Nạp Thiếp Ký

Chương 52: Núi cao đổ sụp


Đọc truyện Nạp Thiếp Ký – Chương 52: Núi cao đổ sụp

Dương Thu Trì nhờ Đại Bản Nha đi tìm cho mình năm mươi tráng dân. Đại Bản Nha vâng dạ, cũng không hỏi là để làm gì, rời khỏi nha môn một chút rồi quay lại, dẫn đầu năm mươi người khỏe mạnh. Thực ra đây là lực lượng rất giống với dân binh cơ sở ở thời hiện đại.
Dương Thu Trì bảo muốn bọn họ giúp mang một số vật về, sẽ trả mỗi người một khoảng tiền công hai trăm văn tiền. Bọn tráng dân vô cùng cao hứng, các công tác do quan sai phái vốn đều là nghĩa vụ lao động, trước giờ chưa bao giờ có tiền, có lo chuyện ăn uống là tốt lắm rồi. Hiện giờ mỗi người có thể được nhận hai trăm văn, khiến bọn họ vui mừng hoan hô không ngớt.
Dương Thu Trì dẫn các tráng dân ngồi xe ngựa đến gần sơn cốc hôm trước, phái hai người canh giữ xe ngựa, còn bao nhiêu cùng mình đi bộ lên trên sơn cốc.
Càng đi đến gần, trong lòng Dương Thu Trì càng cả kinh. Hai bên đường đi đất đá lung tung, lũ bất ngờ đã phá hủy ruộng đất của nông dân, hoa màu đổ rạp chỗ nào cũng có, thậm chí thỉnh thoảng còn có núi đồi sạt lở ngăn chặn đường đi, khiến họ phải vòng vo rất lâu. Xem tình trạng này thì trong hai ngày vừa rồi nơi đây đã chịu một trận mưa như thác đổ vô cùng khủng khiếp.
Khi đi ngang qua chỗ đánh hổ, lúc này phần còn lại của con hổ chết không còn ở đó nữa, chỉ có dòng nước đục ngầu ùn ùn chảy, nhất định là nó đã bị nước cuốn trôi.

Cuối cùng, hắn cũng đi đến chỗ sơn cốc lúc dịch chuyển thời gian rơi xuống, vừa nhìn cảnh tượng trước mắt thì hắn đã sững sờ. Cái sơn cốc thế ngoại đào nguyên hôm trước giờ đã biến thành địa ngục nhân gian. Một mảng vách đá trên núi lớn cạnh đó đã sạt xuống, vùi lấp hết phân nửa sơn cốc. Con suối nhỏ giờ đã thành một dòng sông đỏ ngầu.
Vậy còn cái xe đâu? Dương Thu Trì thót tim. Trên tạp xa đó có bao nhiêu là bảo bối, và toàn là thứ nắm giữ vận mệnh của hắn, dùng để làm thẻ đánh bạc lăn lộn trong sòng bài Minh triều này. Dương Thu Trì bước thấp bước cao trong đám bùn đất nơi đó. Các dân tráng bám theo sau hắn, không biết vị quan gia này muốn tìm cái gì.
Bằng vào ký ức, Dương Thu Trì đến vị trí đại khái đã giấu tạp xa. Chỉ có điều tạp xa không còn ở đó, hắn phải tìm kiếm một hồi lâu, mới phát hiện ra nó cách đó mấy chục mét. Nhưng khi nhìn tình cảnh hiện ra trước mắt, Dương Thu Trì cảm giác như một bồn nước lạnh đang dội xuống đầu mình. Cái xe ấy không hề bị đất đá chôn vùi, mà so với chôn vùi còn thảm hơn: một khối đá lớn gấp hai tầng lầu nặng hàng trăm tấn đã đè chiếc xe bẹp dúm, chỉ còn lại nửa vành bánh xe phía trước lộ ra ngoài.
Dương Thu Trì nhìn về phía vách núi, thấy nửa dãy núi đã sạt xuống, khối đá to bằng hai tầng lầu này nhất định là lăn từ trên núi xuống, khéo đến nỗi không gì khéo hơn: đã đè trúng cái tạp xa của hắn. Tiêu đời rồi, tiêu hết rồi! Dương Thu Trì buông mình ngồi phịch xuống mặt đất đầy bùn nhão, nhìn khối đá to đó. Không có thuốc nổ mà muốn luân chuyển khối đá hàng trăm tấn này thì đúng là chỉ nói chơi. Nếu dựa vào khai sơn phủ, đục vài tháng chưa chắc đã phá vỡ khối đá này. Mà cho dù có phá vỡ ra, những thứ trong xe nhất định đã bị đá to đè hư nát hết rồi.
Dương Thu Trì vô cùng hối hận, nếu biết sớm như vầy thì hôm đó đã cho người đến di chuyển ngay trong đêm rồi! Nhưng mà có hối hận cũng vô dụng. Hắn ngồi ngơ ngẩn một hồi, rồi đứng dậy phất tay cho bọn tráng dân, vừa định bảo quay về, thì đột nhiên ở không xa đó có một vật sang sáng hấp dẫn sự chú ý của hắn. Dương Thu Trì bước đến gần xem xét, phát hiện đó là một miếng kim loại. Hắn nhận định kỹ hơn một chút, lập tức hưng phấn: Đây dường như là góc của cái tủ làm bằng hợp kim nhôm trên tạp xa!

Dương Thu Trì kêu lên: “Các vị huynh đệ, mau lại đây đào cái tủ này lên!”
Bọn dân tráng tuy chỉ mang theo đòn gỗ và dây thừng, không mang theo cuốc chim, nhưng dù gì cũng người nhiều lực khỏe, cái tủ ấy cũng không bị chôn sâu nên mỗi người một tay loáng một cái đã đào nó bật lên. Cái tủ này được khóa và ràng móc rất cẩn thận, không biết là cái nào trong số tủ nhôm trên xe, và cũng không biết trong đó đựng gì. Nếu đã có một cái này, nói không chừng còn có cái khác. Dương Thu Trì hưng phấn gọi: “Các huynh đệ, mau chạy đi kiếm khắp nơi xem có cái hòm nào như thế này nữa không.” Bọn dân tráng lập tức đi tìm khắp chung quanh, đảo lộn đất đá lên hết một lượt, nhưng tìm cả nửa canh giờ mà chẳng phát hiện được gì.
Xem ra, khi tạp xa bị khối đá này ép xuống, thì đã bị nước lũ cuốn đi vài chục mét. Trong quá trình đó, cái tủ nhôm này bị rơi ra khỏi tạp xa, do đó sau khi xe bị đá đè mất, thì chỉ còn lại duy nhất cái hòm này là may mắn còn tồn tại.
Ông trời dù sao vẫn còn mở một mắt, lưu lại cho hắn một chút an ủi. Dương Thu Trì bảo bọn tráng dân cùng khiêng cái rương lớn này rời khỏi sơn cốc, dùng xe ngựa vận chuyển vào thành. Lần này tốc độc so với lần đi có nhanh hơn, không quá trưa thì đã về đến huyện nha. Dương Thu Trì cho bọn tráng dân khiêng cái tủ to bằng nhôm ấy vào trong nhà, để ở một phòng bên hông, rồi trả tiền công. Bọn dân tráng mừng rỡ nói cười, kéo nhau bỏ đi.

Phùng Tiểu Tuyết đã từ nội nha trở về, thấy phu quân mang về một cái rương to như thế, bèn cùng Dương mẫu cùng xem náo nhiệt. Dương Thu Trì thấy trên cổ tay của Phùng Tiểu Tuyết đã có thêm một cái vòng tay bằng ngọc, hiếu kỳ hỏi: “Ơ? Cái vòng tay của nàng ở đâu ra thế?”
“Hàn phu nhân tặng cho thiếp đấy!”
Hàn phu nhân? Bà vợ cả của Tống tri huyện? Dương Thu Trì cầm lấy tay của Phùng Tiểu Tuyết cẩn thận xem cái vòng ngọc ấy. Hắn đối với ngọc cũng chẳng biết gì cho cam, nhưng nếu là của tri huyện lão bà tặng, thì nhất định là không tệ rồi. Hắn cũng không hỏi gì nhiều, bắt đầu sờ mó cái hòm của mình, nghiên cứu cách mở.
Phùng Tiểu Tuyết nhìn cái rương bằng hợp kim rất kỳ quái này, hỏi: “Phu quân, bên trong nó có gì vậy a?” Dương mẫu cũng rất kỳ lạ nhìn cái rương ấy, đưa tay sờ sờ, hỏi: “Đúng rồi, cái này là gì thế?”
Dương Thu Trì đáp: “Trong này đựng những thứ rất hữu dụng, hai ba câu không nói rõ được đâu, sau này sẽ cho hai người biết. Được rồi, con cần chỉnh lý lại một chút, mọi người ra ngoài trước đi.”

Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết tuy rất hiếu kỳ, nhưng nghe hắn nói như vậy nên cũng không tiện làm phiền. Phùng Tiểu Tuyết vừa định cùng Dương mẫu ra cửa, thì nhớ đến một chuyện, nói: “Hôm nay Ân gia đại công tử và Tống tri huyện đến nhà chúng ta tìm chàng, dường như là vì trận lửa lớn đêm hôm qua.” Chuyện này không nằm ngoài dự đoán của hắn. Một người chết mất con gái, một người chết mất vợ, trận lửa này vì sao mà có bọn họ cũng không tìm được đầu mối, chính xác hơn là Tống tri huyện không tìm được đầu mối, tự nhiên là phải đi tìm vị đại trinh thám như ta rồi. Hắc hắc hắc.
Phùng Tiểu Tuyết lại kể: “Vị Ân công tử đó thiệt đúng là… khi đến nhà của chúng ta rồi, không chịu ngồi yên nói chuyện, cứ đi nhìn đông ngó tây, nói là muốn xem phòng của chúng ta, vừa nói xong là đẩy cửa thò đầu vào. Lại còn vừa xem vừa xin lỗi nữa chứ.” Ân Đức hiển nhiên là đang tìm thứ gì đó, tìm thứ gì thì không cần phải hỏi nữa, đương nhiên là Bạch Tố Mai và Tống Vân Nhi. Trận lửa đó thiêu cháy hết mọi thứ, lão ngỗ tác kiểm tra xong nói nhất định là hai người họ đã bị lửa thiêu ra tro. Tên tiểu hồ ly này vẫn còn cho đó là không thật, liền đến nhà ta, coi xem có manh mối gì hay không.
Vị Ân công tử đó nhất định là có liên quan đến án tử này. Đó là một chuyện không còn nghi ngờ gì nữa. Tuy nhiên, không có chứng cứ rõ ràng, Dương Thu Trì hiện giờ không dám động đến hắn. Hiện giờ thiết bị pháp y đã được lấy về rồi, có thể kiểm nghiệm những vật chứng đó, lập tức có thể biết kết quả ngay. Chỉ hy vọng những thứ còn lại trong rương còn có thể dùng được.
————o0o—————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.