Naruto Yêu Ghét

Chương 34


Bạn đang đọc Naruto Yêu Ghét – Chương 34


Nửa đêm.
Sasuke bỗng mở choàng mắt, con ngươi sắc bén tia thẳng tới con Vĩ Thú phiên bản mini nào đó đang cố gắng giãy dụa chui ra khỏi bụng Naruto.
– Làm gì vậy?
Sasuke thấy rõ là cái gì đang ngọ nguậy thì hai mắt lại lập tức bị sự buồn ngủ bao trùm, mông lung nghiêng người tránh cho Cửu Vĩ thoát ra, thấp giọng hỏi.
– Có việc!
Sau khi vất vả chui được ra, Kurama ngay lập tức nhảy xuống giường, mở cửa chạy mất tăm.
Sasuke cũng chẳng quan tâm nó đi đâu, chỉ lại nghiêng người ấn đầu Naruto vào ngực, khẽ cọ cọ mái tóc vàng rồi như thoả mãn thở dài một tiếng, chưa được một phút lại phát ra tiếng hít thở đều đều.
Thật là, nửa đêm nửa hôm…
……
“Cạch!”
Tiếng mở cửa khẽ vang lên, không đánh thức đứa nhỏ đang ngủ trong phòng.
Kurama chạy đến cạnh giường rồi lấy đà nhảy lên giường, nó nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Naruto nhỏ đang ngủ say, rồi như là ghét bỏ, lấy móng vuốt khẽ ấn ấn vào cặp má được Sasuke nuôi phúng phính lên:
– Hừ! Lâu lắm không nhìn thằng nhóc ngươi thế này….!Đúng là béo lên nhìn dễ thương hơn một chút, trước kia cứ gầy trơ cả xương ra…
Nó lầu bầu, móng vuốt lại càng hăng say ấn lấy ấn để, đến khi hai bên bớt hình ria mép đều đỏ đỏ lên mới lưu luyến thu móng vuốt lại.

Kurama khẽ hừ một tiếng, chui vào chăn rồi ngay sau đó biến mất.
………
– Này!
Kurama vẫn giữ nguyên hình dáng nhỏ bé của mình, ngẩng đầu nhìn con quái vật đang bị giam sau loạt thanh sắt.
Đây cũng là một Cửu Vĩ khác, chỉ là con Cửu Vĩ này chưa được nếm mùi vị tuyệt vời của tình cảm mà thôi.

Hung hãn, thô bạo, hận thù.
Giống như một con dã thú thông thường khi bị loài người bắt nhốt vào lồng sắt, dù hận nhưng không thể làm gì, sau khi một loạt các hành động phản kháng không có hiệu quả, thì nó sẽ bất lực cuộn tròn lại, nhưng trong lòng chưa bao giờ nguôi ngoai ý định thoát ra.
Cửu Vĩ nghe thấy tiếng gọi thì có chút mơ hồ hé mắt ra, rõ ràng nó cảm nhận trong này chỉ có Chakra của mình nó, sao lại có tiếng gọi được.
Từ từ! Có cái gì đang ở trong này!
Cửu Vĩ mở choàng mắt dậy, thân hình khổng lồ vội vàng nhổm dậy, con ngươi đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm vào nguồn Chakra giống hệt nó nhưng lại có chút khác biệt kia, thanh âm tràn đầy nghi vấn:
– Sao lại….!Này! Ngươi là ai?!
– Ta đương nhiên là Cửu Vĩ Kurama! Nhìn mà còn không nhận ra sao?
Kurama nhàm chán dùng móng vuốt gãi gãi tai, thân hình thu nhỏ lại không biết có khiến tâm trí cũng thu nhỏ lại hay không, nhưng ít nhất Kurama bình thường sẽ không bao giờ làm ra động tác ngốc nghếch như ra vẻ dễ thương như bây giờ.
Thật là quá tổn hại uy nghiêm của nó!
– Trên thế gian này chỉ có một Cửu Vĩ mà thôi!
Cửu Vĩ ưỡn ngực tự hào nói.
– Thôi đi cha nội, ngươi chỉ là phần Chakra dương của Cửu Vĩ thôi! Phần Chakra âm vẫn còn bị Hokage Đệ Tứ phong ấn kia kìa, ở đấy mà duy nhất với chẳng duy nhị.
Không biết có phải phần Chakra âm bị phong ấn ở chung lâu ngày với Minato hay không, nhưng khi Kurama dung hợp Chakra âm thì bỗng nhiên học được cách nói tức chết người của tên Minato kia.
Cửu Vĩ chỉ hừ lạnh một tiếng, hai móng vuốt vắt chéo khoanh trước ngực, sau một lúc nó nhịn không được lại hỏi lại:
– Ngươi thật sự là Cửu Vĩ?
Rõ ràng Lục Đạo Tiên Nhân chỉ phân ra một Cửu Vĩ là nó thôi mà? Thế “Cửu Vĩ” này ở đâu ra? Vĩ Thú rối rắm nghĩ.
– Đương nhiên, chẳng qua ta chỉ là Cửu Vĩ của tương lai mà thôi.
– Vậy ngươi…!là ta?
– Ta là ngươi.
Nghe được câu trả lời, Cửu Vĩ ngay lập tức nhào đến, hai móng vuốt kích động bắt lấy thanh sắt, cả chín cái đuôi khổng lồ đằng sau cũng như tâm trạng kích động của chủ nhân khẽ đong đưa.


Hai mắt nó nhìn chằm chằm vào Kurama, nếu như “nó” có thể xuất hiện ở đây thì có nghĩa là….
– Tương lai ta có thể cởi bỏ cái phong ấn chết tiệt này?!
– Đương nhiên.

Đại danh đỉnh đỉnh Cửu Vĩ ta làm sao có thể bị cái phong ấn rách nát này vây khốn mãi được!
Kurama lựa chọn mất trí nhớ quãng thời gian nó cũng đã từng khốn khổ khốn nạn với cái phong ấn này khi Naruto chưa giải thoát cho nó.
– Vậy là cái thằng nhóc chết tiệt làm Jinchuuriki sẽ chết?!
Cửu Vĩ vui mừng hỏi.
– Không, Naruto vẫn còn sống khoẻ mạnh!
Kurama ngay lập tức cho ra đáp án phủ định.
Sống khoẻ mạnh? Sống khoẻ mạnh thì làm sao “nó” thoát ra được? Cửu Vĩ hoài nghi nhìn phiên bản nhỏ của chính mình ở trước mắt.
– Ngươi…!khống chế cậu ta?
– Không! Naruto là chiến hữu của ta! Chính cậu ta mở phong ấn cho ta ra!
– Ha?!
Cửu Vĩ hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Jinchuuriki mở phong ấn cho Vĩ Thú?! Nhân loại kia điên rồi sao?! Lại còn chiến hữu?! Từ bao giờ Vĩ Thú với Jinchuuriki lại thành chiến hữu với nhau được? Tương lai nó cũng điên rồi sao?!
Hay là thế giới này điên rồi?!
Kurama cũng biết chính mình giờ phút này đang cảm thấy vô cùng chấn động, nhân lúc này nó cũng rèn sắt khi còn nóng, tung ra một quả bom tiếp theo:
– Thằng nhãi Naruto kia tuy rất khó chịu nhưng làm người cũng không tệ, bọn ta đã trải qua rất nhiều chuyện, ta tán thành Naruto! Tự nguyện ở bên cạnh bảo vệ cậu ta! Thậm chí mai sau, tất cả các Vĩ Thú đều thoát khỏi sự khống chế của Jinchuuriki, Vĩ Thú chúng ta hoàn toàn được tự do!
Tán thành?! Tự nguyện ở cạnh bảo vệ?! Vĩ Thú sau này toàn bộ thoát khỏi Jinchuuriki?! Tự do?!

Giờ phút này Cửu Vĩ đã bị mấy quả bom nổ liên tiếp cho đứt dây kết nối với đại não của mình, đầu nó “ong ong” kêu lên, hoàn toàn không lý giải nổi Kurama đang nói cái gì.
Thậm chí nó còn như là muốn trốn tránh sự thật, lại nằm sấp xuống, rúc đầu vào khuỷu tay của mình nhắm mắt vào, muốn coi lần gặp mặt chấn động này chỉ là một cơn ác mộng, lần tới khi mở mắt ra thì mọi thứ lại trở lại bình thường.
Kurama rất thông cảm cho tam quan lung lay sắp đổ của “chính mình”, rốt cuộc thì những thứ nó nói hôm nay hoàn toàn trái ngược với những gì “nó” luôn mặc định.
Tự cho là săn sóc để “chính mình” được yên, Kurama giương giọng gọi:
– Namikaze Minato! Minato! Cút ra đây cho ta! Ta biết ngươi đang ở đây!
Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện dao dộng của một nguồn Chakra khắc hẳn với Chakra của Vĩ Thú, chẳng mấy chốc, một nam nhân xuất hiện.
Tóc vàng, khuôn mặt nhu hoà, thần thái có chút nghiêm túc, áo khoác Hokage, đằng sau in dòng chữ màu đỏ tươi: “Hokage Đệ Tứ”.
Đúng là Namikaze Minato.
Minato ngay khi vừa xuất hiện đã bước nhanh đến trước mặt Kurama, hắn ngồi xổm xuống, nhấc Cửu Vĩ phiên bản mini lên trước mắt hiếu kỳ ngắm nghía một trận rồi mới “oa!” một tiếng, kinh ngạc nói:
– Thật là Cửu Vĩ! Ngươi cái dạng này trong thật dễ thương quá đi!
Thậm chí tay hắn còn túm lấy chín cái đuôi nhỏ nhỏ xù xù đằng sau xoa lấy xoa để, thần thái trên mặt tràn ngập sự yêu thích, hoàn toàn không có chút kiêng dè sinh vật trong tay mình là một con Vĩ Thú.
Kurama bĩu môi, để yên cho hắn nhịu lận cái đuôi mình một lúc, sau rồi thật sự không chịu được nữa mới uốn éo nhảy xuống.
– Thật là, tính tình của ngươi vẫn như ngày nào! Chẳng có chút uy nghiêm gì của một Hokage cả!
Minato kinh ngạc nhìn nó, rốt cuộc trong trí nhớ của hắn Cửu Vĩ vẫn luôn căm thù nhân loại, ban nãy hắn làm ra một loạt các động tác như vậy chỉ để thử sự kiên nhẫn của Cửu Vĩ mà thôi.
Ai ngờ Cửu Vĩ lại hoàn toàn không chống cự lại, thậm chí còn dùng thái độ như gặp lại bạn tốt khi xưa nói chuyện với hắn.
Cảm giác này….!Có chút kỳ quái lại có chút kỳ diệu.
Minato mới lạ nghĩ.
Nghe Kurama nói thế, Minato như ngượng ngùng gãi gãi đầu, thần thái rất giống của tên ngốc Naruto kia:
– A ha, vậy sao a ha ha!
Kurama cũng không rảnh diễn trò với hắn, ngưng tụ ra một chút Chakra đánh vào người Minato giúp hắn có thể duy trì trạng thái hiện hình này thêm một đoạn thời gian, sau khi đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Minato, nó vặn vẹo nghiêng đầu, mất tự nhiên nói:
– Không cần phải kinh ngạc, chung quy ta đến từ tương lai….!Cũng đã xảy ra nhiều chuyện, chúng ta cũng coi như là bạn bè đi!
Bạn bè…? Vĩ Thú coi nhân loại là bạn bè…?
Minato thề là biểu tình trên mặt mình hiện tại chắc chắn rất khó tả!
– Tương lai…!Naruto vẫn khoẻ mạnh chứ?

Hắn thật sự chỉ quan tâm cái này, mấy thứ lằng nhằng kia thì để sau đi.
– Khoẻ, khoẻ như voi ấy! Không khoẻ mới là lạ!
Kurama bĩu môi, thằng nhãi Naruto mà không khoẻ thì tên Uchiha kia giờ chắc sắp huỷ diệt thế giới đến nơi rồi.
Tuy cảm thấy cách nói của Kurama có chút quái dị, nhưng sau khi nhận được đáp án hằng mong muốn Minato vẫn thở phào ra nhẹ nhõm.
Con hắn, Naruto, tuy không được chứng kiến tận mắt nhưng miễn là còn khoẻ mạnh thì hắn đã thấy rất vui rồi.
Kurama khi nhìn thấy thái độ nhẹ nhõm của Minato, nó không chút khách khí “xuy!” một tiếng, trào phúng nói:
– Phải rồi, nếu như không có Naruto tương lai đón về thì con của ngươi hiện tại vẫn đang ăn mỳ gói với sữa hết hạn ở chung cư không có ai chăm sóc đấy!
“Phanh!”
Từng luồng Chakra bỗng dưng ầm ầm bốc lên, nam nhân ngồi đấy, ánh mắt ôn hoà giờ sắc bén như đao, khuôn mặt tối sầm đằng đằng sát khí!
Ăn mỳ gói và uống sữa hết hạn?! Không có ai chăm sóc?! Con hắn sao?!
– Nhưng rõ ràng ngài Đệ Tam hứa sẽ chăm sóc tốt cho Naruto?!
– Ha hả, Ngài Đệ Tam trong miệng ngươi còn vì đền bù cho Konoha mà đẩy lên đầu Naruto mấy biệt danh như “quái vật” với cả “Cửu Vĩ yêu hồ” nữa đấy!
Lần này Minato thật sự không ngồi được nữa, hắn đứng phắt dậy, nôn nóng bước qua bước lại, từng đợt sát khí ép đến người khó thở cứ bừng bừng từ trên người hắn toát ra, tuy rằng khó tin nhưng hắn biết điều này chắc chắn có thể xảy ra.
Con hắn! Naruto! Đứa con mà hắn đặt hết niềm kỳ vọng và tin tưởng! Con của Hokage Đệ Tứ! Tại sao lại bị đối xử như thế?!
Ngài Đệ Tam! Đây là cái “chăm sóc tốt” mà ngài đã hứa sao?!!
………………..!Hết chương 34………….
Vài điều muốn nói:
Tin tác giả đi, đoạn cuối tác giả rất muốn cho Minato ba ba ra đập cho Đệ Tam một trận! Nhưng thời cơ chưa chín muồi, đành phải dời cái trận đánh này về sau vậy!
Chung quy là Đệ Tam vẫn sẽ phải hứng đòn từ Minato! Từ góc nhìn của Hokage, Minato hoàn toàn có thể thông cảm cho Đệ Tam, nhưng từ góc nhìn của một người cha thì không!
Không ai muốn con mình ăn mỳ gói và uống sữa hết hạn hết!
Huống chi Đệ Tam còn từng thề non hẹn biển sẽ chăm sóc Naruto nữa cơ đấy!
Người hiền lành trong trường hợp này còn nổi đoá huống chi Minato ba ba cũng chẳng phải người hiền lành gì.
Càng viết càng tức, chậc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.