Này! Anh Yêu Em Chứ

Chương 37: Quá khứ tôi và em (phần 2)


Đọc truyện Này! Anh Yêu Em Chứ – Chương 37: Quá khứ tôi và em (phần 2)

River đã làm mọi người khó chịu rồi … thật sự xin lỗi. Mọi người đã chứng minh rằng suy nghĩ của au là sai lầm. Au sẽ cố gắng viết truyện để bù đắp ^^
*** Continue flashback ***
– Nắm tay như vậy coi là bạn nhé! – Cô buông tay ra và tự giới thiệu về mình – Em là mèo con, năm tuổi. Rất vui được gặp anh. Nhà em có bố em, mẹ em, anh trai em và cả một nhóc kém em một tuổi nữa. Cậu ta tệ lắm, toàn trêu em thôi. À, phòng của em đẹp lắm … bla bla … em còn rất thích mèo nữa … bla bla …
À … ờ … phần giới thiệu này quá là dài dòng. Mèo con nói mà không để ý Lâm Phong đang thấy ngán ngẩm lắm rồi. Nên phá sóng mèo con nào đây?
– Lâm Phong, sáu tuổi – Cậu xen vào để cắt đứt cái bài diễn văn dài dằng dặc
– Mà vừa nãy anh thò đầu ra khỏi cầu làm gì thế? Làm em tưởng anh …
– Tự tử cái gì? Bậy! Chỉ định xem cầu cao bao nhiêu mét thôi
– À
– Đang cố hiểu – Làm bạn rồi nên em sẽ gọi anh là …
– Bé Phong! – Là bà nội cậu – Cháu đang nói chuyện với ai thế?
– Chào bà. Cháu tên là mèo con!
– Chà! Cháu bé lanh lợi ghê. – Bà nở nụ cười nhẹ – Chẳng giống như bé Phong nhà bà, nó lầm lì ít nói lắm!
– Ơ … bà … – Cậu thấy xấu hổ trước lời giới thiệu trên. Bà nội nghe thì liền bật cười. Đây là lần đầu tiên bà thấy cậu như vậy. Chưa gì đã biết ngại trước con gái rồi, mai sau lập sự nghiệp sao được?!
– Bé Phong! – Cô bé gọi cậu một cách rất hồn nhiên – Mình đi chơi đi

– Này! – Cậu gắt lên – Ai cho em gọi anh như thế??!
– Em … gọi giống bà của anh mà
– Bé Phong! Bà thấy nghe dễ thương mà. Cho em gọi thế đi
– Ừa … ừa … em đồng ý – Đầu gật gật, miệng cười cười
– Xì! Sao cũng được
Nói xong cả hai cùng chạy đi chơi, còn bà nội thì chăm chú dõi theo. Cháu trai của bà … có phải vừa mở lòng mình ra không? Với tất cả mọi người, kể cả pama của mình, bé Phong luôn tạo ra một tấm gương vô hình để tách bạch với thế giới nhưng với cô bé này … Đang có một sự thay đổi lớn trong lòng cậu sao???
~
Kể từ sau cái ngày hôm đó, mèo con và bé Phong ngày nào cũng hẹn chơi với nhau ở cầu Sâm Thương. Tình cảm từ đó cũng thân dần hơn
Hai năm sau
(^o^)/ Tình hình hiện tại là Lâm Phong thấy rất vui. Lý do hả? Thì cậu sắp đi gặp mèo con của mình mà. Không biết hôm nay mèo con sẽ bày trò chơi gì nữa?!
Bước xuống cầu thang, cậu thấy trong phòng pama phát ra tiếng cãi nhau. Có chuyện gì vậy?
– Sao anh lại làm thế với tôi? – Mẹ của cậu – Mai Phi – gần như đang khóc thét lên
– Ý em là gì? – Bố cậu – Đình Sơn – nhìn vợ mình với vẻ khó hiểu
– Anh …. làm việc có lỗi với tôi mà còn giả vờ sao? Đúng là đáng khinh – Đôi môi nở nụ cười nhạt nhưng mắt đã đẫm lệ. Đây là người chồng mà bà đã đặt cả cuộc đời vào sao? So với việc đau khổ, bà thấy thất vọng nhiều hơn
– Em à …. – Đình Sơn bàng hoàng nhìn vợ – Em … hiểu lầm rồi. Anh …
– Anh im đi. Tôi không muốn nghe giải thích
Nói rồi và chạy đi. Vừa tới cửa, Mai Phi thấy con trai của mình đang đứng đó. Đình Phong …. cậu như không tin được vào tai mình nữa
Thấy mẹ mình trước mắt, cậu liền bỏ đi ngay
Cái gia đình này … còn tệ đến mức này nữa sao? Cả tuần đã không được gặp pama thì thôi đi, không khí gia đình lạnh lẽo âm u thì cũng chẳng nói làm gì, xung quanh chỉ toàn những kẻ nói lời có cánh nịnh nọt …. giờ cả papa cũng ngoại tình để phản bội mama nữa. Tệ hại! Thật quá sức TỆ HẠI. Cậu ghét cái gia đình này, ghét cay ghét đắng, ghét tới mức muốn bỏ trốn khỏi nơi này. Ahhhhhhhhhhhh! Còn nơi nào là trốn dung thân của cậu nữa???
Ngày xưa có câu người buồn cảnh cũng buồn thật đúng chẳng sai. Ông trời … đang khóc thương cho cậu mà đổ một trận mưa lớn. Cậu ước …. nước mưa có thể cuốn trôi hết những nỗi đau của mình nhưng chắc chắn đó là điều không thể
Cậu …. chợt nghĩ đến cái chết… Sống ở trên đời, cái thứ mà con người ta cần nhất chẳng phải là hai chữ tình thương sao? Cậu không có nó …. cuộc sống này … nên kết thúc những ngày tháng đau khổ đi thôi. Chẳng có lý do gì để sống nữa
Cậu chạy đến cầu Sâm Thương. Nước mưa đã làm cả người cậu ướt nhẹp …. trông thật vô hồn. Nhìn xuống dòng sông đang chảy xiết vì mưa, đây sẽ là nơi cậu kết thúc sao? Đứng ở mép cầu … cảm giác này thật quá lẫn lộn. Có tuyệt vọng, có sợ hãi và … cũng có gì đó thích thú nữa. Cậu thực sự muốn chết?
– Bé Phong!!!! – Có tiếng gọi cậu

Giọng nói này …. quen quá! Nó mang nét thân thương mà cậu vẫn hàng mong
– Mèo con … em …. lúc này được gặp em thật tốt – Có thể gặp cô ở phút cuối đời, cậu chẳng thể hy vọng gì hơn. Đằng sau cô có pama cậu, cả bà nữa … tất cả đều ở đây
– Tốt cái đầu heo nhà anh ấy – Cô mắng lớn – Anh đứng đó làm gì?
– Anh ….
– Có phải là anh lại định xem cầu cao bao nhiêu không?Cầu cao 5m đó, giờ anh biết rồi, đến đây cạnh em được không?
– Mèo con … anh xin lỗi *cười nhạt* Có lẽ … anh sẽ làm điều mà em nghĩ hồi hai năm trước …. Anh đã đến giới hạn rồi
– Anh … – Cô càng ngày càng hoảng, phải khuyên nhủ cậu sao đây? – Bé Phong …. có phải anh rất ghét em không?
– Anh …. không có. Ngược lại, em là người rất quan trọng với anh
– Vậy … bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi. Bên cạnh anh … còn có em mà. Giới hạn mà anh nói … em sẽ cố đẩy lùi nó ra – Cô tiến gần phía cậu – Anh tin em mà, phải không?
Mèo con … cô bé ấy … suốt hai năm qua mang đến cho cậu cảm giác hạnh phúc chưa từng có. Sự cô đơn, lạnh lẽo đã bị tan chảy bởi sự vui vẻ, dễ thương của cô. Tình cảm gia đình cậu không có … cô đã bù vào. Những ngày tháng đó … cậu muốn kéo dài nó ra. Cậu không muốn chết nữa … cậu muốn sống bên cạnh cô
Cô đã tóm được vào tqy cậu rồi thở phào cười nhẹ nhõm (pic ở trên). Nhưng … cậu lại bị trượt chân ngã về dòng sông. Mèo con hoảng loạn giữ tay cậu lại. Những người lớn cũng nhanh chóng tới đó
Cuộc đời … không bao giờ lặp lại những điều đã xảy ra. Hai năm trước … là cô tóm cậu lại nên cả hai đều ngã về phía cầu nên thoát nạn, hai năm sau cô cũng tóm cậu nhưng … chỉ có một người thoát được
– MÈO CON … KHÔNG ….. – Cậu bé với máu tóc màu đen ướt nhẹp hét lớn
Ùm … tiếng động kinh hoàng phát ra. Tuy may mắn là mèo con kịp tóm Đình Phong nhưng bị mất đà mà ngã xuống. Tất cả mọi người như chết sững tại chỗ, chỉ có cậu là chân tay lúng túng chạy xuống chân cầu để tìm kiếm hình bóng thân quen
Bé Phong …. mau tới đây đi
Anh không đuổi kịp em đâu
Hôm nay anh tới muộn nhé

Đố anh tìm được em …
Cái khuyên tai này là tặng em sao? Hình thánh giá? Đẹp ghê!
Em đã hứa là mãi bên anh rồi … đừng lo!!!
Bé Phong …. bé Phong … bé Phong …
Đứng nhìn dòng sông chảy càng ngày càng xiết….
– Mèo con? Em đâu rồi? Lại trốn anh phải không? Vậy anh thua rồi, em … mau ra đây đi
Cậu cười như khóc. Cậu … không thể tin được. Mới đây, cô còn nói chuyện với cậu mà … sao lại mất tích rồi
– Đừng đùa nữa. Anh thua rồi ….
End flashback
Phù … phù … Đình Phong thở dốc sau cơn mơ vừa rồi. Cái ngày định mệnh ấy … đối với anh như vừa mới xảy ra vậy.
Anh … vẫn chưa thể tin là mèo con của anh đã chết. Đi đến đâu, anh luôn tìm kiếm hình ảnh cô bé lanh lợi, dễ thương đó. Mỗi ngày … mỗi ngày đều đến sông Sâm Thương …. khi nào thì cô sẽ về bên anh ….?
Suốt chín năm tìm kiếm … thật không uổng sự kỳ vọng của anh. Mèo con … đã quay trở về rồi. Thật may là những ngày tháng qua, em đã sống rất tốt. Vẫn với cái tính ngang như cua không ai bằng. Chỉ là … cô không còn nhớ anh nữa. Có phải là cô giận anh không? Anh biết là anh sai …. anh có lỗi và … anh sẽ sửa lỗi sai đó. Vậy nên ….
– Xin em hãy giữ lời hứa của mình … mãi mãi ở bên anh ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.