Đọc truyện Này! Anh Yêu Em Chứ – Chương 14: Công chúa ngủ trong rừng
Sleeping Beauty
8 p.m
Tại phòng Hoài Thanh
Sau vài tiếng ngất lịm đi, Hoài Thanh tỉnh dậy. Hừ! Không tỉnh mới là lạ đó, ồn chết được luôn. Sao trong phòng cô lắm người quá vậy? Thật chỉ muốn đuổi hết bọn họ ra ngoài nhưng … cô cạn kiệt sức rồi, mệt lắm nên đành nằm im thôi. Cứ tạm trở thành phế nhân nghe mọi người nói chuyện
– Thiên Vỹ, Lâm Phong, hôm nay rất cảm ơn hai anh vì đã giúp bọn em.
– Không sao đâu. Giúp đỡ phụ nữ là việc của cánh đàn ông mà. – Anh chàng tên Thiên Vỹ lịch thiệp trả lời
– Lâm Phong, sao hôm nay cậu biết chuyện mà cứu mèo con của tôi vậy?
“Mèo con của tôi” sao? Câu hỏi này của Long Thiên làm satan hơi khó chịu. Chỉ là Hoài Thanh và cô bé của anh cùng tên thôi nhưng … không hiểu sao anh cứ nghĩ hai người là một. Không biết phải lý giải chuyện này như thế nào đây?
– Do rảnh rỗi thôi! – Santa giải thích chuyện cụt đầu cụt đuôi ai mà hiểu được. Con người gì mà … nói cũng như không.
– Hay để tôi giải thích nhé! – Thiên Vỹ nở nụ cười hiền làm ai đó tim đập lỗi nhịp, mặt xuất hiện vài vệt hồng (đố biết là ai)
Do sáng nay, trong lúc đang dạo mát thì Thiên Vỹ gặp phải Lâm Phong và Hoài Thanh đi với nhau. Người yêu của hot boy đi cùng với anh chàng lạnh lùng … Nghĩ là sẽ có kịch hay nên anh đã đi theo => rảnh. Hử? Hai người họ định làm cái gì mà lại đến cái nhà máy bị bỏ hoang từ rất lâu này vậy? Một lúc sau, anh chỉ thấy Lâm Phong đi ra, thắc mắc không biết Hoài Thanh đâu. Lạ nhỉ? Rồi đột nhiên, Lâm Phong quay lại rồi mở rầm cái cánh cửa đó ra.
Còn về Lâm Phong, lúc đó anh cảm thấy khó hiểu, sao một cô gái bình thường tự dưng lại đến cái nhà máy này làm gì. Chẳng lẽ … Anh thấy lo trong lòng nên đã quay lại. Đâu ngờ lại thành anh hùng cứu mỹ nhân
– Rất cảm ơn vì đã cứu nhị vị cô nương này nhưng trời cũng tối rồi, hai người cũng nên về đi. – Long Thiên có ý định “đuổi” khách
– Tạm biệt ha! – Dương Hoàng không đợi Lâm Phong và Thiên Vỹ trả lời đã ăn ý phối hợp với Long Thiên
– Cũng được thôi nhưng … hai người lấy tư cách gì bảo chúng tôi về. – Thiên Vỹ phản đối, anh vẫn muốn ở đây thêm chút để có thể gần gũi với ai đó => ý đồ không mấy trong sáng
– Là anh … – Long Thiên ngẫm lại chút – Là bạn trai của mèo con
– Còn tôi là bạn thân của bạn trai Hoài Thanh – Không nói chắc ai cũng biết là câu nói của Dương Hoàng
– Thật ngớ ngẩn! – Santa
Công nhận là thế thật,vậy mà Dương Hoài lại nói ra làm ai lấy cũng phì cười (trừ satan vì anh chỉ thấy ngớ ngẩn thôi) Đừng nói người khác, ngay cả Dương Hoàng còn thấy nực cười nữa là, nhưng cái anh không thích chính là sự chế giễu của Lâm Phong
– Vậy em thay mặt Hoài Thanh, lý do là bạn thân của cô ấy mời cả bốn người về được chứ? Hoài Thanh cần phải nghỉ ngơi nữa
– Được! – Thiên Vỹ
– Hơ? Đây là nhà của …. – Long Thiên định nói gì đó nhưng bị Ánh Nguyệt chặn lại
– Anh ra ngoài chút cùng Dương Hoàng rồi quay lại cũng được mà. Hôm nay em sẽ ngủ lại nhé
– Được rồi. – Anh chán nản đồng ý
Một lúc sau
Bây giờ, trong căn phòng chỉ còn lại hai cô gái. Nằm trên giường trằn trọc, mỗi người đều đuổi theo suy nghĩ riêng của mình
– Ánh Nguyệt này! – Hoài Thanh đột nhiên lên tiếng
– Hửm … cậu tỉnh lúc dậy rồi à?
– Hì hì. – Cô cười nhẹ – Mình dậy được một lúc rồi. Do còn hơi chóng mặt nên mình không lên tiếng
– Cậu nên ngủ sớm đi.
– Khó đấy! Tại hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá mà … Giờ tớ vẫn còn hơi ám ảnh kìa
– Vết thương trên mặt cậu … không sao chứ?
– Hả? – Cô bất giác sờ lên mặt. Ầy! Ánh Nguyệt không nói chắc cô quên luôn mất. Bà chị đó dã mãn! – Nhưng cậu và anh Thiên … anh chàng tóc bạch kim quen nhau hả? – Cô không nhớ rõ tên chàng ra. Thôi thì cứ gọi là Thiên Thiên đi
Ánh Nguyệt cười nhẹ. Dường như cô không muốn trả lời. Biết vậy, Hoài Thanh cũng chẳng ép buộc gì.
– Aizz! – Cô kéo dài tiếng ra. – Gặp chuyện thế này làm mình muốn có bạn trai ghê luôn.
– Sao cậu nói thế? – Vẻ mặt Ánh Nguyệt có hơi lo lắng. – Chẳng lẽ cậu còn …
– Không phải đâu. – Cô chen lời Ánh Nguyệt trước khi cô nói xong. Cô không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến hắn ta. – Tớ đơn giản là nói vu vơ vậy thôi
Sự việc giữa cô và anh … đã xảy ra được nửa năm trước nhưng cô vẫn còn nhớ như in. Lần đầu tiên gặp mặt, lời tỏ tình của anh, những buổi hẹn hò lãng mạn và … cả cái ngày anh chối bỏ cô nữa. Tại sao cô lại không thể quên được?
– Cậu còn nhớ truyện “Sleeping beauty” chứ?
– Nhớ. Nhưng mà sao?
– Cô công chúa đó sướng thật ha! Được ba bà tiên ban cho ba điều ước: xinh đẹp, giọng hát hay và … vẻ đẹp gần như vĩnh cửu trong 100 năm. Thời gian trôi đó, nàng công chúa xinh đẹp dừng lại ở độ tuổi 16 chỉ để đợi hoàng tử tới cứu. Chẳng cần biết mọi thứ xung quanh như thế nào hay lo nghĩ ra sao, những điều cô ấy phải làm chỉ là ngủ và đợi hoàng tử tới trao nụ hôn của mình. Gato ha?!
– Vậy cậu muốn ngủ 100 năm hả chỉ để đợi hoàng tử sao?
– Có lẽ …
– Thế cậu muốn hoàng tử là ai đây? – Đang nói nghiêm túc tự dưng Ánh Nguyệt lại đùa đùa – Là chàng satan lạnh lùng hay … anh Dương Hoàng tinh nghịch đây?
– Đùa gì vậy? Cậu và Dương Hoàng yêu nhau mà
– Hả? – Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên. Cô biết là bạn thân của mình giỏi chuyện của người khác nhưng lại kém chuyện của chính mình nhưng … không ngờ cô ấy lại ngờ nghệch tới mức như thế. – Không phải đâu. Đúng là tớ và Dương Hoàng đều có người mình thích nhưng không phải là đối tượng của đối phương
– Dương Hoàng có người mình thích?
Nếu Dương Hoàng như vậy … thì chẳng phải là chàng ta sẽ giảm bớt thời gian chơi với mọi người sao? Hụt hẫng ghê! Ánh mắt của cô có chút buồn buồn và … đã bị Ánh Nguyệt nhìn thấy. “Dấu hiệu tốt cho Dương Hoàng đây” cô cười cười
– Mà người cậu thích là ai vậy, Ánh Nguyệt?
– Bí mật. – Cô nháy mắt, đưa ngón trỏ lên trước miệng trông đáng yêu lắm luôn (ai đó nhìn thấy chắc xỉu)
– Gợi ý đi mà…
– Là người khiến tớ muốn vào ngôi trường Star này
– Ơ … Em yêu này, tuy tớ rất thích cậu nhưng … hai ta là bạn
– Thôi đi cô nương
Cả hai cô gái đều cười phá lên và … đây là nụ cười đầu tiên trong ngày. Hôm nay đã đủ đáng sợ lắm rồi, mơ còn khó có thể nghĩ tới nữa là. Cái bà chị … à, cô gái Hữu Tuyên đó thật dễ ghét. Đã thế lại còn làm cô có vết thương ở mặt nữa. Hãy đợi đó, quân tử trả thù 10 chưa muộn.
Ps: vote and comment đê