Bạn đang đọc Này Băng ! Em Là Của Tôi: Chương 36
Hắn trở lại chỗ nó ngồi với hai cây kem ốc quế trên tay , nhưng nó đã biến mất . Hắn cứ nghĩ là nó đi vệ sinh nên ngồi đó chờ . 5′, 10 , 20 trôi qua nhưng nó vẫn không quay lại . Điện thoại gọi nó cũng không liên lạc được . Nó đã biến mất , biến mất khi hắn chưa kịp nói câu ” Anh xin lỗi ” chưa kịp nói câu mình quay lại nha em . Đằng xa một cô nhóc 8, 9 tuổi gì đó chạy lại chỗ hắn , trên tay còn cầm một cái hộp quà nhỏ .
– Chú đẹp trai , chú có phải tên Triết Anh không ạ?
Hắn đang bực tức tìm kiếm nó nên không để ý đến lời cô bé ấy . Cô bé vẫn kiên trì hỏi hắn
– Chú đẹp trai chú có phải tên Triết Anh không ạ !
Hắn bây giờ mới chú ý đến lời của cô bé , gật đầu nhẹ tỏ ý là phải . Cô nhóc vội tiếp lời .
– Lúc nãy có cô xinh đẹp nhờ cháu gửi chú cái này. À, cô ấy nói cô ấy tên Băng á.
Hắn chỉ im lặng nhận từ tay cô bé cái hộp ấy , cô bé cũng giống nó chạy biến đi . Biến mất thật rồi .
Bỏ hộp quà vào xe hắn về nhà , Davi ngồi ở phòng khách chờ hắn từ bao giờ , gương mặt cô ta xanh xao , mắt đỏ hoa sưng húp vì khóc . Hắn nhìn cô rồi cất tiếng
– Em về đi anh mệt , an toàn là tốt
Rồi đi một mạch lên phòng . Davi đứng đó gọi hắn , hắn quay lại nhìn cô giọng giận dữ .
– Anh biết rồi, biết hết rồi . Em về đi mình chia tay .
” Rầm ” âm thanh vang dội từ cánh cửa phòng rộng nhưng lạnh lẽo . Kết thúc rồi , hết thật rồi . Người anh yêu bỏ anh mà đi người anh không yêu lại quay về tìm anh . Mở hộp quà lúc nãy cô bé đưa , Hắn lấy trong đó ra một lá thư .
” Chào Triết Anh,
Anh biết không thời gian qua là thời gian mà em vui nhất , nhớ nhất và có nhiều kỉ niệm đẹp nhất vì em được sống thật với mình , với tính cách cũng con người của mình . Lời hứa trước đây em hứa , em xin lỗi vì không thể thực hiện được
Em trả Davi lại cho anh , em muốn anh hạnh phúc với người anh chọn . Hãy nhớ là bên anh luôn có em dù thế nào .
Kết thúc sớm hai ngày là quyết định của em nên anh đừng buồn , đừng trách mình nhé . Em muốn có một sinh nhật thật vui .
Happy birthday Triết Anh yêu dấu!
Tạm biệt anh”
Đọc dòng cuối của lá thư mà hắn như mất hồn. Nó bỏ hắn thật sao?
[ Guess its true, Im not good at a one-night stand
But I still need love cause Im just a man
These nights never seem to go to plan
I dont want you to leave, will you hold my hand?
Oh, wont you stay with me?]
Tiếng nhạc chuông điện thoại của hắn reo lên hối hả.
– Gì?
– Mai sinh nhật có mời tao không? _ tiếng thằng Jun từ bên kia vọng lại.
– Không. _ hắn đang bực thì cậu còn hỏi câu nhảm nhí. hắn buông nhẹ câu nói nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng đến khó tả. Sau khi trả lời hắn cũng cúp máy luôn
Sáng hôm sau cả nhà hắn như nhộn nhịp hẳn lên, thì hôm nay là sinh nhật hắn mà.
– Cậu chủ chưa gì đã có nhiều quà quá rồi nha _ bác quản gia cười hiền nhìn một sấp hộp quà màu đen của nó.
– À.. dạ _ hắn cũng suýt quên mấy món quà này. Đợi bác quản gia ra ngoài thì hắn cũng lôi mấy hộp quà ra xem.
” Anh này ……
Anh có nhớ lúc anh bắt em xưng hô là anh-em không? Thật ra lúc đó em chỉ gọi Anh trong tên Triết Anh của anh thôi. Nhưng khó lắm khi nói em đó, nhưng bây giờ em biết xưng hô anh-em rồi nhỉ?Thời gian em không đi học em nhớ anh lắm anh biết không? Anh là người như thế nào em không cần biết . Anh có yêu em không? Em không muốn biết câu trả lời. Nhưng em vẫn muốn nghe , nghe anh nói mình quay lại nha em như trước đây anh từng chở em đi chơi . Đưa đi những nơi mà em chưa đi . Cảm giác lần đầu tiên được đi cùng anh khiến em đập loạn xạ anh biết không?
Mấy ngày nhìn anh cười cùng Davi em đã cố gắng chấp nhận rằng mình thua cuộc nhưng sao trái tim em vẫn đau . Vẫn rỉ máu từng ngày .
Đối với em anh luôn là tất cả nhưng anh đối với em là gì , là bạn . Là người yêu hay người xa lạ . Em sắp đi xa rồi , không còn nhiều thời gian viết thư cho anh như thế này nữa đâu . Nhưng em sẽ viết thư cho anh trong một tuần này thôi . Em muốn hỏi anh câu này nhưng không dám hỏi . Giờ em lại muốn hỏi nó đây . Nếu đọc được thư anh hãy trả lời em ngay vào ngày mai nhé
Vỹ này , nếu như thời gian em không còn nhiều nữa chỉ còn một tuần thôi anh có yêu em như trước đây anh nói với Davi không anh .
Em chờ câu trả lời của anh nha . Yêu Anh “
Tâm trạng hắn giờ chẳng mấy lạc quan , lá thư thứ hai cũng được hắn đọc qua .
” Khóc thật nhiều!
Anh biết câu này chứ , em đã từng như thế ấy . Nhưng hết tuần này em sẽ không như thế đâu . Không khóc chỉ cười thôi . Cười đề xua tan đi nỗi đau , mặc dù em có anh trong một tuần nhưng trái anh vẫn không ở đó mà hình như đã trao cho Davi rồi .Hơi thất vọng một tí nhưng không sao em sẽ chống vui lại thôi .
Khi em biến mất anh đừng khóc nhé . Em tôn trọng quyết định của anh .
Em không ép buộc anh vì em yêu anh . Thế thôi .
Vẫn câu hỏi cũ em hỏi anh nha “
– Khóc thật nhiều , em làm tim tôi đau đấy em biết không thà em cứ mắng cứ giận cứ chửi tôi chứ em đứng biến mất khỏi tôi như thế này . Trái tim tôi không biến mất đi vì Davi mà vì em , em đã lấy nó đi rồi . Quay lại đi , trả tim lại cho tôi đi . Em sẽ về đúng không ?
Hắn ngồi đó tự đọc thoại một mình nếu như người ngoài nhìn cứ nghĩ là hắn không bình thường . Nhưng hắn sẽ không quan tâm đến điều đó vì nó không quan trong . Quan trọng là nó có quay lại không , trở lại để một lần nữa trả tim lại cho hắn không ?
” Chồng yêu!
Triết Anh cho em gọi anh như thế nhé , một lần thôi . Một lần là đủ rồi vì em không chắc mình sẽ sống đến khi nào.
Hôm qua anh có vui không ? Cặp nhẫn ấy đẹp phải không ? Em vui lắm , cứ nghĩ đến em lại vui . Nó như thứ chứng minh rằng chúng ta là vợ chồng ý nhỉ mặc dù là không phải . Em không muốn viết nhiều đâu ,nên chỉ nhiêu đây thôi .
Em vẩn hỏi anh câu hỏi cũ nhé . Còn một ngày thôi anh nhớ trả lời đấy “
Tại sao em không chờ nghe câu trả lời của anh?
– Tại sao em lại đi?
– Em không muốn làm vợ anh sao? Chẳng phải em muốn kêu anh bằng chồng sao?Anh nhớ món ăn của em , anh nhớ nụ cười của em sao em không trở về? Ngày sinh nhật của anh phải có em cùng thổi nến với anh chứ . Cùng cắt bánh với anh . Còn nhiều thứ anh muốn cùng em làm lắm , nhiều lắm.