Đọc truyện Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa! – Chương 7: Tịch mịch
Yêu cầu kết bạn qua mấy phút liền được đồng ý, An Hách nhìn vào cái tên “tuyệt vời” kia, gửi qua một biểu tượng mặt cười.
Đậu cô ve xào tái: Na Thần?
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: Ai
Đậu cô ve xào tái: An Hách
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: t0j ku tu0ng ak lAm mAt s0 kuA t0j ruj cku (Tôi cứ tưởng anh làm mất số của tôi rồi chứ.)
An Hách đang suy nghĩ gõ cái gì, nhìn dòng chữ này liền ngừng tay, cả người thấy khó chịu. Y có bệnh nghề nghiệp, nhìn kiểu chữ khó đọc này hoặc là ngắt câu bừa bãi đều hận không thể đập bể màn hình, huống chi y phải nhìn tới ba lần còn đọc thầm một lần mới hiểu rõ nội dung là cái gì.
Đậu cô ve xào tái: Cậu có thể đổi kiểu chữ không?
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: sA0 tke, cAj nAi k0 du ng0k ak (Sao thế, cái này không đủ ngốc à?)
Đậu cô ve xào tái: Không, không, đủ, rất đủ, ngốc đến tôi gánh không được.
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: vEt tku0g vAn c0n dAu, mu0n tjm t0j de dj benk vjen ak (Vết thương vẫn còn đau, muốn tìm tôi để đi bệnh viện à?)
Đậu cô ve xào tái: Tôi đọc không hiểu, khi nào cậu đổi kiểu chữ thì chúng ta nói chuyện tiếp…
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: Anh chẳng có tinh thần chút nào, chuyện gì?
Đậu cô ve xào tái: Là không có hăng hái như cậu, cũng không có gì, muốn mời cậu một bữa thôi.
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: du0k, gAn dAy t0j k0 thix muj vj 0 quAn, ank biek nAu com k0 (Được, gần đây tôi không thích mùi vị ở quán, anh biết nấu cơm không?)
Đậu cô ve xào tái: Cậu mà vẫn gõ thế thì không được rồi.
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: Biết nấu không?
Đậu cô ve xào tái: Không
An Hách nói là sự thật, y không biết nấu cơm, chỉ biết nấu nước sôi rồi cho mì ăn liền vào thôi.
Hồi tiểu học, không ít bạn bè đều có thể giúp ba mẹ nấu cơm nấu canh còn y thì không biết, y thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy mẹ nấu cơm.
Lúc đói bụng, y liền cào bàn mạt chược nói “Mẹ, con đói.” Khi nói như vậy đôi khi có thể đổi lại được mấy đồng ra ngoài mua đồ ăn, đôi khi đổi được một cái tát, là tiền hay là bạt tai thì phải xem bài trên bàn của bà là thắng hay thua.
Có điều kể cả biết nấu cơm, y cũng không thể mời Na Thần tới chỗ mình ăn cơm được.
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: Vậy để tôi nấu đi
Đậu cô ve xào tái: …thế chẳng phải lại thành cậu mời à?
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: Anh mua nguyên liệu
Đậu cô ve xào tái: Chỗ tôi không có xoong nồi gì đâu
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: Ai nói tới chỗ anh, là đến chỗ của tôi
Đậu cô ve xào tái: Ký túc xá?
Dọa ↘ chết ↙ mÀy: Căn cứ bí mật
An Hách đang gõ “căn cứ bí mật nào”, bên kia Na Thần đã nhắn một câu “Cho anh xem một chút” liền gửi yêu cầu chat video qua.
An Hách không lập tức đồng ý, đầu tiên là cúi đầu nhìn mình có ăn mặc chỉnh tề không, sau đó quay đầu nhìn phía sau mình, xác định ở đó không có vật trang trí nào không thể cho người ta thấy rồi mới nhấn vào nút video.
Sau khi nhấn vào, cả buổi y cũng không thấy rõ tình huống bên Na Thần, một màu đen thùi lùi, mơ hồ lộ ra ánh sáng màu đỏ sậm bập bùng, y lấy tai nghe đeo lên, vừa lúc nghe được giọng của Na Thần “Không thấy gì phải không?”
“Ừ.” An Hách nói.
“Chờ tôi bật đèn.” Na Thần nói.
Hai giây sau, bên kia sáng lên, hình ảnh cũng trở nên rõ ràng.
An Hách thấy Na Thần cởi trần thì ngẩn người. Nếu nói về dáng của Na Thần thì hơi gầy, nhưng rất rắn chắc, đường nét nhìn thấy rất thoải mái.
Video chỉ có thể nhìn tới thắt lưng hắn, trên thắt lưng có hình xăm, An Hách không thấy rõ đó là cái gì. Cơ thể của Na Thần khiến y trong phút chốc trở nên nghẹn họng, một lát sau mới hỏi
“Không lạnh à?”
“Không lạnh.” Na Thần thò tay dời camera qua bên cạnh “Thấy không?”
An Hách thấy được một chiếc thùng nhỏ bằng thiếc, bên trong thùng có bốc lên một ngọn lửa, ánh lửa làm cho hình ảnh biến thành màu đỏ vàng ấm áp.
“Cậu nghịch lửa trong phòng…” An Hách nói được một nửa mới phát hiện bài trí bên trong cũng không giống căn phòng thông thường “Cậu đang ở đâu?”
Camera quay tới là phông màu đen, rất sần sùi, không ít chỗ đều hơi gập ghềnh, nhìn cứ như là mấy tấm sắt phun đầy sơn lên vậy. Na Thần quay camera qua phía sau hắn, An Hách thấy trên cái tường đen treo hai cây guitar, còn có những bức tranh nhìn không rõ treo ngang treo dọc lộn xộn trên tường, tường đen còn có rất nhiều đường nghệch ngoạc đầy màu sắc.
Trước bức tường hình như có một cái giường, chăn, quần áo chất đống, nhìn qua ở dưới hình như còn có một người đang ngủ, bên cạnh còn có một cái giá bản nhạc đổ ra.
“Đến đây thì biết.” Na Thần cười với cái camera. Nụ cười rất ngắn ngủi, có điều video bị lắc một chút, nên nụ cười của Na Thần được giữ trong vài giây.
Sự hứng thú với hắn của An Hách vốn biến mất lại bị gợi lên, tựa hồ còn có chút thích thú hơn trước. Y nhích lại gần phía sau ghế, duỗi cái chân dài ra, nhìn xương quai xanh của Na Thần “Có phải cậu không mặc gì không?”
Na Thần im lặng nheo nheo mắt, một lát sau mới hạ thấp giọng hỏi “Muốn xem?”
Thần kinh của An Hách bị hai chữ này vạch mạnh một chút, giọng nói khàn khàn của Na Thần sau khi đè thấp xuống nghe vô cùng hấp dẫn, An Hách cảm thấy hắn nhất định là đang cố ý.
“Sao cũng được.” An Hách cười.
“Nếu tôi mặc quần có phải anh sẽ thất vọng không?” Na Thần không tỏ vẻ gì, rất bình tĩnh nói một câu, không đợi An Hách đáp lại, hắn đột nhiên kéo tai nghe ra, đứng dậy.
An Hách không ngờ hắn sẽ dứt khoát như vậy, nhìn Na Thần trần như nhộng trên màn hình, cả buổi y cũng chưa khôi phục được tinh thần.
Sau khi Na Thần xoay người đi ra khỏi phạm vi camera, An Hách mới thở phào ra một hơi, trên màn hình chỉ còn chiếc ghế dựa màu đen với hình dáng kỳ quái, nhìn như là dùng linh kiện gì đó sửa thành, ở trên có mấy cái đệm, cảm giác ngồi lên sẽ rất thoải mái.
An Hách nhìn cái ghế đối diện này, trong đầu lại đầy hình ảnh cơ thể trần trụi của Na Thần, dưới đống quần áo và chăn trên giường có cái gì đó di chuyển.
An Hách hoảng sợ, tưởng mình hoa mắt, chưa kịp nhìn kỹ lại, ở dưới cái đống đó lại cử động một chút, tiếp theo có một người ngồi dậy từ dưới đống chăn và quần áo.
“F**k.” An Hách nhịn không được nhỏ giọng chửi một câu, đây là bạn trai của Na Thần?
Người kia sau khi vác kiểu tóc sư tử ngồi dậy cũng không nhúc nhích, cứ như vậy ngẩn người nhìn bức tường đen với đầy nét vẽ nghệch ngoạc. Một lát sau Na Thần lại trở về trước camera, cầm lon bia trong tay, đã mặc một cái quần thể thao rộng rãi.
“Chỗ cậu còn có người khác à?”An Hách hỏi, đồng thời cũng thấy rõ hình xăm con bọ cạp từ thắt lưng kéo dài qua bụng của Na Thần, xăm rất khéo léo.
“Ừ.” Na Thần mở lon bia ra uống một ngụm, cũng không quay đầu “Không phải anh đã nghe tên đó hát à?”
Giọng hát chính của Điểu Nhân? An Hách nghĩ một lát, ngoại trừ giọng hát hay thì hình tượng của người này y hoàn toàn không có ấn tượng.
“A… hát rất hay.” An Hách lên tiếng.
“Hay là trước tiên cứ như vậy. Bạn của cậu dậy…”
“Hửm?” Na Thần buông lon bia, nhìn “Không cần quan tâm tới tên đó, hôm qua cãi nhau với vợ nên bị đuổi ra ngoài, lát là đi ngay mà.”
An Hách không hiểu sao mình lại thở phào nhẹ nhõm, có điều bởi vì bị giọng ca chính đột nhiên chui ra từ đống chăn cắt ngang dòng suy nghĩ nói chuyện phiếm, trong phút chốc, y lại không biết phải nói cái gì, vì thế mà im lặng, rút điếu thuốc ra châm lửa.
Cậu bạn giọng ca chính không có bất cứ trao đổi gì với Na Thần, sau khi im lặng lúc ẩn lúc hiện mấy lượt, mặc áo khoác vào liền rời khỏi phạm vi camera. An Hách nghe thấy tiếng loảng xoảng từ trong tai nghe truyền ra, chắc là đóng cửa, nhưng âm thanh này lại không giống, y đoán không ra “căn cứ bí mật” của Na Thần rốt cuộc là nơi thế nào.
Na Thần không chịu nói chi tiết, chỉ bảo tới là biết thôi, An Hách cảm thấy tính của hắn mặc dù có chút không thể nói rõ, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ, một cái phòng tồi tàn còn có thể tỏ ra hấp dẫn cả nửa buổi, nên y cũng không hỏi nhiều nữa.
Sau khi hẹn cuối tuần ăn cơm, An Hách đăng xuất, rồi ngồi sững sờ trước máy tính. Y cảm thấy sau khi mình chat video với Na Thần tựa hồ đã biết được thời gian này “vuốt ống” tới trời đất mù mịt vẫn không giải quyết được ngọn nguồn của cô đơn là do cái gì.
Vô luận là mặt mũi hay là cơ thể, Na Thần đều thuộc loại hình y cảm thấy hứng thú, sau khi tắt video, cả buổi y vẫn không thể loại bỏ hình ảnh cơ thể trần truồng của Na Thần trước mắt mình.
Mẹ kiếp, đây là muốn làm nhỉ?
An Hách thở dài, gác chân lên bàn, thò tay sờ vào trong quần, trạng thái không có tinh thần hoặc chỉ ngóc lên được một nửa khiến y có chút lạc lối, vì thế y cầm con chuột nhấn mấy cái, tùy tiện mở ra một bộ phim.
Âm thanh trong tai nghe kêu rất hăng hái, An Hách nhìn người trong phim, tay đặt trong quần lại không nhúc nhích. Bình thường kể cả cảm thấy diễn viên trong phim kêu quá giả tạo, nhưng vẫn sẽ bị loại rên rỉ, thở gấp này kích thích tới hưng phấn lên, hôm nay lại khác biệt. Đột nhiên cảm thấy quá nhàm chán. Xem một lát, nơi vốn hơi muốn ngẩng đầu lại không có tinh thần mà xìu xuống.
An Hách hừ một tiếng, tắt phim đi, tắm một cái rồi đi ngủ thôi