Nạp Thiếp Ký

Chương 241: Dấu vết


Đọc truyện Nạp Thiếp Ký – Chương 241: Dấu vết

Khang Hoài cẩn thận biện nhận, trên chỗ gẫy có rất nhiều vết cứa li ti trước sau, không nhìn được mấu chốt gì, liền lắc đầu.
“Vết cưa ở chỗ gãy này là từ trái sang phải,” Dương Thu Trì lại chỉ phần phía ngoài, “Đại nhân chú ý chỗ này, chỗ tiếp cuối cùng của cái này là bị bẽ gãy, như vậy có thể nói, sau khi cưa đứt phần dưới, muốn cưa phần trên, tặc nhân không tiếp tục cưa mà dùng lực bẻ gãy, điểm này đủ chứng minh, tặc nhân cưa từ phải sang trái.”
Khang Hoài cẩn thận nhìn, gật đầu: “Đúng, Dương đại nhân nói không sai.”
“Nhưng chúng ta đang nhìn từ trong cửa sổ ra, từ trong này nhìn tức là từ phải sang trái, nhưng tặc nhân tiến vào từ bên ngoài, do đó, từ bên ngoài cửa sổ mà xét, thì vết cưa là từ trái sang phải.”
Khang Hoài cố sức kéo cửa thông gió lên, lật trở lại nhìn, gật đầu: “Đúng, là từ trái sáng phải.”
“Nếu là như vậy, thì cho thấy người này thuận tay trái.”
“Đúng a,” Khang Hoài hưng phấn nói: “Chỉ có người thuận tay trái mới có thể hoàn thành được động tác này.”
“Nhưng mà, bình thường người thuận tay trái rất ít, bởi vậy thường bị người ta chê cười.”
“Ờ phải, ta nhớ lúc nhỏ ta dùng tay trái cầm đũa ăn cơm còn bị cha ta đánh cho mấy trận.” Khang Hoài hơi ngượng ngập nói.
“Vì thế, người này có khả năng không phải là thuận tay trái.” Dương Thu Trì mỉm cười.

“Không đúng a, nếu như dùng tay phải cưa, thì không có cách gì cưa từ trái sang phải được a.”
“Do đó, người này chính là cưa từ bên trong!”
A! Khang Hoài chợt hô lên cả kinh, ngẫm nghĩ một lúc, hai mắt sáng lên: “Cho nên ngươi hoài nghi là người gác ngân khố tự trộm, cưa cửa từ trong ra?”
“Không sai! Giám thủ tự trộm cưa từ trong ra, làm cho 5 thanh lan can sắp bị cưa gãy xong rồi không cưa nữa, như vậy nếu không cẩn thận quan sát sẽ không phát hiện lan can này đã bị cưa sắp gãy đến nơi rồi, chờ đến lúc cần, chúng sẽ bẻ gãy lan can.”
“Có đạo lý!” Khang Hoài nói.
“Sau khi tiến vào địa giới Vân Nam, tôi phát hiện mùa đông của chúng ta ở đây có nhiều trận mưa dầm. Do đó, những chỗ sắt bị cưa này rất dễ bị gỉ sét,” Dương Thu Trì chỉ vào mấy vết cưa đó, “Thỉnh đại nhân xem, mấy vết gãy này có trình độ mới cũ bất đồng, có chỗ thì đã gỉ sét, có chỗ còn mới. Cho thấy mấy vết cưa này chẳng phải được tạo ra trong cùng một thời gian.
Dương Thu Trì phân tích khiến Khang Hoài gật đầu lia lịa, nhưng ngẫm nghĩ giây lát, y do dự một chút, hỏi: “Tặc nhân chui vào có phải là thuận tay trái không?”
Dương Thu Trì gật gật đầu: “Có khả năng này. Chúng ta từ giác độ đó mà nghĩ, nếu tặc nhân muốn từ ngoài vào, có hai khả năng, một là từ đỉnh phòng xuống, hai là từ dưới đất lên.”
“Đỉnh phòng ngân khố hơi nghiêng, mái hiên thò ra rất dài, do đó, tặc nhân muốn từ đỉnh phong hạ xuống thì rất khó mà cưa cửa thông gió. Muốn tránh người đánh canh và tuần đêm, từ đỉnh phòng trượt xuống sẽ vô cùng phiền phức, đồng thời, lên xuống trên dưới sẽ lưu lại dấu vết ma sát của sợi dây thừng. Nhưng vừa rồi tôi quan sát mái hiên, không hề phát hiện có dấu vết ma sát, do đó có thể bài trừ khả năng tặc nhân từ đỉnh phòng hạ xuống cưa cửa sổ.”
“Như vậy chỉ còn một loại khả năng duy nhất, đó là dùng phi trảo bắt lấy song cửa bằng sắt, trèo lên cưa. Đại nhân nói đánh canh ban đêm thường cứ khoảng nửa canh giờ đi ngang đây tuần tra một lần, trong khi đó muốn cưa hết toàn bộ 5 cây song sắt cần ít nhất hai canh giờ. Do đó, tặc nhân cần phải tránh né người đánh canh tuần tra, hay nói cách khác, hắn chỉ có thể cưa một hồi, đánh canh đến thì trốn nấp ngay, chờ đánh canh đi lại trèo lên cưa tiếp. Như vậy quay đi quẩn lại nhiều lần, ngừng tiếp tiếp rồi ngừng nhiều lần mới cắt được những song cửa sắt này.”

“Nếu là như vậy, tặc nhân phải để lại trên tường nhiều dấu chân. Nhưng mà,” Dương Thu Trì đứng lên, chỉ vào vài dấu giày mờ nhạt trên tường, “Thỉnh đại nhân xem, từ lộ tuyến dấu giày đạp trên tường mà xét, hiển nhiên chính là chúng tụt từ trên xuống vài lần lưu lại mà thôi.”
Khang Hoài bước tới cẩn thận biện nhận một lúc, gật đầu khen phải.
Dương Thu Trì lại chỉ vào cửa sổ thông gió nho nhỏ đó: “Cửa này sau khi bị cưa năm cây song sắt, chỉ vừa đủ một người miễn cưỡng chui vào, xem ra rất khó khăn, nếu như người hơi mập một chút chỉ sợ khó chui vào. Vì thế, tặc nhân nếu như từ ngoài cửa này chui vào trong trộm bạc, hắn nhất định sẽ không đeo trên lưng, mà khả năng lớn nhất sẽ là gói bạc lại thành một bao hoặc vài bao rồi quẳng ra, sau đó tự bản thân sẽ chui ra.”
Dương Thu Trì chỉ vào lớp cỏ dưới cửa sổ: “Thỉnh Khang đại nhân nhìn cỏ và đất này,” Dương Thu Trì đứng tại chỗ dùng chân dậm dậm dưới đất, sau đó đi tránh ra, chỉ vào dấu chân hơi hiện ra trên đất, nói: “Hai nghìn lượng bạch ngân cho dù có phân làm mấy bao, từ vị trí cao như cửa sổ này quẳng xuống, cỏ và đất nhất định sẽ lưu lại vài cái lỗ.”
Khang Hoài đến giờ đã hiểu ý tứ của Dương Thu Trì, cúi người xuống quan sát cẩn thận đất cỏ dưới cửa thông gió, sau đó đứng lên lắc đầu: Đất cỏ dưới này rất bình thường tề chỉnh, không có chỗ hõm rõ ràng nào.”
“Đúng! Điều này tiến thêm một bước cho thấy ngân khố không phải là bị trộm rồi di chuyển từ cửa thông gió ra.”
Nghe hai người phân tích, người khác kho kia lập tức run lẫy bẫy, sắc mặt tái mét.
“Chúng ta vào trong khố phòng xem sao.” Dương Thu Trì nói với Khang Hoài.
Hai người tiến vào khố phòng, đi qua một dãy giá để dựng các hòm bạc, đến dưới cửa thông gió, Dương Thu Trì chỉ vào tường phía dưới cửa: “Đại nhân chú ý thấy chưa? Ở vách tường này chẳng có dấu vết gì?”
Khang Hoài nhón chân lên nhìn, nói: “Trước đó ta đã quan sát kỹ, có hai hàng dấu chân, nhất định là do tặc nhân tuột xuống leo lên lưu lại.”

“Ngoại trừ hai hàng dấu giày này còn gì?” Dương Thu Trì hỏi.
Khang Hoài lại áp tới quan sát tử tế, sau đó lui ra hai bước nhìn, lắc lắc đầu: “Không còn dấu vết gì nữa.”
“Vậy thì đúng rồi!” Dương Thu Trì mỉm cười nói, “Nếu như tặc nhân từ cửa sổ treo vào, mà chỉ lưu lại có hai hàng dấu chân, cho thấy tặc nhân chỉ lên xuống có một lần. Nhưng mà, nếu hắn ta cột toàn bộ hai nghìn lượng bạc thành một bao vác lên lưng, trèo lên dây ra ngoài, bạc sẽ nặng, mệt nhọc phi thường, không dễ gì ra vào. Nếu như hoán thành đại nhân ngài, ngài sẽ làm sao?”
Khang Hoài ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Đương nhiên sẽ đặt bạc dưới đất, dùng dây thừng cột bao bạc lại, sau đó đưa bao bạc đó lên, dùng phi trảo đã móc lên song sắc đó móc lại, đưa quăng bao bạc ra ngoài.”
“Đúng! Hai ngàn lượng bạc này nếu cột thành một bao thì quá nặng, chỉ sợ không có vật gì có thể chịu được trọng lượng này. Do đó, cách tốt nhất là đem bạc cột lại thành vài bao, chuẩn bị thêm vài sợi thừng cột lại, phân ra đưa lên kéo xuống, vừa bớt lực bớt sức mà lại tiện.”
Khang Hoài gật gật đầu, Dương Thu Trì phân tích cũng có đạo lý, nhưng ông ta không rõ hắn phân tích như vậy để muốn nói cái gì.
Dương Thu Trì chỉ vào vách tường nói: “Nếu quả là như thế, do các đĩnh bạc đều hình yên ngựa, có góc hình lăng, cho dù có bỏ vào bao thì chúng cũng lưu lại dấu vết trên tường.”
Khang Hoài giờ đã hiểu ra: “Trên vách tường không có dấu vết, tiến thêm một bước nữa chứng minh, bạc cản bản không phải bị trộm đem ra từ đường cửa sổ, và đây chính là những hiện tượng giả do người ta cố tình tạo ra!”
Dương Thu Trì gật đầu: “Muốn trộm bạc trong ngân khố đem ra mà chẳng hề hấn gì, nếu như không từ cửa sổ tuồng ra, trong phòng không có dấu vết đào bới đục tường, thì chỉ còn một khả năng, đó là từ cửa lớn mang ra! Muốn tạo ra dấu vết giả bên trong ngân khố, người ngoài làm không được, chỉ có người coi sóc kho này mới có cơ hội làm điều đó!”
“Nhưng chìa khóa thì do hai người phân ra bảo quản, thiếu một chìa đều không mở cửa ngân khố được. Hơn nữa, nếu muốn cưa đứt cửa sổ, ngụy tạo hiện trường, thì cần phải có thời gian dài, trong đó một người gác nếu muốn lừa được người kia thì không thể nào, vì thế, chỉ có hai người cùng hợp mưu mới có khả năng hoàn thành âm mưu trộm cắp nguyên kho này.”
“Khang đại nhân vừa nói rồi đấy, người gác mỗi ngày đều hoán một lần, mỗi lần đều phải kiểm tra bạc trong kho xong mới giao ban, cho nên bọn chúng chỉ có thể đến thời gian trực của mình mới tiến hành được.”

Dương Thu Trì trở lại trước cái cửa sổ thông gió đặt ở đất, nhìn kỹ các song sắt bị cắt đứt, cầm lên một cây đưa cho Khang Hoài, bảo: “Cây song sắt này có dính máu, đại nhân có thể ngửi thử.”
Cây song sắt đó đã gỉ sét rất nhiều, máu đã bị gỉ sét che đi, do đó, Khang Hoài dù có nhìn kỹ cũng không phát hiện có máu, cầm lên ngửi thử thì quả nhiên có mùi máu tanh tanh.
Dương Thu Trì nói: “Cái này nhất định là khi người gác ngụy tạo hiện trường, cưa gần đứt song sắt song đập gãy chúng, bị chỗ sắt bén ngay đầu gãy đó cào rách làm bị thương. Người gác dùng tay thụ thương nắm giữ lan can bằng sắt, do đó máu lưu ở trên đó. Tôi phát hiện cây song sắt này có máu khá nhiều, xem ra vết thương của người đó hơi sâu, chẳng thể nào lành đi nhanh chóng, cho nên mới tra xét tay của bọn gác kho, trong đó thấy có một người quả nhiên bị thương, cho nên mới xác định được nghi phạm.”
Dương Thu Trì nói xong, bước lại trước mặt hai người gác đó, hỏi: “Thế nào? Các ngươi còn có gì để nói nữa không?” Hai người gác đó đã mặt cắt không còn giọt máu, nằm mềm nhũn xuống đất.
Tống Vân Nhi nãy giờ vẫn theo sát sau lưng họ nghe những gì họ nói, lúc này không nhịn được cất lời khen ngợi: “Ca, ca thiệt là lợi hại đó nghe, mới nhìn là đã tra ra ngay.”
Dương Thu Trì mỉm cười: “Ta không nói rồi hay sao, bất kỳ phạm tội gì đều lưu lại dấu vết, chỉ là muội có thể phát hiện ra nó hay không mà thôi.”
Khang Hoài cũng khen: “Dương đại nhân nói rất phải!” Y bước lại nhìn trừng trừng hai tên gác kho, cất giọng gay gắt hỏi: “Các ngươi tự khai, hay là chờ bổn quan động hình?”
Hai người quỳ xuống dập đầu: Chúng ta khai ạ, đại nhân tha mạng!”
Khang Hoài hỏi: “Vậy bạc trong ngân khố đâu? Các ngươi giấu chúng ở đâu rồi?”
————o0o————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.