Đọc truyện Nạp Thiếp Ký – Chương 44: Một chiếc nón rơm
Mọi người cùng thương nghị, nhận thấy nàng có khả năng bị sợ quá độ mà đầu óc còn chưa được thanh tĩnh, không nên miễn cưỡng, để sau này từ từ hỏi. Thấy sắc trời đã tối, vợ chồng Ân lão cáo từ rời khỏi. Vợ chồng họ Bạch cũng dặn dò Ân Đức chăm sóc kỹ cho con gái của mình, chuẩn bị rời đi thì Bạch Tố Mai cứ giữ chặt tay mẹ, quyết không bỏ ra.
Bạch phu nhân không còn cách nào khác, quyết định ở cùng với con gái một chút, chờ nàng ngủ xong rồi hẵng đi. Vào lúc này, người trong nha môn đến báo Tống tri huyện bị cẩm y vệ bắt, Tống Vân Nhi lập tức trở về nha môn.
Dương Thu Trì điều đình xong vụ thả Tống tri huyện, có báo với Tống Vân Nhi, Ân Đức có khả năng là hung phạm chân chính, tối nay có khả năng giết người diệt khẩu, rồi chỉ cho nàng cách ứng đối. Sau đó, Tống Vân Nhi chạy vào trong nội nha, chỉ bảo một câu “Phụ thân không chuyện gì, yên tâm”, rồi đi thẳng vào phòng giữ tiền, lấy đi hai trăm lượng bạc, trở lại khuê phòng của mình lấy ít quần áo, rồi lập tức trở về Thẩm Vấn thất, đưa bạc cho cẩm y vệ, không kịp nói với Tống tri huyện mấy lời đã chạy ngay tới nhà Ân gia.
Trong đại viện của Ân gia đã treo vài ngọn đèn chén, trông giống như những ngọn lửa ma trơi phiêu đãng trong nghĩa trang vậy. Bọn gác cửa thấy Tống Vân Nhi, vội vã khom người chào, vừa mở lời nói mấy tiếng: “Đại tiểu thư, cô…” thì đã không còn thấy bóng dáng Tống Vân Nhi đâu nữa.
Tống Vân Nhi vừa chạy đến dưới tiểu lâu các, đã lớn tiếng gọi: “Bạch tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ? Tôi về rồi!”
Nàng chạy rầm rập lên lầu, vừa đến cửa, định giơ chân đá thì cửa phòng bật mở, Bạch phu nhân và Bạch Thiên Tổng đã đứng ở cửa. Bạch phu nhân phẩy phẩy tay nói với Tống Vân Nhi; “Nói khẽ một chút! Bạch tỷ tỷ của con vừa mới ngủ xong!” Bạch Thiên Tổng cũng nói: “Cháu quay lại cũng tốt, chúng ta chuẩn bị ra về nghỉ ngơi đây.”
Tống Vân Nhi thấy Bạch phu nhân và Bạch thiên tổng, lòng lo lắng khẩn trương tức thì giản ra, như vừa vứt đi khối đá treo vậy. Nếu cha mẹ của Bạch Tố Mai còn ở đây, thì nàng ta nhất định chưa có chuyện gì, liền chào một tiếng rồi đi vào trước giường của Bạch Tố Mai cúi người xem xét, thấy hô hấp của Bạch Tố Mai bình ổn, gò ngực nhấp nhô theo nhịp hô hấp, lúc đó mới yên tâm hoàn toàn. Nàng tháo và đặt bọc quần áo cạnh giường.
Bạch phu nhân cũng bước lại xem xét con gái, nói với Tống Vân Nhi: “Vừa rồi lang trung có cho nó uống thuốc an thần, uống xong nó mới vừa ngủ được.” Dứt lời, bà âu yếm hôn lên trán con gái, lại nói với Tống Vân Nhi, “Tống tiểu thư, Mai nhi của chúng tôi thật phiền cháu chiếu cố.”
Tống Vân Nhi đứng dậy, vỗ vỗ ngực: “Yên tâm! Bạch phu nhân, tôi nhất định sẽ bảo hộ tốt cho Bạch tỷ tỷ!”
Bạch Thiên Tổng nói: “Nhọc cho cháu quá!” Rồi kéo tay Bạch phu nhân ra cửa bỏ đi.
Tống Vân Nhi thấy Ân Đức còn đứng bên cạnh đó, không có ý gì là ly khai, bèn sầm mặt lại hỏi: “Ê! Bọn họ đều đi hết rồi, ngươi không đi còn ở đó làm gì?”
Ân Đức cười hắc hắc hai tiếng: “Ta đi? Đi đâu chứ a? Đây là phòng của ta mà.”
Tống Vân Nhi khoanh tay, cười lạnh nói: “Phòng của ngươi? Ngươi không nghe ca ca ta nói hay sao? Ta cần phải thiếp thân bảo hộ Bạch tỷ tỷ, do đó, phòng của ngươi bổn cô nương mượn tạm rồi, ngươi tìm chỗ khác ngủ đi.”
“A? Có tiểu cô nương dạng như cô à, cưỡng bách phu thê người ta ngủ riêng?” Ân Đức khóc cười không xong.
“Sao, chưa thấy qua à? Bây giờ thì ngươi chẳng phải đã thấy rồi sao?” Tống Vân Nhân khuỳnh eo, bộ dạng cong cớn ngang ngược không cho giải thích.
“Được được được! Ta sợ cô rồi, ta đi!” Ân Đức thấy Tống Vân Nhi không hề có ý rút lui, chỉ còn có nước tự nhượng bộ, chấp tay xá xá, “Ân mỗ đa tạ Tống tiểu thư chiếu cố cho nương tử của ta.”
“Khách khí lắm! Tốt Tốt!” Tống Vân Nhi ôm quyền hoàn lễ, cười lạnh nói.
Ân Đức đi rồi, Tống Vân Nhi không hề cởi áo ngủ, mà ngồi bên cửa sổ, nhìn đêm tối âm u ngoài trời, dường như đang chờ đợi gì đó.
—-o0o—-
Dương Thu Trì tìm Đại Bản Nha lấy lại những thứ của Hồ Tam lưu lại trước khi bị giam, tìm được một xâu chìa khóa, rồi cùng Mã Độ và hơn mười cẩm y vệ cùng “thiếp thân thị vệ” Tiểu Hắc cẩu đến nhà của Tạ quả phụ, lén bao vây hết một vòng.
Lách mình đêm tối, Mã Độ và Dương Thu trì quan sát cẩn thận, không thấy động tĩnh gì. Bồn hoa mà Hồ Tam có đề cập đến vẫn còn nằm y nguyên bên song cửa sổ.
Dương Thu Trì và Mã Độ từ từ lẻn đến cửa nhà của Tạ quả phụ, nghe ngóng một lúc nữa vẫn không phát hiện được động tĩnh gì. Dương Thu Trì nghiêng đầu, tỏ ý tiến vào trong, Mã Độ gật gật đầu, hạ giọng phân phó cho cẩm y vệ ẩn mình thật tốt, không được đả thảo kinh xà. Dương Thu Trì lấy ra xâu chìa khóa của Hồ Tam, mở cửa cùng Mã Độ và ba tên cẩm y vệ cũng như tiểu hắc cẩu tiến vào trong.
Trong phòng tối om, Dương Thu Trì và bọn Mã Độ đứng đó một hồi, chờ cho ánh mắt thích ứng với bóng tối hắc ám trong phòng, mới phân công ba cẩm y vệ tìm chỗ ẩn mình.
Nhà Tạ quả phụ có hai gian ngoài, không bày biện gì nhiều. Dương Thu Trì và Mã Độ tra xét trước hai phòng này, không phát hiện được gì, bèn nấp vào một bên tủ đựng quần áo.
Mai phục được khoảng thời gian một nén nhang, Mã Độ bắt đầu sốt ruột, nếu người nhận thư không đến, chẳng lẽ cứ đợi ở đây mãi như thế này? Mã Độ khẽ hỏi Dương Thu Trì: “Huynh đệ, chúng ta cứ như thế này mà đợi sao? Hay là chúng ta trở về trước, kêu mấy huynh đệ thủ ở nơi này, ngươi thấy sao?”
Dương Thu Trì cười thầm: Vị tổng kỳ bụng phệ này vừa muốn lập công, vừa không muốn cực khổ! Nghĩ vậy nhưng vẫn hạ giọng đáp: “Vậy cũng được, chúng ta về trước.”
Mã Độ gật đầu, hai người rời khỏi tủ. Mã Độ phân công ba cẩm y vệ tiếp tục thủ ở đó, chỉ cần có người vào nhà thì phải bắt lại ngay, sau đó cùng Dương Thu Trì đi ra ngoài cổng.
Đi ngang qua một cái bàn lớn kê sát tường, Dương Thu Trì đột nhiên dừng chân lại.
Mã Độ hỏi: “Sao vậy? Huynh đệ.”
Dương Thu Trì không hề trả lời, đưa tay lấy một cái nón rơm đặt ở trên bàn lên xem, sau đó bước ra ngoài dựa vào ánh trăng mà nhìn cho rõ. Hắn dùng ngón tay ước lượng độ nặng nhẹ, rồi đưa lên đầu so tới so lui, miệng lẩm bẩm: “Kỳ quái thực….!”
Cái nón rơm này Mã Độ vừa vào phòng là đã thấy rồi, không thấy có gì đặc biệt, nên nghi hoặc hỏi: “Có gì kỳ quái đâu?”
“Cái nón rơm này là của ai đây?”
“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Mã Độ vẫn chưa hiểu.
Dương Thu Trì thì thào: “Mã đại nhân, Tạ quả phụ này thân hình nhỏ nhắn, còn cái mão này tôi đội còn sợ lớn, nhất định không phải là của Tạ quả phụ.”
Mắt Mã Độ liền sáng lên, đúng a, nhưng lại nghĩ ngay đến một chuyện: “Có phải là của tên gian phu của Tạ quả phụ không?”
Dương Thu Trì lắc đầu: “Thân người hắn còn không bằng tôi, hắn không đội vừa đâu.” Dừng lại một chút như để suy nghĩ, hắn nói tiếp: “Chiếu theo độ to nhỏ thế này, người đội mão nhất định phải có đầu to bằng trái dưa hấu. Nếu không phải là người đại hán khôi ngô cỡ một mét chín thì không đội vừa.”
“Một mét chín là gì?” Mã Độ chẳng hiểu mét là đơn vị đo lường kiểu quỷ gì, thuận miệng hỏi.
Dương Thu Trì cũng vừa ý thức đến vấn đề này, nhưng lúc này không biết quy đổi ra đơn vị tính ở cổ đại là bao nhiêu xích, đành đáp: “Thì cao và vạm vỡ hơn tôi và ngài nhiều.”
Mã Độ đưa tay quơ quơ ngang đường kính miệng của cái mũ ấy, lại đưa lên đầu so so, khen ngợi: “Không sai, huynh đệ có cái nhìn thật tốt.” Dừng lại một chút, hắn lại hỏi, “Nhưng điều này có thể chỉ được điều gì?”
Đúng là cái tên ngốc! Dương Thu Trì thầm mắng, nhẫn nại giải thích: “Cái mũ rơm này không phải là của Tạ quả phụ, cũng không phải của Hồ Tam, nhưng lại đặt ở trên bàn nhà Tạ quả phụ, ngài nói xem của ai?”
“Của ai?” Mã Độ cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên cao hứng kêu lên: “Chẳng lẽ là của người nhận thư?”
Dương Thu Trì trầm ngâm, đáp: “Rất có khả năng.”
————o0o—————