Bạn đang đọc Này Băng ! Em Là Của Tôi: Chương 4
– Tôi tưởng hai cô thấy tôi sẽ vui lắm chứ _ hắn đá xoáy bọn nó. Chẳng thèm để ý thêm, bọn nó ngồi vào bàn.
– Có chuyện gì vậy? _ Ein nhìn nó đang chơi phone. Lúc nãy nó to tiếng như vậy chắc có chuyện gì đó. Vừa dứt lời thì điện thoại 2 đứa có tin nhắn “Lát xuống căn tin tao sẽ kể, còn bây gìơ đừng nhắc tới thân phận của tao” Đọc xong bọn nó gật đầu cái rụp rồi nhìn nó ngủ ngon lành.
Bọn nó cũng chẳng học gì mà lôi ipad, điện thoại ra đua xe. Hai thằng kia nhìn qua thì lắc đầu ngán ngẩm.
– Lắc cái gì. Làm như hai người ngoan lắm _ Nari bĩu môi chỉ vào hai cái ipad to tổ chảng trên bàn tụi hắn.
– Tôi lắc thì kệ tôi. Lắm chuyện _ Jun vênh mặt nhìn hai cái con “lắm chuyện”. Thiệt tình, nếu cậu mà không phải con nhà họ Suzuki, Williams thì tôi đây đã đem cậu ra bằm rồi
– Gớm. Đừng ỷ mình là con 2 dòng họ cao quí rồi ra vẻ ra đây nha. Bổn cô nương không sợ đâu _ Ein giơ ngón cái ra cắm xuống đất.
” Mấy cái người này ồn ghê á! ” Nó nhăn mặt. Bây gìơ nó chỉ muốn dán keo lên miệng bọn nó thôi.
“Cạch” Tiếng quyển vở mà Jun ném rớt ngay vai của con Nari. Nó nhăn mặt ôm lấy cái vai rồi xé vở của hắn ra vo lại rồi cứ nhằm hắn mà ném. Nãy gìơ Bin im nhất. Đốp chát vài câu rồi ngồi chơi game mặc cho bọn nó và thằng bạn thân đánh nhau.
Tiếng giấy, tiếng vở, tiếng bút, tiếng la…. Trời đất! Bọn họ làm cái quái gì mà ồn vậy. Nó tức điên lên vì có người phá giấc ngủ vàng của nó.
Nó ngồi dậy trừng mắt với hai đứa bạn rồi liếc hai thằng con trai. Đúng là bạn thân, mới nhìn qua hai con kia đã im re không nói gì. Còn hai thằng tưởng nó bị điên
Hừ! Thế là hết ngủ được. Nó đành lôi cuốn tiểu thuyết đang đọc dở ra. Nhìn nó bây gìơ tếu hết chỗ nói. Ăn mặc như dân chơi mà lại dịu hiền ngồi đọc sách.
“Reng…reng” Hết tiết buổi sáng, nó cùng 2 con bạn xuống căn tin. Haizzz… đi đâu ai cũng dòm nó như người ngoài hành tinh. Thì nó – một đứa con nhà bình thường mà chơi với hai thiên kim tiểu thư thì không lạ mới hay.
Bước nhanh về phiá chỗ bàn khuất 1 góc, nó để hai đứa kia đi mua đồ tiện thể nhờ tụi nó gọi giùm li cappuchino.
– Ê! Sao lại đi mình thế này? Chẳng phải cô quen mấy hot boy với hai tiểu thư danh giá à? Hay cô là ôsin của mấy người đó _ một con nhỏ đập mạnh bàn làm cho cà phê trong li sóng sánh. Nó chẳng để ý chỉ chuyên tâm vào quyển sách trước mặt.
Như nổi khùng trước thái độ của nó, con nhỏ hét to hơn:
– Mày bị câm à? _ con nhỏ đập bàn cái rầm. Bây gìơ cà phê trong li không những sóng sánh mà trào ra ngoài. Nó nhếch mép rồi đứng dậy
– Cô có gan lắm. Tôi ghét nhất ai làm đổ li cappuchino tôi đang uống _ nó trợn mắt nhìn về phiá cái li cappuchino.
– Thì sao? Tôi chẳng sợ _ cô ta nhìn nó cười khinh. Nó chẳng muốn ra tay ở đây đâu nhưng biết làm sao gìơ, mức chịu đựng của nó vượt giới hạn rồi.
Đang định giơ tay lên đánh thì Nari gĩư tay cô lại. Cô định để im xem kịch nhưng lại không được, ở đây là trường mà.
– Đến tiểu thư còn muốn ngăn mày thì mày hết đường sống rồi con ơi. _ con nhỏ kia nhếch môi khiêu khích. Nó bực lắm nhưng hiểu ý hai con bạn nên nó chả nói gì. Thôi kệ, cho chúng nó xử
Nó ung dung ngồi vào bàn. Nó đưa mắt nhìn li cappuchino thì lại tức điên lên. Nó quay nghoảnh lại xem kịch.
Bây gìơ cả căn tin đang im lặng vô cùng, mọi cử chỉ của bọn nó đều được tất cả thu vào mắt.
– Có vẻ như cô thích gây sự? _ Ein nghiêng đầu ra vẻ khiêu khích. Đúng là gần mực thì đen, gần đền thì sáng mà. Chơi với nó lâu nên hai con bạn này có những cử chỉ giống nó như đúc từ một khuôn.
– Sao tiểu thư bênh con nhỏ nhà quê đó vậy? _ con kia gân cổ lên cãi, đúng là điếc không sợ súng mà. Nó chỉ cười trừ
– Câm miệng! Tôi cấm cô ăn nói như vậy với Thiên Băng _ Nari đứng dưới nghe con nhỏ kia nói mà tai nó cứ lùng bùng nên đành lên giải quyết cùng vậy. Nari xách cổ áo con kia lên rồi nhếch môi
– Cô ta chả là gì, dù gì tôi cũng là một tiểu thư đài các mà mấy người đối xử như vậy à?
– Đã nói là không được nói như vậy với Thiên Băng _ Nari điên tiết tát cô ta một cái thiệt đau. Nhìn cô ta ôm cái mặt sưng tấy mà nó thấy vui. Nó lại trở thành người Vô cảm rồi. Nó cứ sống hai tính cách đến gìơ cũng quen.
– Vậy đủ rồi! _ nó đi ngang rồi kéo hai con bạn ra ngoài trước sự ngạc nhiên của cả trường.
– Sao mày lại kéo tao? để tao chơi nó xíu _ Ein hậm hực đi theo. Nó nhìn con bạn mà ôm bụng cười.
– Cười cái gì? Con Ein nói đúng đấy _ Nari thúc vào sườn nó. Không bực mới lạ, rõ ràng con nhỏ kia nói những lời lẽ đó cố ý khiêu khích nó mà tại sao nó lại tỉnh queo vậy?
– Hôm nay bọn mày gan! Đi theo tao nói chuyện _ Quay lại trừng mắt với tụi nó rồi kéo xoành xoạch bọn nó đi.
Nhưng biết đi đâu gìơ? Định lôi bọn nó ra bãi cỏ sau trường nhưng chỗ đó có Bin, ra đó nói chuyện thì lộ hết. Như sực nhớ ra cái gì, nó lôi thẳng hai đứa lên sân thượng.
Đúng như nó nghĩ gìơ này không ai lên đây cả. Gío thoảng qua làm tóc nó bay bay, bây gìơ có chàng nào nhìn thấy thì khốn đốn chết.
– Tao vẫn chưa cho ai biết thân phận cả. Nên bọn mày đừng làm lộ đó. _ Nó đưa tay chống cằm rồi nhìn sang hai con bạn
– Biết rồi! _ cả 2 con đông thanh rồi phá lên cười. Chuyện này thì ai chả biết, bọn nó mà để lộ thân phận của nó thì chỉ có đường xuống hố.
– Mày vẫn mang theo cái nhẫn chứ. _ Ein nghiêng đầu. Cô nhớ lần còn bên Pháp, nó cũng không cho ai biết thân phận nên cất vào cặp. Ai ngờ nó lại bị mất, cả nhà nó nháo nhào cả lên nhưng hên là do nó bỏ quên ở phòng vệ sinh.
– Cặp _ nó trả lời cộc lốc. Tuy đã nghe nó nói chuyện như vậy nhiều rồi nhưng bọn nó vẫn thấy bực.
– Mày nói chuyện có chủ, vị giùm tao _ Nari hét lên rồi véo má nó. Nó xoa xoa cái má rồi le lưỡi tụi nó.
Thiệt tình, 3 đứa 3 cái đầu to 3 cái thân xác trưởng thành nhưng cái tính chả bao gìơ đổi. Tụi nó dí nhau vòng vòng trên sân thượng dưới cái nắng oi ả của buổi trưa.
Cùng lúc đó tại bãi cỏ sau vườn,
– Tao cũng cho điều tra rồi nhưng tất cả thông tin về nó đều không có. _ Jun lắc đầy chán nản. Nó là ai cơ chứ? Tại sao mọi thông tin về nó đều được bảo mật.
– Điều tra cũng như không! Theo dõi thì mất dấu. Con bé đó là thánh à? _ Bin hậm hực rồi nằm dài ra cỏ
– Hay mình lấy thông tin từ Ảnh Nguyệt và Linh Nhi _ Jun nhảy cẫng lên vui sướng. Hơ hơ, ta thông minh quá mà, chắc chắn hai con nhỏ kia sẽ biết rõ về nó
– Ngu! Nếu hai con nhỏ đó dễ moi thông tin thì tao làm rồi _ Bin ném thẳng cho thằng Jun một cây khô.
– Ờ ha! _ Gìơ thì Jun chỉ biết cười trừ. Do con bé đó mà nãy gìơ bị chửi Ngu hoài _ cơ mà sao con nhỏ đó lại được hai ca bênh nhỉ?
– Tao không biết. Tao hỏi 2 anh rồi, hai anh nói y sì nó.
– Ừ! _ hai thằng chán nản nhìn nhau. Rốt cuộc nó là ai?
Cùng lúc đó tại phòng dạy nhạc,
– Anh nghe gì chưa? Có con bé nào đó gây sự với nhóc ở căn tin đó _ Kin đi vào, vừa đi vừa thả buông những từ đó vào không trung
– Ừ! Chắc nó đã xử êm?
– Không. Nó không đụng tay mà Ein và Nari xử
– Hai đứa đó về rồi à? _ Kun nheo mày. Bộ 3 này… mình nó đã khổ nhưng gìơ là 3
– Ừ _ Kin gật đầu rồi nhìn vào Kun. _ Mọi thông tin đã được khóa lại, bảo mật nâng cấp.
– Ừ. Từ gìơ tới ngày đó tất cả không để một thông tin nào lọt ra ngoài. _ Kun cười nhìn thằng em của mình. Làm tốt lắm!
Tan trường, lần này nó không chạy đi nữa mà đi theo tụi nó. Nhờ xe tụi nó cũng được vậy, dù gì cũng có người theo dõi nên mời họ về nhà chơi.
Xe chở nó chạy bon bon trên đường. Xe đánh đu, lượn lờ, đánh đu khắp các con đường rồi cuối cùng cũng dừng lại căn biệt thự trắng của nhà nó. Nó vẫy tay chào rồi vào nhà.
Đâu đó ngoài kia,
– Thưa cậu chủ, mất dấu rồi ạ. _ người thanh niên trong xe thở dài thườn thượt
– Lần sau theo kĩ hơn, không để sai sót nữa _ Giọng nói của Bin vang lên. Vẫn cái giọng lạnh nhạt ấy.