Đọc truyện Này, Cái Muôi Của Em – Chương 47
Bởi vì không thể ra khỏi nhà nên lúc bác sĩ Triệu và Tề Ninh cùng tới thì hẹn ở bên cửa đối diện.
Dường như bác sĩ Triệu ở Mỹ đã chịu kích thích gì đó nên nhuộm cả đầu tóc hoa râm thành màu đen, ở giữa chẳng hiểu sao lại nhuộm một nhúm tóc màu xanh xám kiểu highlight.
Sau khi vào cửa, Trì Trĩ Hàm vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào màu tóc lạ lùng kia, nhất thời quên mất cảm giác căng thẳng mỗi lần gặp ông ấy.
“Hiệu quả được đấy chứ?” Bác sĩ Triệu cười hì hì, chỉ chỉ nhúm tóc trên đầu: “Làm dời lực chú ý, giảm bớt cảm giác căng thẳng.”
“Mới học được một chiêu ở Mỹ, phần lớn mọi người đến gặp bác sĩ tâm lý đều sẽ căng thẳng, dùng phương pháp này có thể làm giảm bớt sự căng thẳng đó một cách hiệu quả.” Thấy Trì Trĩ Hàm há hốc mồm, bác sĩ Triệu lên mặt một chút.
…
Đây đúng là một vị bác sĩ dùng hết tất cả tinh lực để điều trị cho bệnh nhân.
Trì Trĩ Hàm đột nhiên cảm thấy việc mình bị gài bẫy cũng là chuyện nằm trong dự kiến…
“Này.” Bác sĩ Triệu đưa bản kê trong tay cho Trì Trĩ Hàm: “Nhìn số liệu đi.”
Đêm qua cô đã xem qua bản kiểm tra mới này, cô thấy lúc làm Tề Trình vẫn luôn cắn đầu bút, sau khi làm xong thì trên đầu đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng kết quả lại vô cùng thần kỳ, có mấy chỉ tiêu đều tăng tới mức đạt chuẩn, chỉ tiêu mà bọn họ lo lắng nhất là ý thức sống sót lại tăng tới 6%, mặc dù vẫn nằm trong mức nguy hiểm, nhưng trong email ngày hôm qua, Tề Bằng thế mà lại gửi cho cô một video nói năng lộn xộn, ý tứ trong đó là sau này nguyện lòng làm trâu làm ngựa cho cô…
Để một người vừa khôi ngô vừa cơ bắp như vậy làm trâu làm ngựa cho mình thật là… có chút khiến người ta sợ hãi.
“Cô cảm thấy Tề Trình thế nào?” Bác sĩ Triệu ngồi xuống, vuốt vuốt nhúm tóc trên đầu mình.
“… Tốt hơn nhiều?” Trì Trĩ Hàm ngập ngừng.
Thật ra cô không nhìn ra được sự tiến triển của quá trình điều trị. Người bên cạnh Tề Trình, bao gồm cả chính anh, đều đã nghiên cứu sâu về tâm lý học, mở miệng là đủ các loại thuật ngữ chuyên nghiệp, một người trước giờ đều học hành chả ra gì như cô, việc duy nhất có thể làm chỉ là đối tốt với anh.
Mà Tề Trình, từ lúc ở cùng với cô, ngoại trừ thân thể hơi yếu, nhịp tim và huyết áp thỉnh thoảng hơi thất thường, đôi khi đổ mồ hôi lạnh và mệt mỏi ra, những cái khác đều rất bình thường.
Hoàn toàn không nhìn ra có tiến triển gì.
“Không hoàn toàn là vấn đề bệnh chuyển biến tốt hơn, dựa theo những số liệu này, năm ngày sau là cậu ấy có thể giảm thuốc rồi.” Bác sĩ Triệu bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như đang tuyên bố bệnh của Tề Trình đã đến hồi nguy kịch.
“Giảm thuốc… không tốt sao?” Vẻ mặt của Trì Trĩ Hàm cũng thay đổi, cô vẫn cho rằng mọi chuyện đang phát triển theo hướng tích cực, gần đây số lần Tề Trình cười đã nhiều hơn rồi.
“Giảm thuốc đương nhiên là chuyện tốt.” Vẻ mặt của bác sĩ Triệu vẫn rất nghiêm túc: “Nhưng đây là lần thứ bảy cậu ấy tiến vào giai đoạn này trong mười năm nay, tất cả sáu lần trước đều thất bại, hơn nữa sau đó còn trở nên nghiêm trọng hơn.”
…
Trong lòng Trì Trĩ Hàm hơi thắt lại.
“Thuốc trị uất ức chủ yếu được dùng để giảm cảm xúc hậm hực của bệnh nhân, một khi giảm thuốc, phần lớn bệnh nhân đều sẽ sinh ra phản ứng cắt thuốc, ở phương diện này, phản ứng của Tề Trình rất nghiêm trọng.”
“Choáng váng đau đầu đi tả mất ngủ, mấy thứ này chỉ là việc nhỏ, cậu ấy có thể vượt qua được, phiền phức hơn là cậu ấy rất khó dựa vào hệ miễn dịch của bản thân để chống chịu được những phản ứng này mà không dùng đến thuốc để áp chế cảm xúc hậm hực.” Bác sĩ Triệu ngừng một lát, vì suy nghĩ cho hiểu biết của Trì Trĩ Hàm về bệnh tâm lý mà giải thích kĩ càng hơn: “Thuốc trị uất ức chỉ có thể khống chế triệu chứng bệnh, không thể trừ tận gốc nguyên nhân gây bệnh, trong lúc điều trị, chúng tôi đều sẽ nói với bệnh nhân rằng đây chỉ là một loại bệnh, bởi vì trong đầu xuất hiện vấn đề nên mới sinh ra cảm xúc phản kháng, đây là do bị bệnh.”
“Bệnh của cậu ấy vẫn luôn không trị được nguyên nhân căn bản, vẫn đang né tránh vấn đề này, đây cũng là nguyên nhân khiến lúc trước tôi tìm cô để tiến hành điều trị giải mẫn cảm hệ thống. Ban đầu tôi muốn cậu ấy thẳng thắn đối diện với vấn đề, giải quyết nguyên nhân gây ra chứng sợ giao tiếp, sau đó mới từng bước giải quyết chứng uất ức, như vậy mức độ mạo hiểm khi giảm thuốc sẽ nhỏ hơn rất nhiều.” Bác sĩ Triệu nói xong thì thở dài bất đắc dĩ: “Nhưng mà cô cũng biết đấy, trong lòng Tề Trình hiểu rất rõ chuyện này, rốt cuộc điều trị có hiệu quả hay không, bản thân tôi cũng không dám đảm bảo.”
“Cũng bởi vì điều này nên Tề Bằng vẫn luôn nhắc đến chuyện tới Mỹ, mặc dù tôi không tán thành, nhưng cũng không làm được gì.” Bác sĩ Triệu nói xong, gật đầu khen ngợi Trì Trĩ Hàm: “Nói cho cùng thì việc này vẫn phải cảm ơn cô.”
…
Trong lòng Trì Trĩ Hàm có hơi buồn bã.
Toàn bộ kế hoạch điều trị của Tề Trình phức tạp tới mức đôi lúc cô cũng cảm thấy, có phải là sẽ không có chút hy vọng nào hay không.
Cũng khó trách một người hiểu rõ mọi thứ nhưng lại quá nhạy cảm như Tề Trình sẽ càng ngày càng tuyệt vọng.
“Ở giai đoạn này, tôi cần cô phối hợp với tôi trong kế hoạch điều trị.” Bác sĩ Triệu không quanh co lòng vòng lừa gạt để cô nảy sinh sự đồng cảm như những lần trước nữa, lần này ông ấy vô cùng thẳng thắn: “Tôi sẽ cho cậu ấy giảm thuốc, ngoài việc chăm sóc và để ý đến phản ứng cắt thuốc của cậu ấy ra thì việc quan trọng nhất mà cô phải làm là khiến cậu ấy kiên trì giữ vững ý chí sống sót không dễ gì mới tăng lên được.”
“Trận cuối cùng này có thắng được hay không, toàn bộ đều phải dựa vào ý chí này đấy.” Bác sĩ Triệu cảm thán một chút, tiếp tục giải thích kế hoạch điều trị của mình: “Phản ứng cắt thuốc là trên cơ thể, hơn nữa sẽ dần trở nên tốt hơn, đến lúc đó chúng ta có thể thử tiến hành thêm một bước, dần dần để cậu ấy bước ra khỏi nhà.”
“Tôi biết hiện giờ tình cảm giữa cô và cậu ấy đang dần trở nên sâu sắc hơn, rất nhiều chuyện không thể hoàn toàn làm theo lý trí.” Vẻ mặt của bác sĩ Triệu không có ý trách cứ, chỉ là ánh mắt lúc nhìn cô hơi u oán, giống như đang nhìn đứa con không ngoan của chính mình: “Nhưng mà cô phải nhớ kĩ, nhà họ Tề mất mười năm mà vẫn chưa thể trị khỏi cho Tề Trình, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vấn đề tình cảm, bọn họ không nhìn nổi dáng vẻ phát bệnh của Tề Trình, không tiếp nhận được phương án nào quá mức mạo hiểm, thậm chí Tề Trình không muốn ra khỏi nhà, bọn họ liền tính sẽ để Tề Trình ở trong căn nhà kia cả đời, dù sao họ cũng thừa sức nuôi.”
…
Trì Trĩ Hàm chột dạ cúi đầu.
Vừa rồi lúc bác sĩ Triệu nói phải nghĩ cách để Tề Trình bước ra khỏi nhà, trong lòng cô thật sự đã nghĩ rằng, nếu như thật sự rất khổ sở, vậy thì thôi không cần ra nữa, dù sao thì vẫn còn có cô…
Kết quả… tâm tư lại bị nhìn thấu.
“Ra khỏi căn nhà lớn kia là chuyện nhất thiết phải làm, sau khi bệnh tình chuyển biến tốt đẹp cậu ấy có thể chọn ở lại căn nhà kia, loại yêu cầu chủ động này sẽ không có ai phản đối, nhưng tuyệt đối không thể bị vây ở chỗ đó giống như bây giờ.” Lúc bác sĩ Triệu nói đến chữ ‘vây’ này thì nhấn mạnh thêm: “Giảm thuốc, tất cả những vấn đề trên cơ thể đều tính lên người tôi, nhưng về mặt tinh thần, cho cậu ấy niềm tin, tạm thời hiện giờ chỉ có cô có thể làm được chuyện này, tính mạng của Tề Trình có một nửa nằm trong tay cô.”
“Áp lực này là thứ cô cần phải gánh vác sau khi bước chân vào đoạn tình cảm này.” Bác sĩ Triệu đứng dậy, đưa cho Trì Trĩ Hàm một tấm danh thiếp: “Học trò của tôi, nếu cô cảm thấy áp lực quá lớn không thể phát tiết được thì có thể tìm cậu ta, tôi sẽ xin cho cô mỗi ngày một tiếng miễn phí.”
…
Trì Trĩ Hàm cầm tấm danh thiếp, á khẩu không nói được lời nào.
Cô đúng là vừa yêu lại vừa hận lão bác sĩ này…
“Bên trong phòng vẽ tranh của Tề Trình có giấu than củi và thuốc ngủ, cô phải chờ, chờ tới lúc hai người hoàn toàn tin tưởng nhau, cậu ấy sẽ chủ động đưa những thứ kia ra.” Bác sĩ Triệu chống lại vẻ mặt khiếp đảm của Trì Trĩ Hàm, phất phất tay: “Chuyện có lớn lao gì đâu mà cô bị dọa thành như vậy.”
…
“Ông biết trong phòng vẽ tranh của anh ấy có cất giấu mấy thứ đó mà vẫn có thể để anh ấy vào phòng vẽ tranh hằng ngày?” Trì Trĩ Hàm tức tới nỗi không thèm ngắt nghỉ giữa chừng.
“Bệnh nhân cũng là người, cũng có tôn nghiêm, biết thì làm được gì? Xông lên lấy hết mấy thứ đó, sau đó tìm một cây gậy đánh cậu ấy một cú?” Giọng của bác sĩ Triệu cũng lớn hơn một chút: “Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà Tề Trình lớn rồi, không dễ dạy nữa.”
…
Trì Trĩ Hàm cắn răng, mẹ nó, lão bác sĩ này nói vậy khiến cô hoàn toàn không biết tiếp lời thế nào.
“Cho cậu ấy chút không gian riêng, rốt cuộc con đường này nên đi thế nào, đi thành bộ dáng gì, tốt hơn hết vẫn nên để tự cậu ấy chọn.” Bác sĩ Triệu nói xong, lại nhìn nhìn Trì Trĩ Hàm: “Vốn cô chỉ là người ngoài cuộc, phối hợp một chút, nhận một khoản tiền theo hợp đồng là tất cả đều vui vẻ rồi.”
“Cho nên cô cũng như thế thôi, đường là do tự cô chọn, cho dù sau này có khó đi thế nào thì cô cũng phải nhớ rõ những lời này, mạng của Tề Trình nằm ở trên tay cô, hạnh phúc của hai người nằm ở trên tay cô, cô muốn lôi kéo cậu ấy cùng tham dự, chẳng những cứu được một mạng người mà còn có thể giúp chính cô được hạnh phúc.” Uy hiếp xong, tạo áp lực xong, bác sĩ Triệu lại bắt đầu không bình thường: “Tề Trình rất được, nếu cậu ấy khỏe mạnh, tôi mà có con gái thì cũng muốn giới thiệu cho cậu ấy.”
…
Trì Trĩ Hàm không hề muốn nhắc cho ông ấy nhớ rằng, người lần trước bảo hai người họ thử yêu đương hình như chính là bản thân bác sĩ Triệu.
“Hơn nữa, gần đây còn có một vấn đề rất lớn.” Bác sĩ Triệu gõ ngón tay lên mặt bàn: “Có lẽ ông nội của Tề Trình sắp không qua được, nếu như rơi vào giai đoạn giảm thuốc thì cô cần phải theo dõi cậu ấy suốt 24 tiếng, tất cả những việc như đi toilet hay tắm rửa, không thể để cậu ấy một mình.”
“… Được.” Trì Trĩ Hàm lên tiếng, trong lòng hơi lộp bộp.
Ông cụ quàng khăn cổ màu đỏ cười như một đứa trẻ trong cái đêm 30 kia đã sắp phải rời khỏi thế giới này rồi.
Mà Tề Trình, tạm thời vẫn còn chưa thể gặp ông ấy.
Việc này rất đau đớn…
“Cũng không còn chuyện khác nữa, nhớ giữ liên lạc, tốt nhất trong email hằng ngày cô hãy viết kĩ càng hơn một chút, bao giờ tự cô cảm thấy tâm lý không ổn lắm thì nhớ tìm học trò của tôi.” Bác sĩ Triệu lại ân cần dặn dò Trì Trĩ Hàm – người có ý định giả bộ không thấy tấm danh thiếp kia, sau đó nhìn về phía ngoài cửa: “Tề Ninh, cô có gì muốn dặn dò không?”
Trì Trĩ Hàm xoay người, đối diện với Tề Ninh đã đứng bên cạnh cửa cả một lúc lâu.
…
Hai người đã nói chuyện điện thoại với nhau rất nhiều lần, cũng từng liên lạc qua email.
Nhưng thật sự gặp mặt vẫn là trong lần phỏng vấn đầu tiên, Trì Trĩ Hàm vẫn còn cảm thấy có chút khó xử.
Lúc đó, cô đâu biết rằng hai người sẽ có mối quan hệ ràng buộc sâu sắc như vậy.
Sớm biết vậy…
Cô đã đòi tiền lương cao hơn rồi…
“Luật sư của Tề Trình đã nói chuyện của Nhậm Tuấn Hữu với tôi rồi.” Tề Ninh trông chẳng hề có vẻ khó xử, đi thẳng vào vấn đề: “Cô định xử lý như thế nào?”
“… Kiện?” Trì Trĩ Hàm sửng sốt một lúc, nếu không còn có thể xử lý như thế nào?”
“Kiện không thắng, cho dù luật sư có giỏi thế nào cũng sẽ không làm được, vấn đề bản quyền vốn chẳng dễ đối phó, huống hồ vụ này của cô còn là công thức nấu ăn.” Tề Ninh đả kích hết sức nhiệt tình: “Hơn nữa người sáng lập cũng không phải là cô mà là mẹ cô.”
…
Trì Trĩ Hàm nuốt nước miếng một cái, cô vẫn giữ thói quen lúc nói chuyện với Tề Ninh thông qua điện thoại.
“Đuổi việc có được không?” Tề Ninh đưa ra một phương án.
…
“Hay là xóa tên anh ta ra khỏi giới đầu bếp?” Thấy Trì Trĩ Hàm do dự, cô ấy lại đưa ra một phương án khác.
…
Trì Trĩ Hàm đột nhiên rất tưởng niệm Tề Trình.
Ngoại trừ Tề Trình ra, người nhà họ Tề chẳng có mấy người bình thường…
“… Có phải là hơi quá đáng rồi không?” Suy cho cùng thì đây cũng chỉ là một công thức nấu ăn, tuy rằng thứ này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với cô.
Tề Ninh nhún vai: “Lúc anh ta sao chép cũng đâu có cảm thấy quá đáng.”
… Cũng đúng.
“Đuổi việc có rắc rối không?” Trì Trĩ Hàm đột nhiên có cảm giác như một đứa bé đang mách lẻo, để người lớn giúp mình đi phân xử, lúc hỏi bất giác có cảm giác kính trọng.
“Tiết kiệm tiền hơn là xóa tên khỏi giới đầu bếp.” Tề Ninh nghĩ một chút, đối với cô ấy thì cũng không rắc rối lắm, chỉ là căn cứ theo hiệu suất thì cô ấy cũng tán thành việc đuổi việc hơn.
“… Vậy thì đuổi việc đi.” Trong lòng Trì Trĩ Hàm đều chỉ đang nghĩ đến chuyện ông nội của Tề Trình.
Tại sao lại cảm thấy việc làm đầu bếp và Nhậm Tuấn Hữu gì đó đều thật… xa xôi.