Đọc truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh FULL – Chương 341
Chương 352: Cho cô ta nếm chút đau khổ đi “Nói mà như không nói vậy” Khi những người xung quanh nghe anh nói lời vậy đều hừ một tiếng, sau đó bắt đầu liếc mắt đưa tình với người phụ nữ bên cạnh. Hạ Nhược Vũ nhìn một đám ô hợp chướng khí mù mịt này xong cũng không muốn qua đó ngồi nữa, tất cả đều là là một đám lưu manh thiếu hiểu biết, thành phố Đà Nẵng này là nơi ngọa hổ tàng long.
Chỉ là bọn chúng không có tư cách được nhìn thấy mà thôi. Có điều cô cũng có chút tò mò, Trịnh Hùng có thể mời ai tới đây nha. “Nhược Vũ, sao tôi cứ thấy bồn chồn thế nào á” Trần Hạ Thu Phương luôn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.
Mỗi khi trong lòng cô ấy thấy khó chịu thì thể nào cũng có chuyện không hay xảy ra. Hạ Nhược Vũ lại không cảm thấy vậy: “Không sao đâu, bất kể anh ta lôi được ai đến thì cũng binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ nha.
Huống chi bạn của anh ta cũng không có quan hệ gì với chúng ta.” “Hy vọng là vậy đi” Trần Hạ Thu Phương gật đầu. Hai bóng người đứng trên cầu thang lắng nghe cuộc trò chuyện vừa rồi không sót một chữ. Kiều Duy Nam nhìn sắc mặt âm trầm đáng sợ của người đàn ông bên cạnh, trong lòng không khỏi thở dài thế giới này thật sự là quá trùng hợp, làm sao hết lần này đến lần khác cứ bị bọn họ nghe thấy cơ chứ. Những con người này đúng là quanh co chập hồi cũng dính lấy nhau mà. “Du Hải à” Kiều Duy Nam cũng muốn nói gì đó để xoa dịu ai kia. Nhưng người ta lạnh lùng nói: “Đây là bạn của cậu” Mặc dù giọng điệu của Mạc Du Hải không khác mọi khi cho lắm nhưng Kiều Duy Nam nghe xong cảm thấy toàn thân đều không thoải mái giống như điều đáng xấu hổ nhất của anh ta bị công khai vậy. Cũng không để ý trong mắt bạn mình đang đầy sương lạnh. “Anh Nam, anh Nam, cầu trời cầu đất cuối cùng cũng chờ được anh đến rồi” Trịnh Hùng tuy có chút xuất thân xã hội đen nhưng ở trước mặt Kiều Duy Nam thì như vậy cũng không đáng là gì.
Muốn khoa trương thì cũng phải xem người trước mặt là ai nha. Lại nhìn người đàn ông toàn thân tỏa ra hơi lạnh bên cạnh Kiều Duy Nam một chút, bước chân hơi do dự cũng không biết nên xưng hô thế nào. “Đừng nói nhảm, đưa chúng tôi lên trên trước đi” Kiều Duy Nam thực sự sợ bạn mình một chập nữa sẽ phát điên. “Được, được rồi, mời hai người lên lầu” Trịnh Hùng bị mắng cũng không dám nổi giận, tươi cười dẫn đường. Hạ Nhược Vũ rốt cục nhìn thấy bóng người đi tới, sắc mặt lập tức thay đổi, nếu biết Trịnh Hùng sẽ mời Mạc Du Hải và Kiều Duy Nam, cô tuyệt đối bỏ đi không thèm quay lại đây đâu. Hiện tại mọi người đều đã tới gần làm cô không thể bỏ đi cũng không muốn ở lại. Trần Hạ Thu Phương cũng không ngờ người đến lại là “người quen cũ”, chỉ nhìn nét mặt của người bạn này là cô ấy biết chác hai người đã cãi nhau rồi, lập tức không dám lên tiếng.
Trái tim cuối cùng cũng an ổn lại chỉ cần có anh Hải ở đây thì đêm nay bọn họ sẽ an toàn. Đáng tiếc thật, hôm nay cô còn mang theo bình xịt nước ớt được chế biến đặc biệt. “Anh Nam, mời anh qua đó” Trịnh Hùng cúi đầu nhìn xuống, những người khác cũng không dám ngồi nữa, tất cả đều đứng dậy chào đón anh. Khi Mạc Du Hải có thể nhìn thấy bộ quần áo mà Hạ Nhược Vũ đang mặc đêm nay, nhìn kiểu gì cũng sáng chói không kém gì ánh đèn sân khấu, thật muốn trực tiếp che người cô lại không để ai nhìn thấy. Người phụ nữ chết tiệt này, cô nghĩ cô đang mặc cái gì vậy, váy mà ngắn thêm chút nữa thì phần bẹn đùi cũng không che được, cổ áo thì thấp gần như không thể che được bầu ngực trắng nõn của cô. Nếu ánh mắt có thể giết người, Hạ Nhược Vũ tin rằng mình đã chết ngàn lần, vốn dĩ có chút hối hận vì đã mặc bộ đồ hơi hở hang này nhưng giờ nhìn vẻ mặt của Mạc Du Hải, cô lại cảm thấy thoải mái. Giống như cô đang muốn chọc giận anh, cô nhích cái eo một cái đem toàn bộ thân hình uyển chuyển của mình bày ra. Đôi mắt lạnh lùng của Mạc Du Hải bỗng lạnh đến mức đóng băng. Nhìn thấy trang phục của Hạ Nhược Vũ, Kiều Duy Nam suýt chút nữa không khỏi huýt sáo, tối nay Nhược Vũ thật sự không thèm đếm xỉa đến bạn anh ta, thảo nào sắc mặt người bên cạnh đen như đáy nồi a. “Ôi, người đẹp này là ai vậy, nhìn lạ quá” Kiều Duy Nam nói, tranh thủ lúc người khác không chú ý, trừng mắt nhìn cả hai người bọn họ.
Bày ra bộ dạng thiếu gia phong lưu bước tới nhưng trước khi bàn tay anh ta chạm đến bờ vai tròn như ngọc của Hạ Nhược Vũ, một ánh mắt muốn giết người phóng tới. Anh ta nhanh chóng đổi hướng, hạ tay trên vai Trần Hạ Thu Phương, cười trừ hai tiếng. Đùa một chút thôi mà. Trần Hạ Thu Phương trợn mắt nhìn anh, biết làm vậy sẽ chọc giận anh Hải mà cứ hết lần này đến lần khác chui đầu vào chỗ chết.
Thật đúng là chán sống mài! Hạ Nhược Vũ mím môi làm như không thấy. Ánh mắt Trịnh Hùng đang suy nghĩ giữa bốn người bọn họ, cuối cùng xác định bọn họ không quen biết nhau, anh †a mới yên tâm, vốn dĩ anh ta lo lắng Kiều Duy Nam sẽ nhìn trúng Hạ Nhược Vũ, lúc đó bắt anh ta từ bỏ cũng thật khó chịu nha. May mắn thay, người mà Kiều Duy Nam theo đuổi chính là người phụ nữ bên cạnh Hạ Nhược Vũ, mặc dù không biết Kiều Duy Nam gần đây có thay đổi sở thích hay không.
Rõ ràng Hạ Nhược Vũ trông đẹp hơn người phụ nữ đó rất nhiều.
Nhưng Kiều Duy Nam thích người khác liền đúng ý anh ta. Anhta chưa từng để ý tới người đàn ông bên cạnh Kiều Duy Nam, nếu là khách quan trọng, Kiều Duy Nam nhất định sẽ giới thiệu anh, mà đây lại không có giới thiệu, hẳn là cũng giống bọn anh ta nhưng cái sát khí này quá mạnh mẽ làm người khác không thể coi nhẹ. Vì vậy anh ta cũng không dám tùy ý trêu chọc anh. “Anh Nam, đây là bạn của tôi tên Hạ Nhược Vũ, còn người bên cạnh là bạn của cô ấy” Khi Trịnh Hùng giới thiệu mới nhớ ra anh ta còn chưa biết tên người ta. “Anh đẹp trai, tôi tên là Trân Hạ Thu Phương, anh thật là có mắt nhìn người đấy nha” Ai mà không biết giả ngu, Trần Hạ Thu Phương phối hợp nháy nháy mắt với Kiều Duy Nam. Kiều Duy Nam cười ha ha một tiếng, biểu cảm giống như rất vui vẻ: “Ai da, là một trái ớt nhỏ đó nha, tốt, tốt lắm, tôi rất thích” “Ha ha ha, anh Nam, hay là chúng ta ngồi xuống trước đi, anh em của tôi còn đang chờ được chiêm ngưỡng phong thái của anh đấy” Trịnh Hùng là một người cao lớn thô kệch lại không biết nhiều chữ lại nói ra một câu nho nhã nên càng lộ vẻ dở dở ương ương. Hạ Nhược Vũ không có tâm trạng gì cả, không khỏi cắn khóe miệng một cái. Trần Hạ Thu Phương còn cười khoa trương hơn: “Anh Hùng thật là biết nói chuyện đấy nha” Ha ha, lại còn chiêm ngưỡng phong thái chứ không phải là muốn chiêm ngưỡng dung nhan sao. Sắc mặt Kiều Duy Nam trở nên khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trịnh Hùng, cậu đây là khen tôi hay là đang rủa tôi chết vậy hả” Miệng chó không phun ra được ngà voi, vậy thì im miệng đừng nói.
Anh ta không ngại mất mặt nhưng anh ta thì có nhé. Trịnh Hùng cũng phản ứng lại, ánh mắt này có vẻ hơi không thích hợp, anh †a cầm lấy một ly rượu và nói: “Anh Nam bình tĩnh đã, là do tôi Trịnh Hùng không biết nói chuyện nên tôi sẽ tự phạt mình một ly trước.” Kiều Duy Nam hờ hững hừ một cái. “Anh Nam ngồi xuống trước, lát nữa sẽ có chương trình tuyệt vời đấy” Sỏa Cẩu bên cạnh nói đỡ. Kiều Duy Nam cũng muốn nói, chợt nhớ tới bên cạnh có một vị đại gia, bước nhanh tới: “Vậy thì ngồi xuống trước đi” Sau đó, anh ta nói với người đàn ông lạnh lùng bên cạnh: “Du Hải, tôi làm mọi thứ đều theo yêu cầu của anh” Giả vờ như không biết, tất nhiên không phải do anh nghĩ ra nha.
Có người muốn Nhược Vũ ăn đau khổ một chút. .