Đọc truyện [Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja – Chương 76: Thất thải tuyết liên
Uri ngồi trên ban công tầng ba cạnh cửa sổ phòng, trong tay cầm một chiếc ly sứ, trên bàn đá nhỏ đặt một đĩa bánh ngọt, cả người thả lỏng chìm trong ánh nắng dịu dàng của buổi chiều, lại không sao khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Năm ngón tay thon dài áp sát vào thành ly, nhìn chất lỏng xanh sáng bên trong, cặp mắt màu tím hiện lên một tia kỳ dị. Nếu không phải vẫn nhìn thấy hơi nóng từ khói bốc nghi ngút, nàng quả thực hoài nghi ly trà này mình pha có vấn đề.
“Chậc…” Biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên, Uri nâng tay hớp một ngụm, nước trà nóng bỏng trôi theo cổ họng, thấm vào tận ruột gan. Loại cảm giác đối nghịch này khiến lông mày nàng nheo lại, ánh mắt nhìn xuống làn da trắng đến tái nhợt của mình mang theo vài phần âm u.
Thân nhiệt thấp, cơ thể tê liệt khi sinh hoạt trong không gian lạnh, cùng với sự sai lệch về vấn đề nhận thức nhiệt độ xung quanh.
Đây chính là di chứng của Băng Hóa Thuật, hay nói đúng hơn, là di chứng của việc thực hiện không hoàn chỉnh.
Vốn dĩ cấm thuật đặc biệt này của tộc Yuki không hề có cái gọi là di chứng hay tác dụng phụ, chỉ cần đáp ứng được đúng quy trình, trải qua đủ thời gian, thành quả nhận được sẽ là một cơ thể đạt đến hoàn mỹ. Với sự trợ giúp của Băng độn do chính truyền nhân tộc Yuki là Haku thực hiện, cùng với hàng loạt dược thảo quý hiếm khác, còn có thánh phẩm tuyết liên, cả nguyên vật liệu và quá trình thực hiện đều xem như hoàn hảo. Vấn đề sai sót duy nhất lại là… thời gian.
Băng Hóa Thuật yêu cầu thời gian duy trì tròn mười hai tháng. Trong đó, chín tháng đầu tiên sẽ là quãng thời gian cơ thể được tái tạo hoàn chỉnh như một bào thai đặc biệt, ba tháng còn lại chỉ dùng cho một mục đích là giải trừ hàn khí. Không gian của Băng Hóa Thuật quá lạnh, đạt tới cực hàn, hoàn toàn không phải thứ nhiệt độ mà một con người bình thường có thể chịu đựng được, mà trong quá trình tái tạo thì cơ thể căn bản đã hoàn toàn ngâm trong hàn khí. Do đó, phải dùng tất cả thời gian còn lại phục vụ cho mục đích ổn định thân nhiệt về tới mức thông thường. Kế hoạch là hoàn mỹ như vậy, tới khi sắp kết thúc lại thình lình xuất hiện một nguyên chủ.
Uri nâng hai bàn tay trắng bệch hệt như biểu hiện của người nhiễm phải hội chứng Raynaud, ánh mắt sắc như dao.
Nguyên chủ xuất hiện vào phút cuối, mặc dù sau cùng vẫn chưa đoạt xá được ngay, nhưng lại hoàn toàn hủy đi giai đoạn tiêu hàn, khiến hàn khí tích lũy trong cơ thể nàng suốt chín tháng trước đó không còn cơ hội phân tán, biến một cơ thể mới sống sờ sờ này thành một tảng băng di động theo đúng nghĩa đen, gây hỗn loạn khả năng cảm biến nhiệt, đồng thời tạo ra một nhược điểm chí mạng là không thể chịu được quá lạnh hoặc quá nóng. Loại ảnh hưởng này vô cùng mạnh mẽ, đủ để chi phối cả nhiệt độ trên khối noãn ngọc thượng đẳng mà Yukino tìm được cho nàng.
Ánh mắt Uri trở nên băng lãnh, chợt, bên mũi ngửi được một cỗ mùi máu tươi. Mùi máu không nồng, thậm chí chỉ xem như thoang thoảng, có vẻ đã được xử lý qua, nếu không phải ngũ quan nàng trải qua tái tạo đã đạt được độ linh mẫn vượt bậc thì căn bản cũng sẽ không phát hiện.
Theo mùi máu ngày càng gần, cổng lớn của căn cứ mở ra. Uri lơ đãng quét mắt xuống, tầm nhìn lập tức rơi vào hai con ngươi đỏ rực. Bên dưới, Uchiha Itachi đơn độc xuất hiện vừa vặn đang ngẩng đầu nhìn lên nàng, ánh nắng chiều phủ một tầng hào quang phía sau hắn, trên khóe môi luôn kiệm lời đến cứng nhắc hiển thị một nụ cười nhợt nhạt.
Hửm?
Đuôi mày Uri nhướn lên, ánh mắt nhìn Itachi mang theo sự dò xét chốc lát, rất nhanh thu hồi lại, đối với chuyện trên người hắn có mùi máu, hay chuyện hắn vừa cười, nàng cảm thấy không cần thiết phải bận tâm nhiều hơn.
Itachi nhìn thấy phản ứng của người kia như vậy, biểu tình nhất thời cứng đờ, lắc lắc đầu, bước chân hướng thẳng vào căn cứ.
[Báo cáo đại chủ nhân.]
Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói cao vút của Chino đặc biệt rõ ràng.
[Ừ.]
Ngày hôm qua vừa mới giao một nhiệm vụ điều tra cho hai người bọn họ, Uri cũng không bất ngờ, chỉ nhẹ đáp một tiếng.
[Tôi đã thu thập xong thông tin về mục tiêu ngài cần.] Ngừng một chút sắp xếp lại từ ngữ, Chino nói. [Lãnh đạo đương nhiệm của làng Mây là Raikage Đệ Tứ, con trai ruột của Raikage Đệ Tam. Theo như những gì ngài miêu tả, người phụ nữ tóc xám mắt xanh lá chính là Mabui, trợ lý thân cận nhất của Đệ Tứ, chuyên phụ trách xử lý những công việc liên quan tới giấy tờ tại văn phòng. Cô ta vốn là trẻ mồ côi, nhờ sở hữu một năng lực dịch chuyển đồ vật xuyên không gian mà lọt vào mắt Đệ Tứ.]
[Tính cách thế nào?] Uri bất động thanh sắc hỏi.
[Vâng, theo như ấn tượng của người xung quanh trước giờ, Mabui được biết đến là kẻ luôn biết giữ bình tĩnh trong những tình huống căng thẳng và hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Cô ta thường sử dụng kính ngữ với người khác, đặc biệt khôn khéo lễ độ. Tuy nhiên, trong những ngày thường, Mabui cũng hay tỏ ra bực tức mỗi khi Raikage phá cửa sổ văn phòng để ra ngoài thay vì dùng cửa chính. Chuyện này vẫn thường xuyên diễn ra, nhìn chung không có gì đáng nói, cho tới nửa tháng trước cô ta đột ngột đổi tính, đắc tội không ít người.]
[Cụ thể.]
[Mabui hành động giống như bị thứ gì đó kích thích, hoặc như biến thành một người khác vậy. Ngoại trừ những ninja có cấp bậc ngang ngửa như Darui và Samui, còn lại những người khác, không ít thì nhiều đều bị cô ta giáo huấn.] Chino nói tiếp. [Sau đó mấy ngày, cô ta có vẻ đã bình thường trở lại, lúc này tổ chức Akatsuki đột nhiên bắt đi Jinchuuriki Nhị Vỹ – Nii Yugito, người này vốn là bạn thân với Mabui và Samui, Raikage Đệ Tứ đã cử hai người họ phân biệt mỗi người dẫn theo một tiểu đội đi giải cứu. Sau trận này, Mabui bị thương nặng và ở lại tháp Raikage dưỡng bệnh tới tận bây giờ.]
[Đệ Tứ cử tới hai tiểu đội cùng lúc?]
[Vâng, Mabui đã sử dụng Thiên Tống Thuật dịch chuyển nhóm mình nên không thể truy được địa điểm chính thức của cô ta. Còn Samui tới làng Nước Nóng, cũng bị thương nặng, sau đó may mắn có Darui cứu viện.] Chino nhất nhất báo lại. [Nhiệm vụ giải cứu của bọn họ đã thất bại nhưng ba ngày sau đó, Nii Yugito lại tự trở về làng, ngoại trừ vỹ thú trong người không còn, những mặt khác đều hoàn hảo lông tóc vô thương, Raikage có muốn làm to chuyện thêm cũng không được.]
[Ừm.] Khóe môi Uri nhếch lên một đường cong. [Thời gian tới tiếp tục quan sát động thái trong tháp Raikage.]
[Vâng.]
Không gian lại khôi phục tĩnh lặng. Uri uống thêm một ngụm trà, tròng mắt sâu thẳm.
Đúng như nàng đoán, Mabui này cũng là người xuyên không.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, nàng đã cảm thấy nghi ngờ. Một kunoichi của thế giới ninja, tuyệt không có khả năng thông thạo Muay Thái – món võ chỉ xuất hiện ở thế giới hiện đại. Ninja làng Mây trước giờ nổi danh với khả năng sử dụng kiếm và Lôi độn, mà thậm chí cho dù là ninja lưu vong của các nước khác, cũng không hề có trường hợp xuất hiện người sử dụng võ thuật tương tự Muay Thái.
Mạng lưới thông tin mà Chinoike Chino nắm giữ trong mấy năm qua đã bao trùm toàn bộ Lôi quốc, tin tức tìm được độ chính xác gần như tuyệt đối. Do đó, sơ suất lớn nhất của Mabui này chính là việc cô ta để lộ biến hóa quá rõ ràng trong những ngày đầu tiên xuyên qua.
Vốn dĩ Uri nàng sẽ không dư hơi quan tâm việc cô ta phản làng chặt xác đồng đội như một công cụ vượt qua Thực Cốt Đằng, hay việc cô ta có khả năng cũng là người xuyên không tới. Điểm mấu chốt khiến nàng chú ý tới Mabui là thái độ của cô ta khi đối mặt với nàng.
“Cùng một khuôn mặt mà khác nhau thật đấy.”
Nguyên chủ khi đó có thể không kịp hiểu ý nghĩa câu nói này của Mabui, nhưng nàng lại rất rõ, cô ta đang ám chỉ gương mặt của Yonehara Uri này giống với một người khác. Từ sau khi kết thúc tái tạo Băng Hóa Thuật, những đường nét thuộc về nguyên chủ đã mất đi, khuôn mặt nàng cũng càng có xu hướng giống với kiếp trước.
Nói đến kẻ ưa thích sử dụng Muay Thái, tính cách nóng nảy âm ngoan, lại mang địch ý với nàng, nhìn quanh một vòng các mối quan hệ trong kiếp trước, cũng chỉ có “cô ta”.
“Trợ lý của Raikage Đệ Tứ?” Nhấp thêm một ngụm trà, cánh môi đỏ mọng của Uri hơi nhếch lên. “Thân phận không tồi.”
oOo
Trải qua sự kiện trục xuất oanh động, không khí ở Konoha vô hình trung mang theo một sự đè nén khó tả.
Ngay sau khi biết chuyện Tsunade đồng ý lệnh truy nã Uri, Naruto và một số ninja cùng thời như Neji, Lee, Shikamaru, Choji, Ino đã tới tận văn phòng Hokage để trực tiếp hỏi về chuyện này. Might Guy tỏ ra rất tiếc nuối, cả Asuma và Kurenai cũng bất ngờ trước quyết định đột ngột này. Kakashi trải qua một thời gian nằm viện, mắt đã khá hơn, đối với tin tức nhận được dù lý trí mạnh cỡ nào cũng không hoàn toàn bỏ qua được cỗ bất mãn khó chịu. Thậm chí Gaara – Kazekage Đệ Ngũ cũng lấy danh nghĩa đồng minh để gửi thư hỏi về chuyện này.
“Bình tĩnh đi Naruto, Tsunade cũng rất khó xử.”
Ngồi trên một tảng đá lớn nhìn cậu học trò vẻ mặt vẫn tức giận, Jiraiya bất đắc dĩ thở dài.
“Bà ấy là Hokage kia mà?” Naruto cắn răng. “Khởi đầu mọi chuyện rõ ràng không phải Uri – chan, cậu ấy chỉ là người bị hại! Bây giờ tất cả mọi người đều muốn đem tội lỗi đẩy hết lên người cậu ấy, vì sao có tội không phải là kẻ đã dụ dỗ Sakura – chan dán lá bùa?”
“Ngươi không hiểu.” Jiraiya lắc đầu. “Mấu chốt buộc Tsunade phải thỏa hiệp không phải đám người trong hội đồng trưởng lão gây sức ép, mà là tội ác của Uri trong những năm gần đây. Con bé đã triệt để xem Konoha là kẻ thù mất rồi.” Nói đến đây, ánh mắt ông trở nên nghiêm khắc. “Bản thân Tsunade đã rất nhân nhượng với hai đồng đội của ngươi. Uchiha Sasuke tự ý rời làng đi theo bạt nhẫn là Orochimaru, theo lẽ thường đều phải bị truy nã, nhưng từ khi Tsunade lên làm Hokage Đệ Ngũ đều nhắm mắt cho qua chuyện này. Việc xảy ra với Uri thời gian gần đây, đều do bản thân bà ấy cũng cảm thấy tức giận với chuyện ninja trong làng bị hạ sát. Nhiệm vụ ở căn cứ Orochimaru ngươi chẳng phải đã gặp lại Uri sao, con bé bây giờ đã không còn là đồng đội thân thiết của ngươi nữa, mà là Usagi, một thành viên chính thức của tổ chức Akatsuki, và tương lai thậm chí có thể tham gia săn đuổi Jinchuuriki là ngươi đấy.”
“Tiên nhân háo sắc, Tsunade – baachan chưa từng tiếp xúc với cậu ấy còn có thể nói như thế, nhưng ông thì sao?” Naruto không nhịn được cao giọng. “Chính ông đã khẳng định Uri – chan rất tốt kia mà?”
“Con người đều có thể thay đổi.” Sắc mặt Jiraiya nghiêm túc, phảng phất có chút lạnh lẽo. “Ngày trước khi biết Orochimaru muốn tìm Tsunade chữa trị hai cánh tay, ta đã thề sẽ giết chết Tsunade nếu cô ta có ý định phản bội làng. Yonehara Uri cũng vậy, cho dù là vì trả thù chăng nữa, cũng không có nghĩa chúng ta để con bé thoải mái chém giết như thế.”
“Ông định ra tay với Uri – chan?” Naruto trừng mắt.
“Không nói trước được.”
“Tôi tuyệt đối không đồng ý!” Naruto gằn giọng. “Cho dù cả thế giới này xem cậu ấy là kẻ xấu, đối với tôi, cậu ấy vẫn là Uri – chan giỏi giang nhất, tốt bụng nhất! Ino cũng nói nhiệm vụ trước chính Uri – chan đã cứu mạng bọn họ, cậu ấy tuyệt đối không phải người mất hết nhân tính.”
“Chuyện đó ta cũng có nghe.” Jiraiya hơi thở dài. “Tạm thời cứ quan sát tình hình đã. Thời gian tới ngươi định làm gì đây?”
“Luyện tập.” Naruto thấy Jiraiya không định nói tiếp tới chuyện này, cũng hơi hòa hoãn lại, trên mặt khôi phục tươi cười. “Lần gặp tiếp theo tôi nhất định phải nói chuyện với cậu ấy lâu hơn một chút, không thể để tái diễn tình huống chưa kịp hiểu chuyện gì đã nằm gục một đống được.”
“Mục tiêu cao quá nhỉ?” Jiraiya bất đắc dĩ lắc đầu. “Sắp tới ta có nhiệm vụ quan trọng, e là không tiếp tục chỉ dẫn cho ngươi được.”
“Nhiệm vụ quan trọng sao?”
“Phải.”
“Không sao đâu, thầy Kakashi đã nói sẽ giúp tôi luyện tập thuật mới, cái gì mà liên quan tới “biến đổi thuộc tính” và “biến đổi hình thái” của chakra ấy.”
“Ý kiến hay đấy chứ.” Jiraiya cười khì xoa đầu Naruto. “Vậy ta yên tâm rồi, cố gắng tập luyện nhé.”
“Nhất định, ông làm nhiệm vụ cũng phải cẩn thận đấy.”
“Nói thừa, kẻ nào có thể đánh bại được ta chứ?” Jiraiya cười ha ha, dặn dò Naruto thêm vài câu liền rời khỏi.
Nhiệm vụ sắp tới ông định sẽ truy tìm hang ổ của thủ lĩnh Akatsuki, tốt nhất là không nên để cho thằng bé biết.
oOo
Thời tiết buổi sáng sớm của tháng năm không quá lạnh. Trên đường lớn, một cặp nam nữ khoác trang phục thường ngày thong thả đi song song. Nữ mặt trái xoan, thân hình nhỏ nhắn, có làn da trắng đến nhợt nhạt, mái tóc tím bạc được buộc cao bằng một sợi dây đồng màu. Nam có đôi mắt đen, thân hình cao gầy, một đầu tóc đen tuyền dùng dây cao su đỏ buộc thành đuôi ngựa dài đến xương vai.
Nơi bọn họ đang đặt chân tới là khu chợ giản dị thuộc một vùng lãnh thổ của Thổ quốc. Dừng chân trước một cửa tiệm nhỏ bán đồ ăn sáng, người con gái khẽ liếc qua người con trai, đi thẳng vào.
“Hai vị dùng gì ạ?” Chủ quán – kẻ kiêm luôn đầu bếp và nhân viên, vừa thấy có thêm khách, cười niềm nở.
“Một phần súp miso.” Cô gái thản nhiên nói.
“Tôi cũng vậy.” Chàng trai tiếp lời.
“Vâng, có ngay có ngay.” Chủ quán cười tươi rói, lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Trong quán lúc này ngoài hai người họ, cũng chỉ có ba vị khách nữa. Cúi đầu che đi ánh nhìn ác liệt đối với ảnh chân dung trên bảng truy nã được dán ở gốc cây bên ngoài, Uri lấy từ cuốn trục ra một tấm bản đồ trải lên bàn, nói với Itachi.
“Lần cuối cùng thứ đó xuất hiện là ba mươi năm trước, khi chưa diễn ra đại chiến ninja lần thứ hai.” Ngón tay thon dài chỉ vào một vị trí được đánh dấu, Uri nói. “Từ phía bắc Thổ quốc, đi thẳng cho tới khi vượt khỏi biên giới, tiến vào làng Sao. Trung tâm hang động ở đỉnh tây bắc là mục tiêu của chúng ta.”
“Thứ đồ trong truyền thuyết này thật sự có tác dụng sao?” Tầm mắt Itachi dừng lại ở đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng, lơ đãng hỏi.
“Ai biết được.” Uri cuộn tròn bản đồ đưa cho hắn, cười nhạt. “Ngươi đồng ý tham gia tìm kiếm chuyến này, nên có lòng tin chút đi.”
“Cũng phải.” Itachi khẽ chớp cặp mắt đen sâu thẳm, đã lâu lắm rồi mới ra ngoài với bộ dạng thông thường thay vì kích hoạt sharingan, hắn cảm thấy có chút không quen.
“Bữa sáng của hai vị.” Chủ quán cười híp mắt bưng đồ ăn ra. Uri cũng không nói thêm gì nữa, cả hai người im lặng dùng bữa.
Thế giới ninja từ trước đến nay luôn tồn tại rất nhiều thứ bí ẩn. Các loại độc dược, chakra, vũ khí, kết giới, phong ấn, cấm thuật,… có ở khắp mọi nơi, nhưng vì một số trong đó có tư liệu chép lại không đầy đủ, để tìm hiểu được chính xác tác dụng và vị trí cũng không phải chuyện dễ.
Với những biểu hiện cơ thể khác người của mình, Uri đã dành thời gian cả buổi sáng hôm qua để tìm kiếm một thứ dược vật cực phẩm nào đó có thể cải thiện tình trạng cơ thể cho nàng. Sau khi loại bỏ hầu hết những vật bất khả thi, nàng đã quyết định chọn Thất Thải Tuyết Liên làm mục tiêu chính.
Thất Thải Tuyết Liên – nghĩa như tên, là một đóa hoa sen có bảy cánh bảy màu, theo thứ tự là đỏ vàng lục lam tím trắng đen. Dựa theo những gì được miêu tả, mỗi cánh của đóa sen này có những công dụng cực kỳ đặc biệt, có thể chữa được những căn bệnh hiểm nghèo nhất, những vết thương chí mạng nhất, thậm chí là cải tử hoàn sinh. Điểm nghịch thiên hơn cả là dược hiệu của nó hoạt động dựa trên ý muốn của con người. Bảy cánh hoa này đại diện cho bảy nguyên tố chakra: đỏ là Hỏa, vàng là Thổ, lục là Phong, lam là Thủy, tím là Lôi, trắng là Dương và đen là Âm.
Trong lúc xảy ra dị trạng Băng Hóa, năng lượng tinh thần của Uri đã bị tổn thương, một phách trong linh hồn còn bị cưỡng chế rút ra, lớp vỏ bên ngoài kết giới Băng Hóa thì bị Pain dùng Dương độn phá hủy. Do đó, nàng sẽ dùng cánh hoa màu đen của Thất Thải Tuyết Liên – thứ đại diện cho Âm độn hệ tinh thần, tiến hành khắc phục toàn bộ những bất lợi trên cơ thể, bổ sung cho năng lượng âm dương bị khuyết thiếu trong đôi mắt byakugan.
Vốn nàng đã sắp xếp để Yukino ở lại đảm nhiệm việc tấn công Root, bản thân thì một mình đi chuyến này, nhưng tình cờ Kisame lại nói Itachi cũng đang có mục tiêu gần Thổ quốc, nên nàng đã rủ hắn đi chung. Căn bệnh thổ huyết của Itachi nàng sớm biết trước, nên dự định sẽ dùng cánh màu đỏ của Thất Thải Tuyết Liên điều phối dược phẩm chữa dứt điểm cho hắn, xem như trả lại việc hắn giúp nàng trừng phạt nguyên chủ. Thực tế, trong hoàn cảnh tất cả mọi người đều bị lừa, đột ngột có một người xuất hiện và vạch trần thân phận kẻ giả mạo, cảm giác này, thật sự khiến cõi lòng người ta không khống chế được có một tia ấm áp.
Uchiha Itachi, trực giác và lực quan sát sự vật của hắn, thật đúng là không thể khinh thường…