Đọc truyện Nạp Thiếp Ký – Chương 247: Giám trảm
Giang tri huyện nói tiếp: “Lần này cùng bị chém đầu còn có một tên giang dương đại đạo giết người cướp của, cũng bị chém lập quyết, cần phải chấp hành cùng một lúc. Nghe người trên châu Trấn Viễn nói, thì Đinh Phong Văn Thư ra lệnh thực thi hình phạt tử hình của hai người này sẽ đến trong nay mai. Ngài đến thật đúng lúc, ngài đã tiếp ấn tín, công vụ của chúng ta coi như đã bàn giao xong, do đó chuyện giám trảm này sẽ do ngài phụ trách.”
Giám trảm? Dương Thu Trì không ngờ vừa đến nhiệm sở đã chủ trì việc giám sát chém đầu ngay. Trước khi xuyên việt, hắn đã từng được pháp viện yêu cầu tham gia công tác nghiệm thi ở pháp trường tử hình, người bị súng xử bắn nhìn nhiều rồi, nhưng người bị chém đầu đổ gục xuống thực ra vẫn chưa xem qua, không ngờ lần đầu tiên chứng kiến cũng là lần đầu tiên hắn trong vai trò giám trảm.
Người xưa tin rằng đạo trời chính là “Xuân sanh, hạ dưỡng, thu sát, đông tàng” (Mùa xuân muôn loài sinh sôi nảy nở, mùa hè nuôi dưỡng, mùa thu giết chóc, mùa đông tàng trữ) cho nên việc thực hành tử hình ở thời cổ đại đều thực hiện vào mùa thu. Do đó, ứng theo đạo lý thì hiện giờ mới khai xuân, không phải là thời điểm chấp hành tử hình. Tuy nhiên, có những tử tội phạm trọng tội thường bị phán án tử hình là “Quyết bất đãi thời” (quyết không chờ đợi đúng thời điểm, chém ngay), do đó không cần phải chịu sự hạn chế chỉ được chém vào mùa thu. Thứ tử tội này gọi là “Lập quyết” (xử ngay), căn cứ vào đó định ra phương pháp chấp hành khá khác biệt, có thể chia ra làm hai loại là “Giảo lập quyết” (treo cổ chết ngay) và “Trảm lập quyết” (Chém đầu chết ngay).
Sau đó Minh Anh Tông quyết định, phàm là tội phạm chờ tới mùa thu mới xử quyết thì phải do quan viên tối cao cấp của triều đình hội thẩm một lần, sau này hình thành “Triều thẩm”, “Thu thẩm”. Điều này hình thành nên chế độ “Giam hậu” sau này, chính là “giam cấm” chờ đến mùa thu thẩm tra lại rồi mới quyết xử tử hay tha. Kinh qua “Triều thẩm” và “Thu thẩm này”, hình phạt tử hình mới được quyết, sau đó chấp hành ngay.
Con trai Vân Lăng của Miêu trại chủ Vân Thiên Kình bị pháp là “Trảm lập quyết”, tức là “quyết không chần chờ”, ý tứ là không chờ tới mùa thu mà có thể hành hình ngay. Do đó, hiện giờ Dương Thu Trì đến vừa khéo phải làm chuyện giám trảm này.
Giang tri huyện ho khan vài tiếng, lên tiếng nói tiếp: “Miêu trại chủ Vân Thiên Kình nhận thấy rằng có người hãm hại con trai của ông ta, tháng trước đã từng dẫn đầu miêu dân đến huyện thành làm loạn, bị ta bắt lại còn chưa thẩm tra, cũng giao cấp cho ngài luôn. Miêu trại chủ Vân Thiên Kình tuy đã bị giam lại, nhưng tình tự của dân chúng người Miêu rất xáo động, ngài giám trảm con trai của ông tư, nói không chừng người Miêu sẽ làm loạn, cho nên nhất định phải cẩn thận.”
Dương Thu Trì nghe thế, nhận thấy thì ra lão già này còn lưu lại cho hắn cái cục diện rối rắm như vậy. Nếu sớm biết thế thì hắn đến muộn thêm vài ngày có phải hay không? Có điều Dương Thu Trì dù sao cũng thích sự khiêu chiến này, lòng chẳng có gì lo lắng sợ sệt.
Giang tri huyện lại giới thiệu cho Dương Thu Trì vài đại hộ đứng đầu trong huyện, đó là những người có học có công danh, sau đó nói: “Dương đại nhân khiêm tốn như vậy, lại tặng cho lão hủ phần hậu lễ thế kia, lão hủ không có gì hồi báo, chỉ còn biết để các vị cân ban (phụ tá) lại cho ngài.”
Giang tri huyện cho người đi gọi cân ban ra. Chẳng mấy chốc sau, từ bên trong có trung niên khoảng bốn năm chục tuổi bước ra, lưng người này hơi gù, đầu tóc đã hoa râm, nụ cười hiện đầy lên nét mặt. Y cung thân thi lễ.
Giang tri huyện giới thiệu cho Dương Thu Trì: “Người này tên là Thường Phúc, là phụ tá nhiều năm của lão hủ, tận trung với chức trách, có thể tin cậy được. Điều hiếm có nữa là hắn biết Miêu ngữ, đối với tình hình của châu Trấn Viễn này có thể nói là rành rẽ phi thường, các chủng quan hệ hay các loại người trong Thanh Khê huyện biết rõ như trong lòng bàn tay, chính là cánh tay đắc lực của lão hủ. Lão hủ đã cáo lão hoàn hương với triều đình, hắn theo ta chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nay đành giới thiệu cho Dương đại nhân để sử dụng làm tùy tòng a.”
Dương Thu Trì mừng rỡ. Hắn đang sầu lo không thông hiểu tình hình nơi này, đặc biệt là không biết tiếng Miêu, công tác này thật là khó triển khai cho được. Thường Phúc này nếu như đã được tự thân Giang tri huyện giới thiệu, đương nhiên là người đáng tin. Hơn nữa y làm trợ lý nhiều năm cho quan, kinh nghiệm phong phú, xem tướng tá cũng khá thành thật, đặc biệt là việc y thông hiểu tình hình nơi này làm cho Dương Thu Trì cao hứng vô cùng, lập tức gật đầu nói: “Được a, đa tạ Giang đại nhân tiến cử.”
Thường Phúc đang lo Giang tri huyện cáo lão hoàn hương rồi thì tương lại của y sẽ ra sao, nghe tin này vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu ra mắt Dương Thu Trì: “Tiểu nhân Thường Phúc ra mắt Dương đại nhân Dương lão gia, đa tạ đại lão gia thu nhận, sau này Thường Phúc nhất định tận tâm tận lực phụ tá lão gia.”
“Được được, dậy đi!” Dương Thu Trì bảo.
Thường Phúc lại dập đầu đa tạ ân tiến cử của Giang tri huyện, sau đó mới đứng lên hầu sau lưng Dương Thu Trì.
Giang tri huyện lại nói: “Các nha hoàn, người hầu, bà mụ của lão hủ đều đã theo ta nhiều năm, hiện giờ lão hủ cáo lão về quê, không cần dùng nhiều như vậy nữa. Quê nhà cũng có rồi. Nếu như đại nhân nhìn hợp mắt, thì hãy thu nhận họ lại, bọn chúng khá quen thuộc nơi này, lại biết tiếng Miêu, mua bán mọi thứ gì đó đều rất dễ dàng.”
Dương Thu Trì nghe vậy càng cao hứng hơn, những người này đều được Giang tri huyện tiến cử, lại theo lão nhiều năm, cho nên nguồn gốc không vấn đề gì, hắn bèn nói: “Được a, tôi lần này chỉ mang theo vài hộ vệ và mấy nha hoàn, đang lo trong nhà người hầu quá ít. Vừa khéo a! Nếu như vậy thì tôi thu nhận hết vậy.” Giang tri huyện gật đầu, những người hầu này có kẻ bán thân cho lão, có kẻ làm công cho lão, do đó người nào đã bán thân thì Giang tri huyện nói ra giá tiền, nhìn chung cũng khá hợp lý, Dương Thu Trì chẳng nói lời nào trả tiền ngay, thu luôn các tờ văn khế bán thân.
Toàn bộ nha hoàn, người hầu và các bà mụ đều quỳ xuống dưới công quán dập đầu ra mắt Dương Thu Trì. Hắn nhìn sơ qua, hầu hết đều nhanh nhẹn tráng kiện, nên rất hài lòng.
Dương Thu Trì lại hướng về phía Giang tri huyện học hỏi thêm về đạo làm quan ở nơi này, sao đó cáo từ ra ngoài, ngồi lên quan kiệu, dẫn Thường Phúc cũng những nha hoàn người hầu trở về nha môn.
Hiệu suất làm việc của Long sư gia rất cao, y đã căn cứ an bài của Dương Thu Trì, bắt đầu tu bổ huyện nha. Y phân ra mấy nhóm người, có kẻ thì tu bổ phòng ốc, có kẻ thì phục trách đổi mới đồ đạc trong nhà, có kẻ xây tường, có kẻ đập vách cũ nát xây dựng lại mới.
Long sư gia thấy Dương Thu Trì quay về, nhanh chóng chạy lại báo cáo tóm tắt tình hình tiến triển công việc. Dương Thu Trì nghe qua rất hài lòng, ngước mắt nhìn thấy nội trạch bị thiêu hủy của điển sứ còn chưa động công, hơi kỳ quái hỏi: “Bên đó sao còn chưa đụng tới?”
Long sư gia nói: “Bên đó có phạm vi quá lớn, nếu động công toàn bộ thì phải thiết kế lại mới, bỉ nhân đang chuẩn bị thỉnh ý kiến ông chủ về cách thiết kế.”
Dương Thu Trì định nói chiếu theo mô hình của huyện Quảng Đức, đột nhiên nhớ tới lời vừa rồi của Giang tri huyện, rằng con trai của Miêu trại chủ thiêu hủy phòng óc này, thiêu chết điển sứ, rồi người Miêu làm loạn, xem ra sự tình này vẫn chưa xong, hay là không cần đập hết xây lại vội làm chi, chờ cho lo xong chuyện này rồi tính sau, dù sao thì hiện giờ không có điển sứ, không cần phải xây mới gấp, cho nên hắn nói với Long sư gia: “Bên phía đó không cần động vội, cần phải bảo trì tình trạng đổ nát như vậy, chuyện sửa chữa sau này tính.”
Long sư gia vâng dạ. Chuyện sửa chữa nha môn đã an bài xong, tiến triển thuận lợi. Long sư gia và Kim sư gia liền cùng sư gia cũng của Giang tri huyện bàn giao công chuyện.
Giang tri huyện tuy già cả hơi lẩm cẩm, nhưng sổ sách chứng từ đều rất rõ ràng, cho nên chuyện bàn giao rất nhanh chóng và thuận lợi. Sau đó, hai vị sư gia thỉnh Dương Thu Trì cấp cho Giang tri huyện một cái “Bảo kết”, chứng minh mọi sự việc đều đã bàn giao xong xuôi, sau việc thì nhất thiết mọi vấn đề đều do quan mới phụ trách. Giang tri huyện liền ngay đó khởi trình li khai, đó là một chuyện khác, không nói tới nữa.
Dương Thu Trì cho nha hoàn, người hầu và các bà mụ chờ ở ngoài nội nha, bản thân thì tiến vào trong.
Tiểu hắc cẩu lúc này đang chạy lung tung trong nội nha sủa giỡn, thấy Dương Thu Trì tiến vào liền sủa uông uông mấy tiếng vào phòng khách, xong chạy lại vẫy đuôi quấn quanh chân hắn.
Dương Thu Trì ẵm tiểu hắc cẩu lên vuốt ve lớp lông mượt trên đầu nó. Tống Vân Nhi và những người khác nghe tiếng chó sủa, biết là Dương Thu TRì trở về, liền ủa ra vây lấy ríu rít như bầy chim chích, mồm năm miệng mười báo cho hắn biết mọi đồ đạc trong nhà đã đổi xong, đỉnh phòng cửa sổ gì cũng đã sửa, cỏ đã cắt, nhà xí đã chùi… xem dáng vẻ đều rất cao hứng.
Hiện giờ đã chạng vạng, Dương Thu Trì ẵm tiểu hắc cầu đi vào phòng khách, vừa đi vừa hỏi: “Mọi người ăn cơm chưa?”
Các cô gái đầu lắc đầu, bọn họ đến nhà mới đều cảm thấy rất hưng phấn, quên cả đói.
Dương Thu Trì nhìn Hồng Lăng: “Làm sao vậy giờ? Hồng Lăng, cô làm món ăn không tệ, hôm nay trổ tài đi?”
Hồng Lăng đỏ hồng hai má, thẹn thùng đáp: Dạ được.” Xong ngẫm nghĩ, nói: “Nhưng mà người của chúng ta còn được, chứ nếu cộng thêm mấy chục hộ vệ ngoài kia thì quá nhiều người ăn, một mình tì nữ làm không nổi đâu.”
Dương Thu Trì mỉm cười: “Cô làm món ăn rất ngon, sau này chỉ cần làm cho ta cùng ba vị thiếu phu nhân, Bạch phu nhân cùng mọi người trong nội trạch này là đủ. Đêm nay là đêm đầu tiên đến nhà mới, chúng ta ăn mừng một phen, cho nên làm nhiều đồ ăn một chút, cộng thêm cô, Nguyệt Thiền và bảy cô Lê viên của Kha nhi, chúng ta cùng náo nhiệt một phen.”
Dương Thu Trì phân công đưa các người hầu tiến vào nội nha, tiếp tục nói: “Bọn hộ vệ bên ngoài tự biết kiếm đồ ăn. Hôm nay ta mua từ lão tri huyện một số nha hoàn, người hầu và bà mụ. Nếu chỉ để cho một tiểu nha đầu cô cực khổ, ta không có nhẫn ta đâu a.”
Hồng Lăng mừng rỡ thưa: “Thiếu gia quá thật là chu đáo.”
Đám nô tì người hầu tiến vào xong, Dương Thu Trì thưa với Bạch phu nhân: “Nhưng người này chẳng biết có hợp ý hay không, xin nhờ người phụ trách an trí dùm có được không?”
Bạch phu nhân nãy giờ chỉ mỉm cười nhìn bọn họ nói cười, giờ đột nhiên Dương Thu Trì quyết định để bà an bài bọn người hầu này, cảm thấy có phần bất ngờ, nhưng sau đó bà ta hiểu ngay, Dương Thu Trì thật ra không muốn bản thân bà có cảm giác làm người thừa ở đây, cho nên cố ý bày chuyện cho bà làm. Lòng Bạch phu nhân nghĩ, hài tử này quả thật là tế nhị, rất biết làm vui lòng người, cho nên thống khoái đáp ứng luôn.
Bạch phu nhân gả về cho Bạch thiên tổng nhiều năm, chuyện quản lý sự vụ trong nhà rất có kinh nghiệm, so với bọn tiểu nha đầu như Tống Tình khéo hơn nhiều, do đó có thể nói Dương Thu Trì đã biết người biết ta trong chuyện này.
Có Bạch phu nhân an bài, mọi chuyện tiến hành thật ngăn nắp. Thư phòng của Dương Thu Trì, phòng ngủ của ba vị thiếu phu nhân, của Tống Vân Nhi cùng bảy tiểu cô nương Lê viên đều được an bày ổn thỏa, mỗi phòng đều có nha hoàn, nô tì, bà mụ cùng các vật dụng phân phối đến nơi đến chốn.
————o0o————