Nạp Thiếp Ký

Chương 68: Nhân vật trọng tâm


Đọc truyện Nạp Thiếp Ký – Chương 68: Nhân vật trọng tâm

“Ta không biết người nhận thư. Mỗi lần ta nhân được thư đến, đều án chiếu theo thời gian quy định mà đặt dưới cái đèn để trước tượng phật ở Phi Vân tự, tự nhiên sẽ có người đến lấy.”
Liên hệ đơn tuyến! Dương Thu Trì nghĩ ngay, đây chẳng phải là thủ pháp liên lạc năm ấy Đảng ta thường dùng hay sao? Xem ra, cách thức liên lạc này đã có từ cổ rồi, tính an toàn cao, cho dù trong đường dây có người bị phát hiện, nhưng do đơn tuyến quan hệ, không biết người nào khác, do đó có thể tránh toàn bộ nhóm bị sa lưới.
Mã Độ tóm áo của Vương Việt, lắc mạnh: “Mẹ nó ngươi dám dối ta sao? Mau khai thật ra!”
Vương Việt chỉ trời đập đất phát thệ là thực sự không biết những người khác là ai.
Mã Độ thấy lão không phải giả vờ, liền hỏi về một vấn đề trọng yếu hơn: “Kiến Văn đế ở chỗ nào?”
Vương Việt cùng đào tẩu một lượt với Kiến Văn đế, vấn đề này nhất định là lão biết, Mã Độ hỏi xong, lòng hồi hộp như bị treo giữa không trung, phảng phất như nhìn thấy cảnh bắt được Kiến Văn đế giao cho hoàng thượng, bản thân được gia quan tấn tước, cảnh tượng vô cùng vinh quang…
“Tôi không biết Kiến Văn đế ở đâu.”
“Cái gì? Ngươi nói dối!”
Vương Việt gạt mồ hôi trên trán: “Tôi thật không biết, năm xưa khi tôi chạy khỏi kinh thành thì phân ra. Tôi cùng vài thái giám và đại nội thị vệ phụng mệnh đưa thái tử,… không, trưởng tử Chu Văn Khuê của Kiến Văn đế đến Phi Vân tự ẩn cư.”
“Chu Văn Khuê?” Mã Độ hưng phấn đến nỗi giọng nói hơi run, Kiến Văn đế có hai con, khi kinh thành bị công phá, con trai nhỏ đã bị bắt giam lỏng, con trai lớn Chu Văn Khuê không biết hạ lạc ở đâu, không ngờ hắn lại xuất hiện tại Quảng Đức huyện. Mã Độ truy vấn: “Chu Văn Khuê ở đâu? Mau nói!”

“Chu Văn Khuê nhất mực lưu lại trong Phi Vân tự. Nhưng mà hôm qua khi các người đến bắt chúng tôi, thì bọn họ đã lén vào địa đạo chạy mất rồi.”
Mã Độ chợt lạnh lòng, quay sang nhìn Dương Thu Trì.
Dùng tiểu hắc cẩu theo dấu! Hai người có cùng một ý nghĩ. Mã Độ ra lệnh bắt hết các hòa thượng của Phi Vân tự, sau đó áp giải hòa thượng mập Vương Việt kéo thẳng tới đó.
Phi Vân tự nằm cách Quảng Đức huyện mười dặm, muốn đến họ phải vượt qua một con sống nhỏ. Sau khi vượt sông đến được Phi Vân tự, hòa thượng mập Vương Việt chỉ địa đạo Chu Văn Khuê dùng để đào tẩu. Dương Thu Trì cho Vương Việt đi tìm y phục mặc thường ngày của Chu Văn Khuê cho Tiểu Hắc cẩu ngửi, rồi tiến vào địa đạo truy tung.
Địa đạo này rất thấp và hẹp, chỉ cho phép một người lom khom di chuyển. Ở trong địa đạo cả nửa ngày, cuối cùng họ ra khỏi cửa địa đạo, Dương Thu Trì bước ra ngoài nhìn, lập tức ngây người. Thì ra là cửa địa đạo này hướng ra ngay cửa sông rộng rãi, rất có khả năng là Chu Văn Khuê cùng những người khác đã ngồi thuyền chạy trốn rồi.
Quả nhiên, Tiểu Hắc cẩu ngửi đến bờ sông, thì sủa điên cuồng xuống nước.
Mã Độ cũng ngây người, tối hôm qua đã mất tung tích một lần ở bờ sông rồi. Y vẫn còn hy vọng Dương Thu Trì có thể nghĩ ra điểm gì, hỏi: “Huynh đệ, hiện giờ nên làm thế nào?”
Dương Thu Trì nhìn những con thuyền ngang dọc trên sông, sông này có nhiều thuyền như vậy, tính ra đã hơn nghìn người, chỉ có thể lắc đầu: “Còn thế nào nữa được? Bọn họ nhất định là ngồi thuyền trốn rồi, chỉ có thể đuổi dọc theo sông, xem có manh mối gì không.”
Mã Độ cũng biết là không có biện pháp nào khác, liền ra lệnh cho người dọc theo sông truy tìm, sau đó cùng Dương Thu Trì trở về huyện thành Quảng Đức.

Tuy không bắt được Chu Văn Khuê, Mã Độ vẫn vô cùng cao hứng, bởi vì y bắt được một trong những nhân vật quan trọng nhất trong dư đảng của Kiến Văn đế, từ trên người này nói không chừng có thể moi thêm nhiều tin tức về Kiến Văn đế, công lớn vô cùng. Mã Độ không dám tự đưa ra chủ trương, quyết định giả như không truy tìm được kết quả gì, sẽ lập tức tự thân đưa Vương Việt và Tạ quả phụ áp giải lên kinh thành.
Mã Độ thỉnh Dương Thu Trì đến tửu quán ngon nhất trong Quảng Đức huyện say sưa một trận, chúc mừng cho việc bắt được nhân vật quan trọng trong dư đảng Kiến Văn đế.
Ăn uống xong, khi Dương Thu Trì trở về thì đã xế chiều.
Nha hoàn Nguyệt Thiền mở cửa, thấy Dương Thu Trì liền cao hứng nói: “Thiếu gia, ngài trở về rồi. Nhị phu nhân hỏi người đến mấy lần rồi đó.”
“Vậy à? Nhị phu nhân của các ngươi đã khỏe chưa?”
“Không sao rồi, nhị phu nhân đã có thể xuống giường ăn uống được.”
Dương Thu Trì đi vào tân phòng, thấy Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết đang cùng Tần Chỉ Tuệ ngồi quanh bàn nói chuyện, thấy hắn, Tần Chỉ Tuệ và Phùng Tiểu Tuyết đều hô lên: “Phu quân!” Rồi đưa mắt nhìn nhau, khe khẽ mỉm cười.
Dương Thu Trì thấy hai người họ đối xử hài hòa, trong lòng lấy làm cao hứng, sau khi ngồi xuống liền hỏi Tần Chỉ Tuệ: “Chỉ Tuệ, hiện giờ nàng cảm thấy thế nào?”
“Khỏe hơn nhiều rồi, bụng không còn đau nữa.”

“Thuốc lang trung kê toa bốc đã uống xong chưa?”
“Uống rồi, đã uống hai lần lúc sáng và lúc giữa trưa rồi.”
Thấy Tần Chỉ Tuệ đã lấy lại tinh thần, Dương Thu Trì rất vui, sau khi ngồi xuống ghế thấy Tần Chỉ Tuệ mặc một cái áo váy mới, tay và cổ áo lộ ra da lông của động vật, kinh ngạc hỏi Dương mẫu: “Mẹ, cái áo đông da hổ của Chỉ Tuệ đã làm xong rồi à?”
“May xong rồi.” Dương mẫu mỉm cười, “Đã cho nó mặc rồi đó thấy không. Chỉ Tuệ, con đứng dậy cho phu quân con xem coi có vừa vặn không.”
Tần Chỉ Tuệ y lời đứng lên, giơ hai tay ra, xoay tròn người một vòng.
“Thật dễ coi!” Dương Thu Trì nhìn Tần Chỉ Tuệ tán, không biết là khen bộ đồ đông bằng da hổ dễ coi, hay là khen thân hình yểu điệu của Tần Chỉ Tuệ, rồi vuốt ve cái da hổ lộ ra trong tay áo, hỏi: “Ấm áp không?”
“Dạ…, cảm ơn!” Tần Chỉ Tuệ gật gật đầu, lí nhí nói, “Từ đó đến giờ chưa có ai quan tâm đến thiếp như vậy.”
“Nha đầu ngốc, đều là người một nhà mà khách khí vậy sao?” Dương Thu Trì cười, kéo tay Tần Chỉ Tuệ bảo ngồi xuống, nhớ đến cái tên Nhược Lan được Tần Chỉ Tuệ đề cập và cái khăn tay dính máu ấy, liền hỏi: “Chỉ Tuệ, hiện giờ thân thể của nàng căn bản đã khôi phục lại rồi, có thể nói cho ta nghe cái tên Nhược Lan hôm qua nàng đề cập đến là ai không?” Rồi rút từ trong lòng ra cái khăn tay thêu hoa lan có dính máu, hỏi: “còn nữa, cái khăn tay này có phải là của Nhược Lan không? Người đó đâu rồi?”
Khi Dương Thu Trì hỏi câu này, cứ nhất mực quan sát phản ứng của Tần Chỉ Tuệ, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết. Nhưng mà, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết khi nghe cái tên Nhược Lan thì không có phản ứng gì đặc biệt.
Tần Chỉ Tuệ cúi đầu, hỏi: “Phu quân, chẳng lẽ chàng quên rồi sao? Nhược Lan tỷ là… là một cô nương trong thôn của thiếp, nhất định là trước đây có đối xử tốt với chàng, tỷ ấy nghe nói thiếp chuẩn bị gả về nhà chàng, liền nhờ thiếp đưa tặng cái khăn này cho chàng, nói chàng chỉ cần nhìn là nhất định sẽ biết…”
“Ạ?” Dương Thu Trì hơi bất ngờ, nói với Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết, “Con còn cho rằng Nhược Lan chính là nha hoàn sau khi có thai với con rồi đâm đầu xuống giếng tự sát đây. Mẹ, Tiểu Tuyết, hai người có biết vị nha hoàn đó tên gọi là gì không?”

Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đều lắc đầu. Dương mẫu nói: “Chúng ta chỉ biết nó là tiểu nha hoàn của Hạ gia, còn tên gì thì không biết, hỏi con con cũng không nói.”
Dương Thu Trì hỏi Tần Chỉ Tuệ: “Vị cô nương ấy đưa cái khăn tay này cho nàng khi nào?”
“Chỉ mới hai ngày trước, nghe nói cha thiếp muốn đưa thiếp đến nhà ta bàn chuyện cưới hỏi thì đến trao, sao vậy?”
“Không có gì… cô nương đó hiện giờ đang ở đâu?”
“Ở trong thôn của thiếp a, nói chỉ cần chàng nhìn thấy khăn tay này, nhất định sẽ đến tìm tỷ ấy.”
“Tìm nàng ta, ta quên mất nàng ấy là ai rồi, làm sao mà tìm?” Dương Thu Trì bóp trán làm ra vẻ thống khổ, trong lòng thực ra cũng đang thầm kêu khổ, xem ra lại là tên tiểu ngỗ tác này mang cái họa đến cho mình nữa rồi.
Tần Chỉ Tuệ từ từ ngẩng đầu: “Phu quân đừng có gấp, hai ngày sau thiếp sẽ đưa chàng đi tìm tỷ ấy, được không?”
“Được a!” Tuy nói là vậy, nhưng Dương Thu Trì vẫn không hoàn toàn tin lời của Tần Chỉ Tuệ. Biểu hiện của nàng đêm qua so với hiện giờ hoàn toàn khác biệt. Nhưng Tần Chỉ Tuệ đã cứng miệng khẳng định Nhược Lan còn sống, thì mình không thể nói gì nữa, dù gì hai ngày sau chỉ cần đến nhìn qua là biết lời Tần Chỉ Tuệ là chân hay là giả, hai ngày này mình nên cẩn thận chút là được rồi.
————o0o—————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.