã chui vào ghế điều khiển từ trước.
Tề Trình kéo Trì Trĩ Hàm lên xe rồi đóng cửa lại, chính mình vòng sang một bên khác rồi ngồi lên, sau đó hai người quay mặt sang nhìn nhau, cả hai khuôn mặt đều đỏ bừng.
“Sao em cũng ngừng thở rồi?” Giọng nói của Tề Trình có chút khàn khàn, nâng tay giúp Trì Trĩ Hàm vén phần tóc rơi loạn trước trán ra sau tai.
“Chỉ… vô thức…” Trì Trĩ Hàm dường như vừa tìm lại được hơi thở, vừa rồi chạy quá nhanh, trong lòng lại kìm nén, lúc này đang le lưỡi ra cười ha ha.
“… Ngốc.” Tề Trình xoa xoa mặt cô, nhắm chặt mắt, chịu đựng cảm giác đầu váng mắt hoa do xe khởi động.
“Có phải là anh nên nằm ngửa ra hay không?” Trì Trĩ Hàm cau mày nhìn huyết áp đang tăng dần.
Rõ ràng hàng ghế sau của chiếc xe này đã được cải tạo, chỗ ngồi vô cùng rộng rãi, dây an toàn cũng được thiết kế cho một người nằm ngửa.
“Nằm ở đây.” Trì Trĩ Hàm vỗ vỗ vào đùi mình.
Cô rất căng thẳng, vô cùng căng thẳng, căng thẳng tới mức ngay cả việc cô am hiểu nhất là điều tiết không khí cũng chẳng biết làm thế nào.
“Anh không sao.” Tề Trình mấp máy môi, nghe lời Trì Trĩ Hàm nằm xuống, bởi vì lo cho cảm xúc của Trì Trĩ Hàm nên lại nhấn mạnh lần nữa: “Anh thật sự không sao.”
Có Trì Trĩ Hàm ở đây, dạo gần đây biểu hiện của anh đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất trong phổi không còn cảm giác cháy bỏng vì thiếu oxy, việc buồn nôn và đổ mồ hôi đã nằm trong phạm vi có thể khống chế được.
“Đây là thuốc, nếu nhịp tim và huyết áp vượt qua vạch này, tầm nhìn của anh bắt đầu mơ hồ, khi đó đút cho anh một viên.” Tề Trình đưa cho Trì Trĩ Hàm một lọ thuốc cô chưa từng thấy bao giờ, nâng tay lên cho Trì Trĩ Hàm nhìn máy theo dõi: “Không cần quá lo lắng, anh cảm thấy tốt hơn nhiều so với lúc đến.”
Xe chạy rất chậm và êm, nhưng vẫn có tiếng ma sát từ bánh xe, đêm đã khuya, âm thanh như vậy bị phóng đại lên giữa màn đêm yên tĩnh, Tề Trình nhíu mày, cảm giác được cơ thể Trì Trĩ Hàm lại căng cứng lên.
“Anh không sao, nếu uống thuốc rồi mà vẫn không có phản ứng thì quay lại nhà em trước, nghỉ ngơi một lát rồi nói sau.” Tề Trình vỗ vỗ tay Trì Trĩ Hàm: “Không vội.”
Cũng không cần căng thẳng.
Mặc dù Trì Trĩ Hàm căng thẳng, nhưng kỳ lạ là như thế lại khiến anh có ảo giác giống như cô đang chia sẻ cơn đau của anh.
Hô hấp của hai người cũng không ổn định, ngược lại lại khiến anh dần bình tĩnh lại.
Chỉ là đã mười năm liên tục không ra khỏi nhà, phản ứng đối với kích thích không thể biến mất toàn bộ, tiếng động bên ngoài cửa sổ xe vẫn khiến sắc mặt anh dần trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán từ những giọt li ti trở thành những giọt to như nước mưa.
“Là vì âm thanh sao?” Cửa kính xe ở hàng ghế sau đều là đặc chế, Tề Trình không nhìn thấy bên ngoài, thành phố S giữa đêm khuya vẫn tấp nập xe cộ, thỉnh thoảng sẽ có tiếng còi xe, có âm thanh đếm ngược của đèn xanh đèn đỏ.
Tề Trình gật đầu, gượng người dậy, nhét chiếc gối ôm ở trong góc xuống dưới lưng Trì Trĩ Hàm.
“Em quá căng thẳng rồi.” Sau khi nằm xuống lần nữa, Tề Trình bắt đầu giúp Trì Trĩ Hàm xoa bụng: “Đổ mồ hôi còn nhiều hơn cả anh.”
Lúc này rồi mà anh vẫn còn lo cho cô, trước khi ra khỏi nhà còn nhớ bảo cô dán miếng giữ nhiệt.
Nhưng cô lại bởi vì vấn đề cảm giác an toàn mà khiến anh chịu nhiều giày vò như vậy.
Mặc dù biết rõ đối với anh, ra khỏi nhà là một bước đột phá trọng đại, mặc dù hiện giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc làm sao để Tề Trình khỏi hẳn, nhưng lúc nhìn anh với sắc mặt tái nhợt, đổ đầy mồ hôi lạnh còn mím môi giúp cô nhẹ nhàng xoa bụng, cô vẫn cứ muốn bóp chết chính mình.
Cô cũng chỉ là có một lần dì cả đến đặc biệt đau, làm nũng đòi Tề Trình giúp cô xoa bụng, kết quả là Tề Trình liền coi đây như thói quen.
Một người đàn ông tốt như vậy…
“Em kể chuyện cổ tích cho anh nghe có được không?” Trì Trĩ Hàm giúp anh lau mồ hôi trên mặt, dịch chuyển chân để Tề Trình nằm thoải mái hơn một chút.
Việc cô có thể làm cũng chỉ là giúp anh dời lực chú ý, giúp anh có thể khống chế được nhịp tim và huyết áp vẫn đang không ngừng tăng.
Động tác trên tay Tề Trình dừng lại một chút, khóe miệng khẽ cong lên một góc nho nhỏ, gật gật đầu.
Trì Trĩ Hàm yên tĩnh một lúc.
Lúc cô đưa ra đề nghị chỉ đơn giản là muốn giúp Tề Trình dời lực chú ý, sau đó Tề Trình gật đầu, đầu óc cô lại trống rỗng.
Dưới tình huống hiện tại, trong đầu cô không có câu chuyện cổ tích nào, bảo cô nói về công thức nấu ăn còn mau hơn.
“Cái đó… Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi…” Bắt đầu bịa.
“Sau đó, anh cũng biết đấy, trên ngọn núi chắc chắn có một ngôi miếu…”
“Ừ.” Tề Trình còn rất phối hợp lên tiếng, Trì Trĩ Hàm ảo não nhăn nhăn cái mũi.
“Trong ngôi miếu có một vị lão hòa thượng…” Trì Trĩ Hàm nhắm mắt, chết thì chết đi.
“Sau đó có một ngày, có một nữ thí chủ đến miếu…”
“…” Tề Trình trợn mắt.
“… Anh đã biết sau đây em định kể gì rồi thì thôi.” Trì Trĩ Hàm khịt khịt mũi, trong lúc đầu óc trống rỗng, cô cũng không biết tại sao lại nghĩ tới đoạn truyện này…
“Thế giới tâm linh của em…” Tề Trình cau mày suy nghĩ hồi lâu, tìm được một từ để hình dung: “… thật sự một lời khó nói hết.”
“…” Trì Trĩ Hàm cấu tay Tề Trình một cái, sau đó nhìn máy theo dõi: “Số đo không còn tăng nữa rồi.”
“Ừ…” Chính anh cũng cảm giác được hẳn là không còn vấn đề gì lớn nữa rồi.
Trì Trĩ Hàm lại giúp anh lau mồ hôi, cau mày: “Nhưng mà vẫn đổ mồ hôi.”
“Bình thường anh nhất định phải uống nhiều nước.” Thể chất của anh cho dù không phải lúc phát bệnh thì cũng dễ dàng đổ mồ hôi, buổi sáng lúc tập chạy bộ trong phòng thể hình, từ trên máy chạy bộ cho xuống mặt đất có thể gom lại được cả một vũng nước.
“Ừ.” Tề Trình cười cười, đầu óc vẫn choáng váng, nhưng có lẽ là do tác dụng của thuốc ngày hôm qua, trong xe rất yên tĩnh, âm thanh từ dòng xe cộ bên ngoài chậm rãi đánh vào huyệt thái dương của anh, đau, nhưng không phải là không thể chịu đựng được.
Tâm tình yên ổn hơn một chút.
Nói một cách chính xác thì lần này cũng không hẳn là anh đã ra khỏi nhà, cùng lắm chỉ có thể xem như một món hàng hóa được vận chuyển giữa hai địa điểm mà thôi.
Không gặp phải người xa lạ, thậm chí ngay cả căn nhà mà Trì Trĩ Hàm đã lớn lên anh cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng tóm lại là đã ra khỏi căn nhà lớn.
Sau khi anh chuyển vào ở trong căn nhà lớn, điều mà người nhà muốn anh làm nhất là bước ra ngoài một bước, anh đã bởi vì Trì Trĩ Hàm và ông nội mà bước ra.
“Chờ phản ứng giảm thuốc nhẹ hơn một chút, em cùng anh đến thăm ông nội đi.” Tề Trình mở mắt ra, nằm ngửa mặt nhìn Trì Trĩ Hàm.
Trì Trĩ Hàm đang cúi đầu chọc chọc hàng mi của anh, bị anh đột nhiên mở mắt ra làm cho phát hoảng, đôi mắt trợn tròn lên.
Nháy nháy mắt một lúc mới gật gật đầu.
“Anh biết từ lúc nào?” Sau khi Tề Ninh nhắc nhở, cô chưa bao giờ chủ động nhắc tới chuyện này.
Bọn họ, bao gồm cả chính cô, đều luôn lo rằng tâm lý của Tề Trình sẽ không chịu nổi chuyện của ông nội, thậm chí bác sĩ Triệu còn coi như đây là mạo hiểm lớn nhất trong thời gian giảm thuốc.
Mọi người đều không biết rằng Tề Trình đã biết chuyện này từ lâu, hơn nữa còn chẳng nhắc tới chuyện này với bất kỳ ai, bao gồm cả cô.
Thật ra đều giống nhau.
Việc bọn họ giấu diếm Tề Trình và việc Tề Trình giả bộ không biết, đều giống nhau.
“Vào lúc gọi video lần đầu.” Anh nhìn thấy lọ thuốc ở đầu giường, sau khi cúp điện thoại đã tự đi tra xét tên thuốc.
Mấy lần gọi video sau, anh đều chụp màn hình mấy lọ thuốc, đại khái cũng đã biết, có lẽ mình không thể nào gặp được ông nội lần cuối.
Không thể nào không cảm thấy khó chịu, lúc tra được số thuốc đó là thuốc điều trị ung thư thời kỳ cuối, trước mắt anh gần như biến thành một mảng tối đen.
Mười năm, rốt cuộc ông nội của anh vẫn già đi.
Mà anh, suýt chút nữa đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau đó trước khi anh lâm vào chứng tự bế nghiêm trọng hơn, Trì Trĩ Hàm cầm một quyển sách đi lên giường, dịch tới bên cạnh anh, chỉ vào một bức tranh minh họa trong đó, hỏi anh, đây là cái gì.
Đó là một quyển sách tiếng Pháp.
Từ sau khi mấy quyển tiểu thuyết của cô bị mất, thỉnh thoảng cô sẽ tìm mấy quyển sách nước ngoài có nhiều tranh minh họa để nhìn hình đoán vật, đoán không ra thì sẽ chạy tới hỏi anh.
Một trò chơi vô cùng nhàm chán như vậy nhưng cũng có thể khiến cô hào hứng.
Cảm xúc cứ bị trì hoãn như vậy, sau đó anh bắt đầu chậm rãi tiếp nhận chuyện này.
Anh không biết bao giờ thì tin dữ sẽ đến, cứ nơm nớp lo sợ chờ đợi, việc anh có thể làm cũng chỉ là tích cực phối hợp điều trị hơn.
Mãi đến khi anh vì áy náy với Trì Trĩ Hàm mà tìm được động lực và cơ hội để ra khỏi nhà.
“Nếu bọn em không giấu diếm anh, chuyện gì xảy ra cũng nói cho anh biết, vậy có phải trong lòng anh càng thoải mái hơn không?” Ngón tay Trì Trĩ Hàm còn đặt ở cạnh lông mày Tề Trình, lúc nói chuyện, ngón tay vô thức vạch một đường ở khóe mày.
Tay cô đã khôi phục được nhiệt độ trước đó, lòng ngón tay mềm mại.
Tề Trình gật gật đầu.
“Cho dù anh không làm được gì, chỉ là nghe rồi lo lắng suông, vậy cũng muốn biết sao?” Trì Trĩ Hàm lại hỏi, lần này ngón tay vạch lên trên, đến giữa hai hàng mày thì dừng lại, nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn giữa khóe mày.
Tề Trình ngớ ra, lại gật gật đầu.
“Ba em đột nhiên phát bệnh, sau khi được đưa tới bệnh viện làm phẫu thuật cấp cứu thì được chuyển thẳng tới phòng chăm sóc đặc biệt, ở trong đó, khoảng thời gian tinh thần tốt hơn kéo dài được hai, ba ngày.”
“Sau khi ba sinh bệnh, toàn bộ hợp đồng làm ăn đều bị người hợp tác cùng đoạt hết, đám người đòi nợ đuổi tới tận nhà, trong lúc xô xát với người ta mẹ em đã bị trật xương hông, trong nhà rối tinh rối mù, nhưng đến bệnh viện, em và mẹ đều giả bộ như chưa hề xảy ra chuyện gì.”
“Bây giờ nghĩ lại, hẳn là ba em đã đoán được cái gì đó, em và mẹ không nói, ba cũng không hỏi đến, sau này khi tinh thần ba trở nên càng ngày càng kém hơn thì không còn ai còn tâm tư nào mà nghĩ tới chuyện này nữa. Lúc đó em cảm thấy, ba em nằm trên giường, chuyện gì cũng không giải quyết được, cho nên nói cho ba biết những chuyện đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Thật ra, nếu em và mẹ mà nói cho ba biết, nói không chừng ba em cũng sẽ có khát vọng sống sót thì sao?” Giọng nói của Trì Trĩ Hàm không lớn, nói rất chậm rãi, lúc hỏi ra câu này, khóe miệng đã mang theo nụ cười tự giễu: “Chỉ là khi đó em không hiểu được cái gì.”
Đây là lần hiếm hoi Trì Trĩ Hàm chủ động nhắc tới ba cô.
Tề Trình nhìn chằm chằm vào mặt Trì Trĩ Hàm, thấy khóe miệng của cô bắt đầu khẽ nhếch lên, sau đó lại kéo xuống.
“Cho nên em nghĩ, có phải em và mẹ đều đã xem nhẹ năng lực thừa nhận của bệnh nhân, ba em muốn biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, không hẳn là muốn lập tức hỗ trợ giải quyết, mà là muốn có thêm một ràng buộc với thế giới.”
Bệnh viện và căn nhà lớn đều là những nơi ngăn cách với thế giới đầy hỉ nộ ái ố bên ngoài, bởi vì bức tường kia, cho nên cũng không cách nào với tới thế giới bên ngoài.
Đối với Tề Trình, đối với ba cô, chuyện khiến người ta lo âu buồn phiền nhưng lại không cách nào thay đổi được thực ra chỉ là bọn họ muốn nhưng đã không thể nào tới gần được thế giới bên ngoài.
Biết những chuyện đó, thật sự không phải vì muốn thay đổi cái gì mà chỉ là hy vọng có thể có cảm giác được tham dự, không hoàn toàn tách rời khỏi thế giới bên ngoài, cũng không bị những người khỏe mạnh đẩy ra, như vậy sẽ có thêm một cái cớ để sống sót.
Đạo lý này, cô cũng chỉ đột nhiên hiểu ra hôm nay, khi nhìn vào mắt Tề Trình.
Vẻ mặt muốn nói lại thôi càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn trong đầu cô, cảm giác muốn khóc nhưng đôi mắt càng lúc càng khô khốc lại càng bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
“Rõ là…” Trì Trĩ Hàm biết mình lại cười: “Chết tiệt, cái tính đa sầu đa cảm của em thật con mẹ nó đúng lúc.”
“… Trì Trĩ Hàm.” Tề Trình vươn tay, che kín mắt cô: “Nhắm mắt lại, thả lỏng, như vậy mới có thể khóc được.”
“… Khóc cái rắm ấy.” Cô vẫn còn cãi, giữa lúc này lại đột nhiên nhớ đến ba khiến cô bất ngờ, nhưng có làm thế nào cũng không đè được cảm giác chua xót từ đáy lòng.
Nếu cô khóc, Tề Trình phát bệnh thì phải làm sao bây giờ?
Anh đã cố gắng duy trì nhịp tim và huyết áp bình thường như vậy, cô lại còn tỏa ra năng lượng tiêu cực khắp nơi.
“Cứ dì cả đến là tâm tình em lại sa sút.” Lòng bàn tay hơi lành lạnh của anh vẫn che kín mắt cô, sức lực không lớn, nhưng mãi vẫn không rời đi.
Trì Trĩ Hàm nhắm mắt lại, bởi vì hơi lạnh trong lòng bàn tay anh, khóe mắt cô dần trở nên ẩm ướt.
“Anh còn chưa vô dụng tới mức đó.” Giọng nói của Tề Trình vang lên bên tai cô, dường như anh đã ngồi dậy, ôm cô vào lòng: “Hiện giờ tác dụng duy nhất mà anh có thể phát huy cũng chỉ có an ủi em mà thôi.”
“… Anh ngồi dậy mà đầu không choáng váng sao?” Giọng mũi dần nặng hơn, hai tay Trì Trĩ Hàm túm chặt lấy khăn quàng cổ của Tề Trình.
“Không hôn mê, có vẻ như em đã hút hết năng lượng tiêu cực rồi.” Giọng điệu như dỗ trẻ con.
Rốt cuộc lại khiến nước mắt của Trì Trĩ Hàm chảy ra.
“… Em cũng không biết em bị làm sao.” Chẳng hiểu sao lại từ ông nội của Tề Trình nghĩ tới ba, cô đã một mình nhiều năm nhưng chưa từng có lúc nào thấy khó chịu như thế này, tại sao lại nhằm vào lúc cô cùng Tề Trình quay lại căn nhà lớn mà biến thành như vậy.
“… Em rất chán ghét bản thân mình.” Nước mắt bắt đầu không ngưng lại được, Trì Trĩ Hàm kéo bàn tay Tề Trình đang che mắt cô xuống: “Em cảm thấy em không thể làm bạn gái của anh, em không xứng với anh.”
Tề Trình đen mặt, vào lúc cô nói cô không thể làm bạn gái của anh, hàm dưới của anh căng lên.
Sau đó nhìn thấy cô chẳng run chẳng sợ nắm lấy khăn quàng cổ của anh, lau mặt một cái.
…
“Những lời thế này, anh nghe xong sẽ phát bệnh.” Tề Trình nâng đầu Trì Trĩ Hàm lên, để cô tự nhìn máy theo dõi.
Trước khi khuôn mặt cô biến sắc, anh dùng một đầu khác của chiếc khăn quàng cổ để giúp cô lau những giọt nước còn đọng lại trên mặt.
“Anh không muốn nghe lại lần nữa.” Tiếng nói trầm thấp, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói, nói vô cùng trịnh trọng.
“Em…” Trì Trĩ Hàm ấp úng mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Vẻ mặt và thái độ của Tề Trình đã giúp cô bình tĩnh lại, cô lại há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Tề Trình đã có chút thay đổi rồi.
Cô không biết bắt đầu từ khi nào thì quyền chủ động đã không còn ở trên người cô nữa.
Người đàn ông đã mắc bệnh mười năm thoạt nhìn có vẻ ôn hòa lễ phép này, chậm rãi, từng chút từng chút một, bắt đầu chủ động.
Đoạn tình cảm này, người thổ lộ trước là cô, nhưng cho đến giờ, người dẫn đường đưa đoạn tình cảm này về hướng trọn vẹn lại là anh.
Thật kỳ lạ, một người đàn ông không đỡ nổi cô lúc cô vấp ngã, chỉ có thể ngã xuống cùng cô, thế mà lại có thể gây cho cô cảm giác được bảo hộ mãnh liệt như vậy.
Anh biết cô giận là vì thiếu cảm giác an toàn, vì muốn cho cô cảm giác an toàn mà anh bước ra khỏi thành lũy an toàn của mình; anh biết trong lòng cô có vết thương không thể đụng chạm vào, lúc cô không khóc được anh đã che mắt cô lại để cô thả lỏng; anh quan tâm tới từng cảm xúc nhỏ nhặt của cô, phân tích nguyên nhân, sau đó cùng cô giải quyết từng chút một.
Chủ động một cách thầm lặng.
Sau đó, hôm nay, khi mồm miệng cô lại một lần nữa nói năng không có chừng mực, anh gần như ngang ngược nói với cô rằng, anh không muốn nghe những lời như vậy một lần nữa.
Trước khi khỏi bệnh, Tề Trình đã chủ động, bằng cách của Tề Trình, nỗ lực thực hiện lời hứa hẹn mà anh vẫn đặt trong lòng không nói ra cho cô nghe.
“Lần sau, em nên mang theo khăn tay bên người.” Tề Trình lại thay đổi đề tài, như thể dáng vẻ ngang ngạnh vừa rồi chỉ là ảo giác của cô: “Đã tốt hơn chút nào chưa?”
Trì Trĩ Hàm lại gật gật đầu.
“Tại sao mỗi lần nhắc tới ba em, em đều áy náy và đau lòng như vậy?” Hàng ghế sau không phải chỗ tốt để nói chuyện, nhưng rất hiếm khi Trì Trĩ Hàm chủ động nhắc tới ba mình, anh đã đợi cô chủ động trong thời gian dài như vậy, cũng chỉ có lúc này, cô đã chủ động nhắc tới, hơn nữa còn không định lập tức kết thúc đề tài.
Cho nên anh cố chịu đựng cảm giác đầu váng mắt hoa mà ngồi dậy, chịu đựng ánh đèn lúc ẩn lúc hiện bên ngoài cửa sổ xe, chuyển lực chú ý lên người Trì Trĩ Hàm, nhìn thấy cô bởi vì câu hỏi của anh mà sửng sốt một chút, sau đó rũ mắt xuống.
“Không muốn thì đừng nói.” Anh nhanh chóng đau lòng vì vẻ mặt tuyệt vọng của cô trong nháy mắt đó.
Anh luôn thoáng cảm thấy đây có thể là nguyên nhân khiến cô chợt cười chợt khóc, hôm nay hỏi ra miệng, nhìn thấy vẻ mặt của cô mới thật sự khẳng định rằng, chuyện khiến Trì Trĩ Hàm khổ sở trong lòng nhất đến từ sự áy náy đối với chính ba mình.
Biết vậy là được rồi, anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ xuống lưng cô từng cái từng cái một.
Anh cũng không cần biết toàn bộ, chỉ cần biết nguyên nhân khiến cô khổ sở là được rồi.
Sau đó sẽ chậm rãi bù đắp chỗ trống trong lòng cô, ít nhất có thể khiến cô khóc ra những lúc khổ sở trong lòng.
Một người có tính cách hướng ngoại như cô mà đè nén tới mức không khóc ra được, trong lòng khổ sở tới chừng nào.
***
“Phí điều trị trong phòng chăm sóc đặc biệt là một vạn sáu một ngày.” Trì Trĩ Hàm mở miệng, rúc đầu trong áo khoác của anh: “Ba em ở đó một tháng.”
“Chủ nợ vẫn liên tục tới nhà đòi nợ, tất cả tiền mặt lại đều đã nộp cho bệnh viện, vì vậy em đã nghĩ tới việc bán nhà.”
“Trước khi bán, em và mẹ tới bệnh viện tìm ba, khi đó ba đã rất yếu, bởi vì không đủ tiền nên dùng thuốc giảm đau không được tốt, cho nên trong mấy ngày cuối cùng, ba đều rất đau, vừa nhìn thấy em đã van nài em cho ba được giải thoát.”
“Bác sĩ tìm em và mẹ, nói rằng có thể cân nhắc thực hiện một lượt phẫu thuật nữa, xác suất thành công rất thấp, nhưng mà tốt hơn việc cứ lãng phí như vậy.”
“Khi đó mẹ em bị chủ nợ khiến cho trở thành suy nhược tinh thần, bác sĩ còn chưa nói xong, mẹ em đã bắt đầu khóc, chữ là em ký, trong khoảnh khắc ký tên đó, trong đầu em thoáng qua một suy nghĩ.”
“Em nghĩ, cho dù phẫu thuật không thành công cũng chưa hẳn là chuyện xấu, như vậy là ba em đã có thể giải thoát rồi, mà em và mẹ cũng có thể giải thoát.”
“Sau đó, ba em thật sự không xuống được bàn mổ.”
Nói ra, cảm giác đè nén trong lòng cũng không giảm bớt.
Dựa theo cách nói của cô cô, phẫu thuật và tiếp tục lãng phí tiền bạc cũng chỉ khác nhau ở kiểu chết mà thôi, ba cô đã không thể cứu được.
Cô đã từng thử dùng lý do này để tự an ủi bản thân, cũng cho rằng mình đã bị lý do này thuyết phục rồi.
Nhưng mà mấy năm trôi qua, cô vẫn thỉnh thoảng nằm mơ, lúc ký tên đồng ý phẫu thuật, điều cô nghĩ tới trong lòng chính là giải thoát.
Tề Trình vẫn ôm cô.
Cô cũng duy trì tư thế được anh ôm trong lòng như vậy, không hề nhúc nhích.
Hai người đều không nói tiếp nữa.
Đã sắp đến vùng ngoại thành, xe cộ dần ít hơn, nhưng lại có người bắt đầu ấn còi.
Trì Trĩ Hàm vươn tay ra che kín lỗ tai Tề Trình, mặt vẫn chôn trong lòng anh.
Có những nỗi đau chỉ có chính bản thân mình mới có thể gánh chịu.
Cô không phải là để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng không cảm thấy bởi vì mình ký tên đồng ý phẫu thuật mới hại chết ba mình, cô chỉ đơn thuần là tự trách mình vì suy nghĩ khi đó.
Cô khổ sở cầu xin ba tiếp tục sống sót, cô không muốn làm một đứa bé không có ba.
Nhưng vào lúc ba cô buông tha sự sống, cô cũng muốn thuận theo ý ông mà buông tha.
Nếu chuyện xảy ra đối với người khác, cô nghe xong chắc hẳn sẽ đồng tình, sẽ khuyên người đó rằng đây là lẽ thường của đời người.
Nhưng chuyện đó lại xảy ra đối với chính cô, ý nghĩ khi đó liền trở thành vết thương không cách nào khép miệng, mỗi lần nhắc tới, vết thương sẽ lại nhức nhối thêm.
“Sẽ tốt thôi.” Lúc sắp đến căn nhà lớn, Tề Trình hôn lên trán cô: “Khóc không được cũng không sao cả, vẫn còn có anh.”
Anh luôn có cách khiến cô có thể phát tiết ra được, anh đã tự học tâm lý học gần mười năm, cuối cùng cũng không phải là vô ích.
“Ừ.” Trì Trĩ Hàm vẫn duy trì tư thế hai tay túm chặt khăn quàng cổ của anh.
“Còn muốn gặp mẹ em sao?” Tề Trình vẫn đang nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hỏi hết sức dịu dàng.
Mãi một lúc lâu sau, lâu tới mức đã nghe được tiếng mở cổng sắt bên ngoài căn nhà lớn, Trì Trĩ Hàm mới trả lời: “… Muốn.”
Cô muốn hỏi mẹ xem tại sao bà lại có thể bỏ đi như vậy.
Cũng muốn hỏi mẹ xem, bà có còn nhớ rằng bà từng có một đứa con gái.
“Được.” Tề Trình xoa xoa đầu cô.
“Trước khi dừng xe, em phải rời xuống khỏi người anh.” Tề Trình dán vào bên tai Trì Trĩ Hàm, tốc độ nói hiếm khi nhanh như vậy: “Sau đó đút cho anh một viên thuốc.”
Trì Trĩ Hàm run lên, muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị Tề Trình ra sức đè xuống.
“Tìm bảo vệ khiêng anh đi vào.” Tề Trình vẫn còn đang dặn dò, giọng nói chưa có gì khác thường: “Sau đó tìm bác sĩ Triệu.”
“Bao giờ bác sĩ Triệu đến, em nói với ông ấy, vấn đề không phải là phản ứng uất ức mà dường như là chứng sợ giao tiếp, mấy năm trước đã từng có triệu chứng phát bệnh rồi.”
“Nhớ rõ, không liên quan tới em.”
Sau đó nới tay Trì Trĩ Hàm ra, ở ngay trước mặt Trì Trĩ Hàm đeo máy theo dõi mà lúc nãy đã lén lút cởi ra, số đo trên máy nhanh chóng tăng lên.
Tề Trình đẩy Trì Trĩ Hàm ra, cầm lấy thùng rác bên cạnh chân, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, bắt đầu nôn lấy nôn để.
Nhưng mà anh, giữa lúc hỗn loạn như vậy, đã cởi khăn quàng cổ xuống, nhanh chóng che kín khuôn mặt Trì Trĩ Hàm.
Anh không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc nôn như vậy.
Vì muốn trấn an cô mà anh đã tháo máy theo dõi xuống.
Nhẫn nhịn đến một khắc cuối cùng, để cô có thể nói ra miệng nỗi đau trong lòng.
Anh vẫn luôn kéo tay cô, đến giây phút cuối cùng còn muốn dặn dò cô rằng, việc này không liên quan tới cô.
Cho nên Trì Trĩ Hàm không tháo khăn quàng cổ xuống, mãi cho tới khi tiếng nôn mửa biến mất.
Sau khi xe dừng lại, cô đút cho anh một viên thuốc, giúp anh quàng lại khăn quàng cổ, sau đó mở cửa, bình tĩnh gọi bảo vệ, nhìn bảo vệ dùng cáng đưa Tề Trình lên giường.
Trong phòng đã mở lò sưởi từ trước, Trì Trĩ Hàm chọn một cái chăn không quá dày.
Sau đó bấm điện thoại gọi cho bác sĩ Triệu.
Cả một ngày nay cô đều không nhận được email hồi âm của bác sĩ Triệu, cuộc gọi này cũng không ai nghe máy.
Trì Trĩ Hàm cúi xuống, lục lọi danh thiếp học trò của bác sĩ Triệu, rốt cuộc cũng biết được, từ sau khi nhận được email của cô lúc bốn giờ sáng, bác sĩ Triệu liền bắt đầu họp, sau đó xử lý xong hai ca bệnh lại họp tiếp, đến giờ vẫn chưa ra khỏi phòng họp.
Cô nghe thấy bản thân bình tĩnh miêu tả triệu chứng của Tề Trình cho học trò của bác sĩ Triệu nghe, hơn nữa còn nhờ anh ta bảo bác sĩ Triệu nhanh chóng tới đây một chuyến.
Sau đó nhìn thấy bản thân lấy bút ra, ghi chú tất cả những việc cô cần chú ý lúc này.
Sau khi làm xong mọi chuyện, cô tới bên cạnh giường, giúp người đã mơ mơ hồ hồ là Tề Trình lau vết bẩn bên khóe miệng.
Thấy Tề Trình mở mắt he hé, nói với cô, chờ bác sĩ Triệu đến, bảo bác sĩ Triệu gọi điện thoại thông báo cho mấy người Tề Ninh.
“Em đừng gọi, từ giờ điện thoại của họ cứ giao cho anh.” Anh vẫn cười cười, cầm lấy tay cô.
“Tề Trình.” Người nãy giờ đều rất bình tĩnh là Trì Trĩ Hàm đến giờ này vẫn rất bình tĩnh.
“Nếu như anh có chuyện gì thì em sẽ chết cùng anh.” Giọng điệu chắc như đinh đóng cột, không hề tức giận, cũng không có áy náy.
Tề Trình cười cười, nhắm mắt lại.
“Anh không dễ có chuyện như vậy.” Túm lấy tay cô, quơ quơ một cách vô lực.
Đương nhiên, cũng giống như cô, rất bình thản, không phải là giọng điệu hứa hẹn.
Đêm hôm đó, không ai trong hai người nói lời hứa hẹn.
Nhưng trong lòng đều biết rõ.
Đời này, bọn họ, cùng sống cùng chết.