Đọc truyện Nạp Thiếp Ký – Chương 261: Thì ra là thế: Chân tướng bên trong chân tướng
Dương Thu Tri rời khỏi hiện trường đến sương phòng cách vách. Hồng Lăng hiện giờ không khóc nữa, nằm trên giường, mắt nhìn trừng trùng lên đỉnh màn trướng. Hai tỷ muội Tống Tình và Tống Vân Nhi đang nhỏ nhẹ khuyên giải nàng.
Dương Thu Trì trước hết an ủi Hồng Lăng một lúc, sau đó trao cho nàng chung nước trà. Tống Tình vội vã ngồi lại đầu giường, cẩn thận đỡ nửa người Hồng Lăng dậy. Hồng Lăng tiếp lấy chén trà cho Dương Thu Trì, uống ực một cái hết nửa chung, cảm kích nói: “Đa tạ thiếu gia.”
Dương Thu Trì tiếp lấy chung trà, cười cười: “Em nằm ngủ một chút đi, chờ ta xong mọi chuyện rồi quay lại thăm em, được không?”
Hồng Lăng gật gật đầu, lần đầu tiên mỉm cười, vẫn còn vẻ ngọt ngào xinh đẹp như ngày nào, tuy trên cổ vẫn còn vương đầy dấu máu.
Dương Thu Trì cầm theo chung trà ra khỏi phòng, trở về hiện trường hung sát, dùng giấy từ tính và băng keo trong lấy dấu tay trên chung trà cùa Hồng Lăng vừa uống, đem so nó với dấu vân tay trên hung khí, hoàn toàn phù hợp!
Quả nhiên, Hồng Lăng là hung thủ giết người chân chính! Nàng ta ngụy tạo ra hiện trường, đồng thời nói dối để lừa cả hắn!
Nhưng mà, một vấn để nữa lập tức xuất hiện: Hồng Lăng là một nữ tử yếu ớt, làm sao có thể giết chết một lúc ba nam nhân thành niên? Nàng ta vì sao lại muốn giết bọn họ? Hơn nữa, hai tay Hồng Lăng chẳng phải bị trói thúc ké hay sao? Sau đó còn phải nhờ đến tiểu nha hoàn tiến vào giúp nàng mở ra mà, trói quặc hai tay ra sau lưng thì làm sao có thế giết người?
Vấn đề thứ nhất, Hồng Lăng vì sao muốn giết ba cha con họ?
Đáp án hiển nhiên dễ thấy, đại thiếu gia toàn thân không mặc quần áo còn có thể lý giải, nhân vì Hồng Lăng đã hứa gả cho y, cần phải động phòng. Còn tiểu thiếu gia Lý Kiệt vì sao lại trần truồng xuất hiện trong phòng này? Hiển nhiên, y cũng muốn chung phòng với Hồng Lăng! Lão gia đã bị chứng minh là trước khi chết cũng không mảnh vải che thân, đương nhiên, lão cũng muốn chung chăn chung gối với Hồng Lăng!
Như vậy có thể nói, ba cha con nhà này kỳ thật chuẩn bị luân gian Hồng Lăng, cho nên Hồng Lăng mới giết bọn họ!
Vậy ba người họ đã đạt thành ước nguyện hay chưa? Tiểu nha hoàn phát hiện hiện trường đầu tiên nói lúc đó Hồng Lăng còn mặc quần, chính miệng Hồng Lăng kể cũng chứng minh là ba người họ chưa làm được gì, nhưng Dương Thu Trì vẫn quyết định kiểm tra lại một chút, dùng vật chứng để chứng minh!
Hắn dùng bông gòn phân ra lấy dịch nhờn và các chất xung quanh đầu rãnh dương vật cũng như bao quy đầu và phần da bên ngoài dương vật của ba người, tiến hành kiểm tra dịch tiết tính dục.
Nếu như ngọc hành của nam nhân đã cắm vào âm đạo của người nữ, nhất định sẽ dính tế bào niêm dịch trong âm đạo, nếu như kiểm tra tế bào niêm dịch mà xuất hiện tế bào mang tiểu thể X vượt quá 10%, có thể chứng minh ngọc hành đã từng tiếp xúc với âm đạo của người nữ.
Thông qua kiểm nghiệm, hắn phát hiện ba người chưa hề đạt được hành vi này. Nếu như Hồng Lăng đã bị ba tên cầm thú dày vò chà đạp, thì hắn có chết vạn lần cũng chưa chuộc hết tội.
Dương Thu Trì hậm hực nghĩ, ba cha con Lý Thừa Minh nếu như đã muốn luân gian tiểu thiếp của con trai, đích xác là chẳng bằng chim bằng chó, cho dù không hề đạt được mục đích, cũng rất đáng trừng trị, chết cũng chưa hết tội!
Hồng Lăng đối mặt vói cường bạo, cố sức phản kháng, giết luôn ba tên cầm thú, như vậy thuộc về sự phòng vệ chánh đáng, sẽ không chịu trách nhiệm pháp luật. Luật hình sự của Trung Quốc thời hiện đại quy định: “Nếu như đối diện với những hành vi hành hung, giết người, cướp của, hiếm dâm, bắt cóc hoặc những hành vi bạo lực hay phạm tội ảnh hưởng đến an toàn nhân thân nghiêm trọng khác mà tiến hành hành vi phòng vệ, tạo ra thương vong cho kẻ xâm hại, nếu như không phòng vệ quá đáng thì không phải chịu trách nhiệm hình sự.” Cái này gọi là phòng vệ vô hạn.
Nếu như Hồng Lăng không chịu trách nhiệm hình sự, vậy nàng ta ngụy tạo hiện trường và nói dối để làm cái gì? Có điều gì đáng sợ đâu? Dương Thu Trì vì sự bảo vệ sự tôn nghiêm của Hồng Lăng mà khen ngợi không ngớt, nhưng cũng tức cười vì hành vi ngụy tạo hiện trường chẳng hiểu biết gì về pháp luật của nàng.
Hắn thầm nghĩ, điều khác thì chưa nói, chỉ nói riêng về đầu óc biết nghĩ của Hồng Lăng thì quả là không tệ. Hiện trường này được ngụy tạo đâu ra đó, ngay cả hình danh cao thủ như Kim sư gia cũng bị lừa. Nếu như không gặp vị bác sĩ pháp y đến từ thời hiện đại như hắn thế này, muốn chỉ ra điểm hư ngụy trong đây quả thật khá khó.
Dương Thu Trì dời bước định đi vạch rõ chân tướng của Hồng Lăng, nhưng khi hắn vừa đi vài bước thì đứng lại ngay, cảm thấy không ổn, vì trong ký ức của hắn là quy định hình pháp thời hiện đại, biết đâu quy định hình pháp thời cổ đại này lại khác hẳn, không có điều khoản quy định là giết chết thủ phạm cưỡng gian sẽ không chịu trách nhiệm hình sự? Nếu như thực sự hiện giờ bắt buộc phải chịu trách nhiệm, như vậy hắn vạch trần sự việc ra chẳng phải là hại Hồng Lăng rồi hay sao?
Dương Thu Trì nghĩ không ra, định hỏi trước rồi tính sau, nhưng hỏi ai bây giờ? Kim sư gia? Lão hồ ly này sẽ hoài nghi dụng ý câu hỏi của hắn, rồi hoài nghi đến án mạng này. Không được, không được lỗ mãng, trước hết cần phải hủy chứng cứ ở hiện trường, đem án này trở thành không thể đảo ngược được rồi tính sau. Chỉ có như vậy, cho dù pháp luật Minh triều quy định giết chết thủ phạm cưỡng gian phải chịu trách nhiệm hình sự, cho dù Kim sư gia và những người khác hoài nghi vụ này là do Hồng Lăng làm, thì án mạng này đã không thể tra rõ nữa rồi, Hồng Lăng lúc đó không còn bị liên lụy nữa.
Suy nghi trước rồi hành động sau! Dương Thu Trì hiện giờ càng lúc càng lý giải tính trọng yếu của câu nói này.
Thực sự thì hắn đã làm đúng, pháp luật Trung quốc cổ đại đối với các hành vi phòng vệ chân chính không có quy định cụ thể và phổ biến như quy định hình pháp thời nay, đối với quyền tự cứu cho mỗi cá nhân cũng bị hạn chế nghiêm ngặt.
Do địa vị của phụ nữ thấp hèn, pháp luật đối với sự tự bảo hộ của phụ nữ thậm chí còn thiếu xót và cứng nhắc hơn. Đại Minh luật chỉ có một tiết quy định trong “Sát tử gian phu” (giết chết gian phu) như sau: “Phàm thê thiếp thông gian với người, nếu như bắt gặp tại trận gian phu gian phụ, thì có thể giết chết tại chỗ không cần bàn luận gì.” Như vậy là đã cấp cho người chồng cái quyền giết chết gian phu gian phụ, và quyền lực này nếu nói đúng ra thì chẳng hề có chỗ cho phòng vệ chính đáng gì cả.
Trong một tiết ở phần “Phạm gian”, Đại Minh luật chẳng những không quy định phụ nữ bị xâm hại về tình dục có quyền phòng vệ chân chính, ngược lại lại còn cường điệu: “Cường gian giả, phụ nữ bất tọa.” (Bị cường gian thì phụ nữ không bị ghép tội), như vậy có thể nói, nếu như phụ nữ bị người ta cưỡng gian, thì cô ta không chịu trách nhiệm hình sự từ hành vi phạm tội (của người khác) này. Điều đó còn phản ánh một cách nhìn khác trong xã hội, đó là địa vị phụ nữ ở Minh triều cực kỳ thấp hèn, ngay cả sự tự vệ cho quyển lợi tôn nghiêm của mình cũng không được pháp luật đề cập và bảo vệ.
Do đó, ở Minh triều, phụ nữ bị hại trong các vụ cưỡng gian chỉ có thể dùng cách tự sát, dùng cái chết để chứng minh sự thanh khiết và cố sức bảo vệ sự tôn nghiêm của chính mình, chứ không thể dùng biện pháp giết chết người toan tính hãm hiếp mình đã tự bảo vệ. Thứ quyền lợi này chỉ thuộc về quan phủ triều đình, là quyền lực công, không cho phép tư nhân sử dụng. Hồng Lăng giết chết ba cha con của Lý viên ngoại, ở Minh triều buộc phải chịu trách nhiệm hình sự, tuy không bằng với tội cố ý giết người, nhưng hình phạt xử lý cũng không nhẹ.
Hồng Lăng làm như vậy hiển nhiên đã đoán biết hậu quả từ hành vi của mình, do đó nàng ta đã tuyển chọn việc ngụy tạo hiện trường. Chiêu này rất thông minh, trong tình hình thủ đoạn điều tra án khá lạc hậu ở Minh triều, nó rất hữu hiệu.
Khi Dương Thu Trì bình tĩnh lại, vấn đề thứ hai lại xuất hiện, đó là làm cách nào để Hồng Lăng giết chết ba người đàn ông sức vóc đều khỏe hơn nàng? Hơn nữa, nàng ta còn bị trói hai tay, làm sao có thế giết người?
Rất có khả năng Hồng Lăng tự ngụy trang là bị người khác trói thúc ké, nếu như vậy thì việc bị trói này nhất định có chỗ hở, ví dụ như trói quá lỏng, hoặc làm vòng sẵn rồi thò tay vào, chờ cho tiểu nha hoàn giúp nàng cởi trói, nàng chỉ cần dùng sức căng mối dây ra, trong tình huống hoảng hốt sẽ chẳng thấy sơ hở gì (Chú: Thực tế thì trong nghệ thuật thắt nút dây, người ta hoàn toàn có thể tự trói mình một cách rất chuyên nghiệp mà không dễ bị phát hiện hay bị tháo cởi nếu không lần đúng đầu mối.)
Dương Thu Trì biết, bảo một tiểu nha hoàn nhận định rõ tình huống cởi dây trói như thế nào quả là không hợp, hơn nữa lại dẫn đến sự nghi ngờ của người khác, cho nên hắn định tự mình tra xét một chút.
Dương Thu Trì cầm đoạn dây vải trắng lên xem, thấy trên đó có vệt máu và dấu tay rướm máu.
Lòng hắn chợt động, nếu như Hồng Lăng tự trói mình, nhất định trên dây sẽ để lại dấu tay, và như vậy có thế nói, dấu tay máu trên vuông vải này nhất định của Hồng Lăng.
Thứ dấu tay dính trên vải rất dễ lấy, chỉ cần dùng băng keo trong để làm là xong.
Sau khi so sánh các dấu vân tay, quả nhiên đó là của Hồng Lăng!
Nếu như Hồng Lăng ngụy tạo bản thân bị trói, như vậy dấu tay trên cửa cũng phải là của nàng, bởi vì ba người trong đêm qua khi ở trong phòng thì cửa đã đóng, bấy giờ Hồng Lăng muốn biên soạn ra chuyên tiểu thiếu gia và lão gia đi rồi sau đó mới quay trở lại, vậy cửa phòng phải nên được mở ra, sau đó chưa kịp đóng lại cài chốt thì bị tiểu thiếu gia đẩy xông vào. Vì thế, Hồng Lăng sau khi giết người xong, nhất định phải ra mở cửa và không khóa chốt lại, và thế là dấu tay có dính máu phải lưu Lại trên cửa.
Dương Thu Trì ra lấy dấu tay trên cửa, tiến hành so sánh, kết quả không sai so với phán đoán.
Xem ra, Hồng Lăng quả thật là ngộ biến bất kinh, thập phần bình tĩnh, rất biết cách tự bảo vệ bản thân.
Trong khi đó, nàng ta mới có mười lăm mười sáu tuổi, một nữ tử nhó bé yếu ớt như vậy, làm sao giết luôn cả ba nam nhân trưởng thành?
Từ tình hình thi thể mà xét, cho thấy không có tình trạng vật lộn đánh đấu gây ra vết thương do đề kháng gì, như vậy cho thấy ba người đều trong tình trạng bất ngờ không kịp phòng vệ mà bị giết chết!
Điều này quả thật là kỳ quái, Hồng Lăng muốn giết ba người họ, trong tình huống bình thường phải nhân lúc ba tên cầm thú này say rượu xong rồi do cưỡng bức nàng chán chê mệt mỏi ngủ đi xong mới ra tay. Hơn nữa, khi Hồng Lăng giết người thứ nhất, trước khi chết y phải giãy giụa phản ứng, rất có khả năng làm hai người kia tỉnh dậy.
Xem ra, rất có khả năng là ba người này bị ai đó hạ thuốc mê như mông hãn dược gì đó, hôn mê bất tỉnh, do đó Hồng Lăng mới có cơ hội hạ sát thủ!
Muốn đánh thuốc mê, khả năng cao nhất là bỏ thuốc vào thức ăn và trong rượu!
Để chứng minh phán đoán này, cần phải làm hóa nghiệm thức ăn và rượu, đương nhiên điều này không hiện thật, vì hắn không có thiết bị hóa nghiệm, xem ra chỉ còn có nước dùng sinh vật làm dụng cụ thí nghiệm thôi.
Hiện giờ chân tướng mới được xem là rõ ràng: Ba cha con Lý Thừa Minh ham muốn vẻ đẹp mỹ miều của Hồng Lăng, thiết đặt ra một cục diện nhị mã hoán nhất xa (hai con ngựa đổi một con xe), danh nghĩa là muốn cưới Hồng Lăng về cho đại thiếu gia làm tiểu thiếp, thật tế thì ba người này chỉ coi Hồng Lăng như là một công cụ để bọn họ phát tiết nhục dục. Ba người họ chuẩn bị rượu thịt ở trong phòng này, muốn vừa thưởng thức rượu thịt, vừa tận tình hưởng thụ thú dục trên người Hồng Lăng.
Ba người nhất định là muốn khánh chúc một chung cho âm mưu sắp sửa đạt thành, không ngờ trong rượu thịt này đã bị người ta hạ mông hãn dược. Chúng chỉ vừa kịp cởi quần áo, chưa kịp hành động gì đã khò khò ngủ thiếp đi.
Hồng Lăng trong lúc phẫn kích, đã dùng dao gọt trái cây trên bàn giết chết ba tên cầm thú. Do bọn họ đã bị đánh thuốc hôn mê, cho nên không có cách gì phản kháng, bị Hồng Lăng đâm chết từng người!
Dù ghê ghớm cho hành vi đâm nhiều nhát giết người liên tiếp và lạnh lùng như vậy, nhưng Dương Thu Trì cũng phục cho cô nàng đáng thương này. Nếu như Hồng Lăng đã làm được như vậy, bản thân hắn cũng không cần thiết phải mất công vạch chân tướng ra làm chi, vì làm như thế nhất định sẽ khiến Hồng Lăng chịu trách nhiệm hình sự.
Dương Thu Trì bước ra khỏi khu nhà vườn, bảo Nam Cung Hùng cho người về nha môn chuẩn bị xe ngựa, định đưa Hồng Lăng trở về. Hắn lại ra lệnh cho Tiêu quản gia cho vời các vợ và tiểu thiếp của Lý viên ngoại lại, hắn có điều muốn nói.
Vợ và tiểu thiếp của Lý viên ngoại nhanh chóng kéo đến, Dương Thu Trì bảo: “Tiểu thiếu gia của các ngươi bất mãn lão gia đem Hồng Lăng gả cho đại thiếu gia, sau khi say rượu đã giết chết đại thiếu gia, lại toan tính cưỡng gian Hồng Lăng. Lão gia của các ngươi xuất hiện ngăn cản, tiểu thiếu gia không ngờ lại chẳng thèm để ý đến lý trời, giết chết luôn lão gia, và bản thân cũng bị lão gia đâm chết. Các ngươi nói coi chuyện này nên làm thế nào?”
Vợ của Lý viên ngoại cùng các tiểu thiếp đương nhiên biết tính chất của chuyện này khi nói rõ trắng đen đều mất mặt vô cùng, mặt mày đều tái nhợt, run rẩy không thôi. Vợ cả của Lý viên ngoại run giọng đáp: “Gia môn bất hạnh, mọi sự mong lão gia làm chủ dùm.”
Dương Thu Trì lạnh lùng bảo: “Các ngươi đã hứa là đối xử thật tốt với Hồng Lăng nên ta mới đồng ý gả Hồng Lăng cho đại thiếu gia của các ngươi, thật không ngờ tiểu thiếu gia của các ngươi lại làm ra chuyện không bằng cầm thú thế này. Ta hiện giờ không đồng ý chuyện hôn nhân này nữa! Do đó ta sẽ đưa Hồng Lăng trở về! Rất may là văn khế nô tì chưa giao cấp cho các ngươi, Hồng Lăng vẫn chưa thể kể là người của các ngươi được. Ngoài ra, hai tiểu nha hoàn nhận hôm qua ta sẽ mang trả lại nhà các ngươi.”
Vợ của Lý viên ngoại mếu máo thưa: “Mọi sự đều do đại lão gia làm chủ, còn đôi tiểu nha hoàn đó là do lão gia của chúng tôi tặng cho đại lão gia ngài, ngài cứ thu lại đi, cũng coi như thành toàn cho chút tâm ý của lão gia nhà chúng tôi.”
Dương Thu Trì thầm mắng: Tâm ý? Lão gia của các ngươi muốn lập kế làm hại Hồng Lăng cô nương, rất may là ông trời có mắt, ba cha con lão ác già ác báo, đáng đời!
Lập tức bảo: Ừ. Như vậy cũng được, bổn quan đã khám tra hiện trường xong, có thể vào đó lo hậu sự rồi. Chuyện hậu sự này lo liệu thế nào? Đã nghĩ kỹ chưa?”
Vợ và các tiểu thiếp của Lý viên ngoại đều khóc rống lên.
Tiêu quản gia ở bên cạnh khom người thưa: “Đại lão gia cùng hai vị thiếu gia chết bất đắc kỳ tử, tiểu nhân và các vị phu nhân đã thỉnh phong thủy tiên sinh đến coi qua, nói tang sự này không được… không được kéo dài, quyết định ngày hôm nay chôn cất, sau đó làm phép ba ngày để siêu độ vong linh cho họ, để họ sớm được về thế giới tây thiên cực lạc.”
Dương Thu Trì ừ một tiếng, gật gật đầu, phất tay bảo họ đi, sau đó chuyển thân về sương phòng, ngồi xuống cạnh giường, ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của Hồng Lăng, bảo: “Hồng Lăng, em chịu khổ rồi, ta đã nói với Lý gia hủy bỏ hôn sự với họ, ta sẽ đưa em trở về.”
“Thật không?” Hồng Lăng run giọng hỏi, đôi mắt phượng mỹ lệ lóe lên ánh sáng hạnh phúc giữa biển khổ, báo hiệu cho việc hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai.
“Ừ!” Dương Thu Trì gật gật đầu, nhìn nhìn Tống Tình.
Tống Tình tối hôm qua vì một chút ghen tuông mà suýt chút nữa tống tiễn luôn trinh khiết và tính mệnh của Hồng Lăng, lòng cứ áy náy không yên, giờ nghe lời Dương Thu Trì như vậy, liền ngồi xuống bên giường, cầm tay Hồng Lăng, nghẹn ngào bảo: “Hồng Lăng, nếu như em tình nguyện, có thể nhất mực ở bên cạnh chúng ta, làm thông phòng đại nha đi a (Chú: Nha hoàn có thể ngủ chung với chủ, là một dạng vợ bé nhưng không chính thức như thiếp, địa vị thấp kém hơn, thực tế là người hầu hạ cả về mặt công việc lẫn tình dục cho chủ). Sau này…., nếu như em có thể giúp phu quân sinh một trai hay gái gì đó, phu quân sẽ thu em về một phòng đấy.”
Dương Thu Trì túng quẫn thật sự, hắn không ngờ Tống Tình lại nói ra những lời như thế này ngay tại đây, cảm thấy thật mắc cỡ, liền ngăn Tống Tình lại: “Tình nhi, nàng….”
Tống Tình ứa nước mắt, cười cười bảo: “Chuyện này vừa rồi thiếp đã thương lượng với Chỉ Tuệ tỷ tỷ rồi, chúng thiếp đều cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể đền bù lại sự thương hại của chúng thiếp đối với Hồng Lăng. Thiếp thân cầu phu quân ân chuẩn!” Nói xong, ánh mắt của Tống Tình đầy vẻ khẩn cầu nhìn Dương Thu Trì.
Tần Chỉ Tuệ cũng đến ngồi sát Dương Thu Trì, nói: “Đúng đó, Hồng Lăng nhân vì chúng ta mà suýt chút nữa mệnh xuống suối vàng, tối hôm qua em ấy cũng nói, rất muốn nhất tâm nhất ý sống bên cạnh lão gia, chàng hãy đáp ứng đi!”
Dương Thu Trì cũng cảm thấy không phải với Hồng Lăng, chuyển đầu nhìn nàng hỏi: “Hồng Lăng, ý của em thế nào?
Gương mặt xinh xắn của Hồng Lăng đã đỏ như nước vỏ lựu, lí nhí đáp: “Xin nghe theo… thiếu gia và hai vị thiếu phu nhân… làm chủ.” Lòng nàng hoan hỉ đến nỗi ứa nước mắt ra.
Dương Thu Trì không ngờ chuyện này lại có kết cục làm vậy, lòng vui như trẩy hội, nhưng mặt chẳng dám lộ vẻ gì, chỉ ấp a ấp úng chứ không biết nói gì cả. Hắn ngước mắt nhìn Tống Vân Nhi, thấy thần sắc của nàng bình bình đạm đạm, nhìn không ra là vui hay buồn, lòng chợt rúng động, nghĩ đến Liễu Nhược Băng, nghĩ đến mình không muốn nạp thiếp nữa, hiện giờ làm sao bây giờ?
Nếu như hiện giờ hắn trực tiếp nói rõ là không nạp thiếp, đối với Hồng Lăng có số mệnh khổ thế này thật là tàn nhẫn, như vậy thì làm sao bây giờ, nhất thời Dương Thu Trì nghĩ không ra.
Chuyến niệm nghĩ, vừa rồi Tống Tình và Tần Chỉ Tuệ nói nếu như sau này Hồng Lăng sinh cho hắn con trai con gái gì đó thì mới thu nàng nhập phòng, như vậy có nghĩa là, ý tứ của bọn họ là chỉ để Hồng Lăng làm thông phòng đại nha hoàn, chứ chưa muốn hắn thu Hồng Lăng làm thiếp, vẫn còn có thời gian hòa hoãn, chỉ có thể từ từ để Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi tiếp thụ mà thôi.
Xem ra, chuyện nạp thiếp chẳng phải là tươi sáng chói lói hạnh phúc gì cả, Dương Thu Trì cứ kêu khổ không ngớt trong lòng.
Đang lúc hồ tư loạn tưởng như thế, Hạ Bình gõ cửa tiến vào bẩm báo là đã chuẩn bị xe ngựa xong. Tống Vân Nhi tuy đối với quyết định vừa rồi của Tống Tình chẳng thống khoái gì, nhưng cũng còn có chút thương xót cho Hồng Lăng, cho nên chủ động bước lên cẩn thận ẵm nàng ta lên, đưa ra khỏi phòng đặt trên nệm êm trên xe ngựa.
Đến lúc này, mấy ngỗ tác chuyên môn phụ trách chôn cất người chết đã tẩy rửa sạch thi thể người chết, mặc y phục mới vào nhập liệm. Các quần áo, dụng cụ, giường chiếu ở hiện trường hung sát, ngoài ra còn có vuông khăn trắng, hung khí của Hồng Lăng…. đều đã được đưa đến chỗ đất trống thiêu đốt. Những người hầu đều đã tẩy rửa sạch vết máu trong phòng. Dương Thu Trì thấy chứng cứ đã bị phá hủy hoàn toàn, lúc này mới yên tâm.
Trở về nha môn, Dương Thu Trì tự thân an bài giường nghỉ cho Hồng Lăng, còn phái hai bà mụ đến chiếu cố cho thật tốt. Đến lúc này thì trời đã giữa trưa. Dương Thu Trì để Tống Vân Nhi phụ trách an bài cho người làm món gì đó ngon ngon để Hồng Lăng ăn uống tẩm bổ. Tông Vân Nhi rất thương Hồng Lăng, đương nhiên thống khoái đáp ứng. Sau khi tách được Tống Vân Nhi ra, Dương Thu Trì bấy giờ mới đến hậu hoa viên tìm Liễu Nhược Băng.
Hậu hoa viên này rất lớn, Dương Thu Trì chuyên môn cách li chỗ cư trú của Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, cấm bất kỳ người nào khác không được tùy ý tiến vào. Liễu Nhược Băng luôn ở trong hậu hoa viên tiềm tâm tu luyện, không có chuyện gì thì không ra ngoài.
Dương Thu Trì khẽ gõ cửa: “Liễu tiền bối!”
“Vào đi!” Giọng nói như chuông ngân của Liễu Nhược Băng vẫn xa vắng vang lên.
Dương Thu Trì đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Liễu Nhược Băng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, dường như lão tăng nhập định vậy.
Dương Thu Trì không dám đường đột, ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên bàn tròn. Hắn lo Tống Vân Nhi sẽ đến tìm hắn bất cứ lúc nào, cho nên quyết định nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề: “Tiền bối, tối hôm qua Hồng Lăng cô nương có phải là do tiền bối cứu không?”
Hàng lông mi dài của Liễu Nhược Băng động đậy một hồi, từ từ mở ra, hân thưởng nhìn Dương Thu Trì: “Ngươi thật không đơn giản nghe.”
Dương Thu Trì cười nói: “Tiền bối mới thật là không đơn giản, tôi đến bây giờ mới biết. Thì ra tối hôm qua tiền bối nhất mực theo chúng tôi, phải không?”
“Ngươi không phải muốn ta bảo hộ ngươi sao? Không theo ngươi thì làm sao bảo hộ?”
Dương Thu Trì vui mừng đứng dậy xá dài: “Đa tạ tiến bối!” Dừng lại một chút, hắn kỳ quái hỏi: “Tiền bối làm cách nào mà biết bọn chúng có lòng dạ đen tối vậy?”
“Nhìn ánh mắt của chúng là biết ba tên đều là những người không tốt!”
Dương Thu Trì rúng động cõi lòng, thì ra Liễu Nhược Băng nhất mực theo sát hắn, thế mà hắn chẳng biết chút gì. Hắn cũng không biết nàng hiện giờ đã biết chuyện Tống Tình, Tần Chỉ Tuệ cho Hồng Lăng làm thông phòng đại nha hoàn của hắn hay chưa, len lén đưa mắt nhìn, thấy gương mặt lạnh lùng kiêu mỹ của nàng vẫn điềm đạm bình thường, dường như trên thế gian này không có gì làm nàng động dung được. Nhìn không ra tâm tư của nàng, Dương Thu Trì càng cảm thấy bất an hơn.
Dương Thu Trì quyết định vứt bỏ qua chuyện này, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tiền bối có thể đem chuyện tối qua kể lại cho tôi nghe được không?”
Liễu Nhược Băng điềm đạm nói: “Tối hôm qua các ngươi trở về nha môn rồi, ta lo là Hồng Lăng cô nương sẽ chịu thiệt thòi, cho nên quay lại xem sao, thì thấy ba người chúng thương lượng làm cách nào để dày vò Hồng Lăng. Ta vốn muốn giết chết chúng cho xong chuyện, nhưng lại lo sẽ gây phiến phức cho ngươi, nên mới tha cho bọn chúng.”
Dương Thu Trì nghe vậy thập phần cảm kích, lòng nghĩ, nếu như Liễu Nhược Băng giết ba người họ, bản thân hắn nếu tra không được án, thì thành tích sẽ tổn hại, còn nếu tra được án, hung thủ là Liễu tỷ tỷ, thì bản thân nên phải làm sao đây? Rất may là Liễu Nhược Băng đã nghĩ thay cho hắn, lòng cảm kích vô cùng, lên tiếng: “Đa tạ tiền bối đã suy tính chu đáo như vậy!” rồi lén nhìn phía sau, kích động nói nhanh: “Thu Trì cảm tạ tỷ tỷ đã phí tâm suy nghĩ cho Thu Trì.”
Liễu Nhược Băng khe khẽ cười: “Tạ làm gì…!”
Đúng rồi, đều là người một nhà còn cảm tạ làm gì nữa chứ? Dương Thu Trì từ câu nói này nghe ra tình ý của Liễu Nhược Băng đối với mình, lòng thật ấm áp, thật sự muốn đến ôm nàng vào lòng, chỉ có điều là hắn có lòng giặc mà chẳng có can đảm làm giặc.
Dương Thu Trì cố gắng trấn áp con tim rộn nhịp, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Ta nghe bọn chúng bố trí nha hoàn chuẩn bị rượu thịt mang đến phòng, bèn phân chút thời gian hạ mông hãn dược vào trong rượu và thức ăn. Ba người chúng dùng dao uy bức Hồng Lăng, ta không ngờ Hồng Lăng cương liệt như vậy, xông thẳng vào mũi đao của chúng, muốn lấy cái chết để bảo toàn danh tiết, thật là làm ta bội phục. Rất may là cô ấy thụ thương không nặng lắm.”
“Bọn chúng cởi quần áo xong thì dược tính phát tác, hôn mê đi. Hồng Lăng tính tình cương liệt, cầm lấy dao gọt trái cây, đâm loạn vào ba người chúng, giết chết cả ba, thế rồi mới ngồi dưới đất mà khóc, sau đó lại bố trí hiện trường, gọi người cứu mạng. Ta thấy cô ấy đã an toàn rồi, bấy giờ mới li khai.”
Dương Thu Trì lại làm một lễ thật sâu: “Hồng Lăng không biết tỷ tỷ ngầm cứu mạng, Thu Trì ta đây xin thay Hồng Lăng cảm tạ ơn cứu mệnh của tỷ tỷ!”
Liễu Nhược Băng thở dài: “Cô nương này đáng kính đáng thương, ngươi sau này hãy đối đãi cho cô ấy thật tốt. Đi đi, ta phải luyện công rồi.” Nói đến đây nàng nhắm mắt nhập định, không để ý gì đến Dương Thu Trì nữa.
Qua ánh dương quang soi từ cửa sổ, gương mặt của Liễu Nhược Băng sáng lạn như hoa nở mùa hè, khiến cho người ta tơ tưởng vô hạn. Dương Thu Trì lòng đầy cảm kích, nhìn sâu như nuốt tận bóng dáng của Liễu Nhược Băng, bấy giờ mới rời khỏi phòng.
————o0o————
Dương Thu Trì ra ngoài vườn bảo Tiêu quản gia cho người mang hai con vịt tới.
Vịt nhanh chóng được đưa đến, hắn túm cổ một con tự tiến vào phòng một mình, trước hết đổ cho con vịt một chung rượu trong bình rượu trên trà kỷ, chốc lát sau con vịt nằm phịch ra đất ngủ khì!
Trong rượu có mông hãn dược!
Hắn lại ra ngoài bắt con vịt khác cho nó ăn thức ăn trên bàn, lát sau con vịt cũng ngủ! Trong thức ăn cũng bị hạ mông hãn dược!
Ai hạ thuốc vậy?
Hồng Lăng không thể có cơ hội này, ba tên cầm thú dụng tâm khổ cực như vậy, được nhiên biết Hồng Lăng có thể sẽ phản kháng. Do đó, bọn chúng sẽ chú ý cẩn thận mọi cử động của Hồng Lăng, còn Hồng Lăng thì không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, cho nên trên người nàng lúc đó nhất định chẳng mang theo thứ thuốc mê nào.
Chẳng lẽ có người nào ngầm giúp Hồng Lăng?
Người này là ai?
Dương Thu Trì khẽ xoay chuyến đầu óc là đã tìm được đáp án, không khỏi đắc ý mỉm cười sung sướng.
————o0o————